Trình Đan kể lại chuyện em gái của mình đã giết Sở Hoàng, tay sai thân cận nhất của Đế tôn đồng thời cũng là con trai của Chấn Vương Thượng thần. Ma tôn bàng hoàng vô cùng nhưng nhìn ánh mắt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của Trình Đan, hắn hiếu kỳ: "Muội muội của ngươi chắc chắn sẽ không thể nào sống yên được nếu giết đi tay sai thân cận của con trai ta nhưng sao ta thấy ngươi chẳng có chút gì gọi là buồn bã vậy?"
"Tại sao ta phải buồn, ngược lại ta còn cảm thấy vui mới phải vì cái gai trong mắt ta cuối cùng cũng đã được nhổ bỏ." Trình Đan cười nhếch môi.
Ma tôn lấy làm lạ bèn đứng dậy dùng pháp thuật chiếu thẳng lên đầu của Trình Đan trong sự ngỡ ngàng của cô, hắn trừng mắt nhìn cô rồi cười: "Là ngươi làm? Dã tâm của ngươi đúng là không hề nhỏ, cô gái đó thật sự rất bất hạnh khi có một người tỷ tỷ như cô."
"Ta quên mất Ma tôn có thể xem những chuyện quá khứ nhưng ta cũng chỉ là đang giúp ngài mà thôi." Trình Đan cho rằng Sở Hoàng lúc nào cũng cản bước cô đến với Đế tôn. Cùng là tỷ muội với nhau mà một người thì được cả hai người đó yêu thương còn một người thì bị ghét ra mặt, hỏi sao Trình Đan sống nỗi ở Thiên cung khi suốt ngày cứ đối mặt với những chuyện như vậy. Sở Hoàng mất đi sẽ không còn ai cản đường của cô nữa, sau này nếu có giúp gì đó cho Ma tôn cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.
"Ngươi cũng to gan thiệt, dám giết con của Chấn Vương, ngươi không sợ nếu Đế tôn điều tra ra ngươi sẽ bị cả Thiên giới căm ghét hay sao?" Ma tôn hỏi.
"Ở Tam giới này ngoài Ma tôn ngài ra còn ai biết thuật quay ngược thời gian nữa." Trình Đan tự mãn với kế hoạch không tì vết của mình, Đế tôn cũng cho rằng người giết Sở Hoàng là Trích Tâm mà. Chỉ còn ba ngày nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp đúng như những gì Trình Đan đã sắp xếp. Ma tôn cũng vui vẻ chúc mừng cho cô, không ngờ ma lực của hắn có thể khiến Trình Đan kết liễu một người như Sở Hoàng dễ dàng như vậy.
Trong lúc điều trị cho Trích Tâm, Đế tôn đã xuất hiện bên cạnh Hoa thần, bà ngạc nhiên bởi vì không phải anh đã cho thời hạn ba ngày rồi sao. Sao lại đến gặp bà sớm như vậy.
Đế tôn từ tốn: "Trích Tâm sao rồi?"
Hoa thần thu hồi pháp thuật lại đứng dậy bái kiến Đế tôn nhưng anh đã đỡ bà không cần hành lễ. Hoa thần nói: "Tâm Nhi vì bị thương nặng nên đã hôn mê rồi, ta cũng vừa mới trị thương cho nó xong."
Đế tôn lúc này mới nói sự thật, anh thừa biết người giết Sở Hoàng không phải là Trích Tâm. Nghe vậy Hoa thần nổi giận: "Vậy tại sao ngài lại trừng phạt nó? Khiến nó bị thương đến ra nông nỗi này?"
Đế tôn làm vậy vì muốn phủ đầu kẻ gây nên tội, lúc Chấn Vương đến nhận thi thể con trai mình chính Đế tôn là người đã dùng thuật quay ngược thời gian để cho Thượng thần biết chuyện gì đã xảy ra. Chính Thượng thần cũng rất bất ngờ vì thuật này ở trong Tam giới chỉ có mỗi Ma tôn là làm được. Cũng chính vì biết điều này cho nên Trình Đan mới tự tin sẽ không ai biết tuy nhiên Đế tôn đã biết từ lâu rồi nhưng vẫn làm ngơ là không biết và trừng phạt Trích Tâm như đúng với kế hoạch của cô.
