Vô Pháp Thành, nói ngắn gọn, là một khu ổ chuột khổng lồ.
Những gã lang thang tụ tập ở đây và đó, những túp lều tồi tàn trải dài khắp các con phố, còn không khí thì thối rữa do đống rác thải chất đầy xung quanh.
Tuy nhiên, Vô Pháp Thành không chỉ có vậy.
Lý do là bởi ba tòa nhà chọc trời đã chiếm hết phần còn lại của thành phố.
“Vậy ra đây là thành trì của Huyết Nữ Vương, Huyết Điện(tòa tháp màu đỏ chứ không phải xây bằng máu đâu)…”
Gã đàn ông với khuôn mặt trông như một tay đô vật chuyên nghiệp nhưng vô cùng độc ác lẩm bẩm trong khi ngước nhìn tòa nhà đỏ màu máu dưới ánh dương của mặt trời mọc.
“Có vấn đề gì vậy, Quinton? Sợ rồi hả?”
Người vừa nói với Quinton là một gã điển trai với mái tóc vàng hoe.
“Nằm mơ đi, Goldoh. Chỉ là tôi chưa từng thấy tòa nhà nào cao đến vậy trước đây thôi.”
“Hmph…. Tôi cũng từng chiến đấu ở rất nhiều nơi trên khắp thế giới, nhưng đây quả là một tòa tháp nguy nga tráng lệ. Hẳn sẽ mất cả một ngày để leo lên được tới đỉnh.”
Cả hai cùng ngước nhìn Huyết Điện rồi thở dài.
Tòa nhà màu đỏ trông như một đường xoắn ốc của máu xuyên thủng trời cao. Bọn họ thậm chí còn không thể tưởng tượng ra cách mà nó được xây.
“Chỉ bởi vì tòa nhà bên ngoài trông hùng vĩ, không có nghĩa là người ở bên trong cũng sẽ mạnh. Đi thôi.”
“Nơi đây chỉ đơn thuần là địa điểm tụ họp dành cho những kẻ mạo nhận mà thôi. Đầu Huyết Nữ Vương sẽ là của chúng ta.”
Quinton và Goldoh trông có thể đối lập về ngoại hình, nhưng họ đã có một sự hòa hợp đến đáng ngạc nhiên ngay lần đầu nói chuyện cùng nhau. Hẳn có lẽ bởi họ chia sẻ nỗi đau bại trận trước cùng một đối thủ, nhưng ngay cả sau Lễ hội Chiến Thần, cả hai ngày càng trở nên thân thiết và rồi cùng nhau hành động.
Bọn họ đi qua những con đường ở Vô Pháp Thành khi mặt trời mọc. Tiến gần hơn về phía trung tâm, ta có thể thấy khu ổ chuột bị tàn phá dần biến thành một thành phố lộn xộn, nơi các nền văn hóa đụng độ, giao thoa lẫn nhau rồi hợp nhất theo những cách tươi sáng và ngoạn mục.
“Well, ngạc nhiên thật đấy…”
“Tôi đồng ý…. Nhớ để mắt đến xung quanh.”
Trung tâm Vô Pháp Thành, nơi không ai có thể mường tượng ra khi nhìn nó từ bên ngoài.
Sự thay đổi không chỉ đến từ những tòa nhà. Người dân bước đi trên con phố cũng không còn là những gã lang thang nữa, mà là những con thú với đôi mắt sắc bén dường như đang tìm kiếm con mồi.
Không hề có một tên nhãi nào ở đây cả.
Cả Quinton lẫn Goldoh đều hiểu rất rõ.
Tiếp tục tiến bước trong khi sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào, thành phố lộn xộn ban nãy bỗng đột nhiên hợp nhất trong một bầu không khí u ám.
Đó là bằng chứng cho thấy bạn đã bước vào lãnh thổ của Huyết Nữ Vương.
“Chúng ta gần tới nơi rồi.”
Bí ẩn thay, không hề có một dân cư nào sinh sống ở đây. Tuy nhiên, họ có thể cảm nhận được những sự hiện diện của thứ gì đó đang trườn bò bên trong những căn nhà. Huyết Điện giờ trông cũng gần hơn rất nhiều rồi.
Cả hai cùng tăng gấp đôi sự cảnh giác.
Và rồi, họ cuối cùng cũng đến được Huyết Điện.
“Vậy ra đây là lối vào tòa tháp….!”
Quinton tiếp cận cánh cửa khổng lồ. Nó được trang trí với hình chạm khắc phức tạp của những kẻ ác dường như là người, nhưng cũng không phải là người.
“Đi thôi.”
Quinton đặt tay lên cánh cửa. Nhưng ngay lúc đó.
“Hihi, đợi một chút nào…….”
Ai đó đột nhiên gọi họ. Giọng nói vỡ ra khủng khiếp tới mức mà nó khá khó để nghe.
Hạ tay xuống rồi nhìn xung quanh, hắn nhận thấy miếng giẻ dơ bẩn rơi ở gần cửa. Nhìn lại lần nữa, hắn thấy nó chuyển động đôi chút… hóa ra đó là một con người chứ không phải miếng giẻ.
“Không ai trong hai người đủ điều kiện để mở cánh cửa này…”
Nói xong, một gã đàn ông được bao bọc trong những miếng giẻ lau từ từ đứng dậy.
Và đồng thời để lộ hình dáng của một người trông tiều tụy kinh khủng khiếp. Gã cao hơn Quinton, nhưng đôi má bị trũng và đôi mắt thì chùng xuống. Nhìn gã như da bọc xương vậy. Còn mái tóc thì xám bẩn và trải dài tới tận vai.
Xác sống. Không có từ nào khác phù hợp hơn để mô tả gã.
“Không đủ điều kiện, ý ngươi là sao?”
“Những người được phép mở cánh của này phải là thuộc hạ của Huyết Nữ Vương, khách mời của ngài, hay những người thực sự mạnh….”
“Hmph. Sự thật là bọn ta không phải khách hay thuộc hạ. Tuy nhiên, bọn ta đủ mạnh để lấy đầu Huyết Nữ Vương.”
Quinton nhìn về phía gã đàn ông tóc xám rồi cười không chút sợ hãi.
“Hihi, hihihi, hi, hi, hihihi……”
“Có gì đáng cười hả?!”
“Hihi, hi, ta biết rằng bản thân mình đã là một kẻ ngốc, nhưng… nó luôn thật giải trí khi thấy Những kẻ thậm chí còn ngu ngốc hơn cả ta…..”
“Ngươi vừa nói gì cơ?!”
“Hihi, hãy biết lượng sức mình đi…. Một khi trở nên giống ta, thì sẽ là quá muộn rồi đấy….”
Gã đàn ông tóc xám đó bỏ một mảnh giẻ trên người.
Và để lộ ra toàn bộ phần thân bên trái.
Tuy nhiên, không có gì ngoại trừ vai trái của gã cả.
“Đây là những gì đã xảy ra với tên ngốc dám thách đấu Huyết Nữ Vương cách đây bốn năm…. Tên ngốc đó đã mất đi cánh tay mạnh mẽ của mình, và giờ chỉ còn được biết tới như một con chó canh cửa khốn khổ, thấp hèn…..”
Gã có một cái vòng cứng cáp quấn quanh cổ, được kết nối bằng những sợi xích.
“Hah. Ta là Quinton, một người đàn ông trở nên nổi tiếng vì sự tàn bạo tại Lễ hội Chiến Thần. Và đây là Hoàng Long Bách Thắng Goldoh. Bọn ta thuộc một đẳng cấp khác hoàn toàn so với một tên mọi như ngươi!”
“Hihi, chưa hề nghe danh hai người…. Và chính sách của riêng ta là không nhớ tên bất cứ kẻ nào yếu hơn mình…..”
“Ahh? Vậy ngươi là tên quái nào vậy?”
“Hihi, ta chỉ là con chó canh cửa mà thôi… nhưng rất lâu về trước… có những kẻ đã từng gọi ta bằng cái tên ‘Bạch Quỷ’…..”
“’Bạch Quỷ’? Chưa từng nghe danh luôn. Cậu thì sao, Goldoh?”
Quinton hỏi Goldoh.
“Dường như tôi đã nghe thấy cái tên đấy ở đâu đó, nhưng… xin lỗi, không có gì xuất hiện trong tâm trí cả.”
Goldoh lắc đầu.
Tuy nhiên, đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào gã canh cửa.
“Vậy giờ thì ngươi có tên rồi nhé, Tên-nhãi-nhỏ-bé-vô-danh.”