Nghe Đế tôn kể, Hoa thần sững sờ khi người giết Sở Hoàng và đổ mọi tội lỗi cho Trích Tâm lại là cô chị gái Trình Đan. Đế tôn giải thích vì sao anh lại không bắt Trình Đan để đền tội, trước đó anh từng nói thẳng với cô là tâm ý của cô không hề tốt như em gái của mình. Đế tôn cũng từng khuyên Trình Đan đừng để cái xấu lấn át mình nhưng rồi cuối cùng chuyện này cũng xảy ra tuy nhiên Trình Đan chẳng qua cũng chỉ cao hơn Trích Tâm một bậc. Cô ấy lấy đâu ra Tiên lực mạnh mẽ như vậy để kết liễu được Sở Hoàng, đây là điều Đế tôn thắc mắc cho nên anh vẫn âm thầm quan sát chứ chưa tiết lộ sư thật.
"Tại sao ta phải buồn, ngược lại ta còn cảm thấy vui mới phải vì cái gai trong mắt ta cuối cùng cũng đã được nhổ bỏ." Trình Đan cười nhếch môi.
Ma tôn lấy làm lạ bèn đứng dậy dùng pháp thuật chiếu thẳng lên đầu của Trình Đan trong sự ngỡ ngàng của cô, hắn trừng mắt nhìn cô rồi cười: "Là ngươi làm? Dã tâm của ngươi đúng là không hề nhỏ, cô gái đó thật sự rất bất hạnh khi có một người tỷ tỷ như cô."
"Ta quên mất Ma tôn có thể xem những chuyện quá khứ nhưng ta cũng chỉ là đang giúp ngài mà thôi." Trình Đan cho rằng Sở Hoàng lúc nào cũng cản bước cô đến với Đế tôn. Cùng là tỷ muội với nhau mà một người thì được cả hai người đó yêu thương còn một người thì bị ghét ra mặt, hỏi sao Trình Đan sống nỗi ở Thiên cung khi suốt ngày cứ đối mặt với những chuyện như vậy. Sở Hoàng mất đi sẽ không còn ai cản đường của cô nữa, sau này nếu có giúp gì đó cho Ma tôn cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.
"Ngươi cũng to gan thiệt, dám giết con của Chấn Vương, ngươi không sợ nếu Đế tôn điều tra ra ngươi sẽ bị cả Thiên giới căm ghét hay sao?" Ma tôn hỏi.
"Ở Tam giới này ngoài Ma tôn ngài ra còn ai biết thuật quay ngược thời gian nữa." Trình Đan tự mãn với kế hoạch không tì vết của mình, Đế tôn cũng cho rằng người giết Sở Hoàng là Trích Tâm mà. Chỉ còn ba ngày nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp đúng như những gì Trình Đan đã sắp xếp. Ma tôn cũng vui vẻ chúc mừng cho cô, không ngờ ma lực của hắn có thể khiến Trình Đan kết liễu một người như Sở Hoàng dễ dàng như vậy.
Trong lúc điều trị cho Trích Tâm, Đế tôn đã xuất hiện bên cạnh Hoa thần, bà ngạc nhiên bởi vì không phải anh đã cho thời hạn ba ngày rồi sao. Sao lại đến gặp bà sớm như vậy.
Đế tôn từ tốn: "Trích Tâm sao rồi?"
Hoa thần thu hồi pháp thuật lại đứng dậy bái kiến Đế tôn nhưng anh đã đỡ bà không cần hành lễ. Hoa thần nói: "Tâm Nhi vì bị thương nặng nên đã hôn mê rồi, ta cũng vừa mới trị thương cho nó xong."
Đế tôn lúc này mới nói sự thật, anh thừa biết người giết Sở Hoàng không phải là Trích Tâm. Nghe vậy Hoa thần nổi giận: "Vậy tại sao ngài lại trừng phạt nó? Khiến nó bị thương đến ra nông nỗi này?"
Đế tôn làm vậy vì muốn phủ đầu kẻ gây nên tội, lúc Chấn Vương đến nhận thi thể con trai mình chính Đế tôn là người đã dùng thuật quay ngược thời gian để cho Thượng thần biết chuyện gì đã xảy ra. Chính Thượng thần cũng rất bất ngờ vì thuật này ở trong Tam giới chỉ có mỗi Ma tôn là làm được. Cũng chính vì biết điều này cho nên Trình Đan mới tự tin sẽ không ai biết tuy nhiên Đế tôn đã biết từ lâu rồi nhưng vẫn làm ngơ là không biết và trừng phạt Trích Tâm như đúng với kế hoạch của cô.
Nghe Đế tôn kể, Hoa thần sững sờ khi người giết Sở Hoàng và đổ mọi tội lỗi cho Trích Tâm lại là cô chị gái Trình Đan. Đế tôn giải thích vì sao anh lại không bắt Trình Đan để đền tội, trước đó anh từng nói thẳng với cô là tâm ý của cô không hề tốt như em gái của mình. Đế tôn cũng từng khuyên Trình Đan đừng để cái xấu lấn át mình nhưng rồi cuối cùng chuyện này cũng xảy ra tuy nhiên Trình Đan chẳng qua cũng chỉ cao hơn Trích Tâm một bậc. Cô ấy lấy đâu ra Tiên lực mạnh mẽ như vậy để kết liễu được Sở Hoàng, đây là điều Đế tôn thắc mắc cho nên anh vẫn âm thầm quan sát chứ chưa tiết lộ sư thật.
Hoa thần cho Đế tôn biết bí mật của hoa sen hai màu, một nửa sẽ theo tiên một nữa sẽ theo ma, nhìn tình hình bây giờ chắc Trình Đan nhập ma rồi. Nếu cả hai luyện đúng năng lực của mình chắc chắn sẽ mở được sức mạnh tiềm ẩn của nguyên thần, sức mạnh đó rất mạnh mẽ nó có thể ngang ngửa với Thượng thần. Nhưng từ khi hoa nở, Hoa thần đã dự đoán rằng người theo ma là Trích Tâm chứ không phải Trình Đan.
"Nếu người đã biết Trích Tâm sẽ theo ma sao còn đem cô ấy đến Thiên giới?" Đế tôn thắc mắc.
Đương nhiên Hoa thần vẫn luôn muốn hai cô nàng này đi theo con đường chính đạo nhưng mà số phận vẫn là số phận, không thể tránh khỏi.
Nhìn thấy Trích Tâm đau đớn với những vết thương do sét của đài Thiên Long gây ra, Đế tôn cảm thấy ân hận dữ lắm. Anh thề với lòng rằng sau khi giải quyết được chuyện của Trình Đan xong anh nhất định sẽ chăm sóc, truyền hết Tiên lực của mình cho Trích Tâm xem như bù đắp cho cô. Đế tôn và Hoa thần vẫn luôn ầm thầm theo dõi nhất chỉ nhất động của Trình Đan, dạo gần đây anh lấy cớ đến Hoa giới để xem tình hình của Trích Tâm, sợ là Hoa thần sẽ vì bảo vệ cô mà tìm người chịu tội thay. Lấy cớ là vậy để không bị nghi ngờ nhưng thật sự Đế tôn rất lo lắng cho Trích Tâm, cô nàng thân thể yếu ớt, tiên lực cũng không bao nhiêu lại chịu cực hình cứ như chết đi sống lại.
Đột nhiên Trích Tâm tỉnh dậy sau cơn mê và hộc ra máu, cô nàng ho sặc sụa khiến Hoa thần bối rối: "Con sao vậy Tâm Nhi? Đừng làm ta sợ mà con thấy trong người của mình thế nào rồi?"
Trích Tâm bám víu vào tay áo của Hoa thần, cô vừa lắc đầu vừa nói tuy giọng nói thốt ra vô cùng yếu ớt chẳng có một chút sức lực nào nhưng cô vẫn cố gắng gượng dậy: "Hoa thần, con thật sự không có giết Sở Hoàng sư huynh, con không biết sao lúc đó Hồng Dịch không còn nghe lời con nữa, có một luồng sức mạnh rất lớn đã điều khiển kiếm bay đến Trường An điện, con nói thật đó." Vẻ mặt của Trích Tâm rất đau khổ, cô hy vọng người cuối cùng này sẽ tin lời mình nói bởi vì trước đó cả Đế tôn và chị gái đều luôn cho rằng người giết Sở Hoàng là cô.
Hoa thần đỡ Trích Tâm nằm xuống giường lại, đắp chăn cho cô rồi từ tốn nói: "Con yên tâm ta nhất định sẽ chứng minh sự trong sạch cho con, con cứ nằm tịnh dưỡng cho khoẻ lại đã."
Trích Tâm nghẹn ngào: "Người tin con? Đa tạ người đã cứu con."
Hoa thần chẳng khác nào như một người mẹ, ân cần, chăm sóc, lo lắng cho cô con gái nhỏ. Bà vuốt nhẹ đầu của cô thầm nói rằng bà nhất định sẽ không để cô chịu thêm bất cứ oan ức nào nữa. Một cô gái hiền lành, tốt bụng sao lại phải chịu những đau khổ như vậy. Đáng lý ra cô được mọi người yêu thương không hết mà. Sau khi Hoa thần rời khỏi phòng thì người chị gái mà Trích Tâm kính trọng xuất hiện, cô bước đi thật nhẹ nhàng đến bên cạnh giường của Trích Tâm. Và đưa cô nàng rời khỏi đó đến vùng đất Hoa linh, Trích Tâm bị đánh thức dậy. Cô nàng ngạc nhiên hỏi: "Tỷ tỷ? Sao tỷ lại ở đây?"
Danh sách chương