“Hihi, ổn thôi. Tên của một thằng ngốc tốt hơn hết nên bị chôn vùi và lãng quên….”
“Ta rất tiếc, nhưng ngưới sẽ phải để bọn ta qua.”
“Ta là Chó canh cửa… Ta không thể để lũ ruồi nhặng đi qua….”
“…..Đứng có trách bọn ta bất kể điều gì xảy ra đấy.”
Quinton nhìn trừng trừng gã canh cửa, người vừa từ chối tránh đường và rút thanh trường kiếm của hắn ra.
“Hãy cẩn thận… Quinton.”
Goldoh cũng rút thanh kiếm của hắn ra.
“Ý cậu là gì?”
“Gã này…. Tôi không thể nào thấy được chiều sâu sức mạnh của hắn ta.”
“Haah? Cái túi bọc xương cụt mất một tay này á? Cậu đang đùa tôi đó phải không?”
Quinton phớt lờ lời cảnh báo rồi lao tới một cách mạnh mẽ.
Quỹ đạo thanh trường kiếm của hắn lấp lánh, rực sáng trong ánh hoàng hônvà rồi máu đổ ngay khoảnh khắc tiếp theo.
“….a?”
Phần bị cắt đứt của thanh trường kiếm rơi xuống nền đất với một âm thanh khô khốc vang lên.
“Qu-,Quinton!!”
Tiếng hét của Goldoh phát ra cùng lúc Quinton ngã xuống với phần bụng bị rạch toang.
“Vậy tiếp theo…. Sẽ là ngươi hả….?”
Trước mặt Goldoh hiện giờ là gã canh cửa, người nhơ nhuốc vì máu của Quinton.
“N-NGƯƠI, ĐỒ KHỐN!”
Goldoh thậm chí còn không bắt được thanh kiếm đã chém vào Quinton.
Thứ duy nhất hắn có thể thấy hiện giờ là vũng máu và một thanh trường kiếm gãy nát.
Kỹ năng đó thật lố bịch chỉ với một thanh kiếm.
Mặc dù cánh tay đã bị cướp đi và bị bỏ đói cho tới khi chỉ còn là da bọc xương, gã canh cửa này vẫn ở một đẳng cấp cao hơn hẳn hắn và Quinton. Cuối cùng, Goldoh cũng hiểu được điều này.
Tuy nhiên, Goldoh vẫn đứng với thanh kiếm đang giơ lên.
Quãng thời gian giữa anh và Quinton rất ngắn ngủi. Tuy nhiên, họ là đồng đội chia sẻ cùng ý chí sau khi giúp đỡ lẫn nhau hồi phục sau thất bại.
“Đừng lo lắng…. hắn ta chưa chết đâu. Hắn sẽ không thể sử dụng được nếu đã chết….”
Gã canh cửa nở nụ cười chế giếu.
“Sao ngươi dám làm điều đó với Quinton!!”
Goldo lấp đầy thanh kiếm của mình bằng ma thuật và tung ra tuyệt kỹ mạnh nhất.
“ÁC THẦN -NHẤT KÍCH TẤT SÁT- HOÀNG LONG KIẾM!!
Giây phút hắn sử dụng tuyệt kỹ của mình, Goldoh chạm mắt với gã canh cửa.
Và thấy được con ngươi mang màu đen sâu thẳm, quá đỗi khủng khiếp của gã canh cửa đó.
Khi nhìn vào đôi mắt khó hiểu này, ký ức về Bạch Quỷ ùa lại trong tâm trí hắn.
"Đ-, đừng nói với ta, ngươi là ......."
Đôi môi của gã canh gác cong lên.
Nếu gã canh gác một tay này là Bạch Quỷ, thì ...
Hiểu được sự khác biệt lớn lao về sức mạnh giữa họ, Goldoh nhanh chóng quyết định tấn công mặt đất bằng thanh kiếm của mình.
"Nnn ......?"
Cát và bụi bốc lên mù mịt như một đám mây khổng lồ.
“Quinton !! Tôi hứa - Tôi hứa rằng tôi chắc chắn sẽ quay trở lại vì cậu !!
Goldo hét lên thậm chí cả khi đang vội vã bỏ đi.
"Hắn ta đã trốn thoát ....... Mình không thể nào đuổi theo được ....... Cuối cùng thì mình vẫn chỉ là chó canh cửa mà thôi ......."
Dọn sạch đám mây bụi bằng một nhát kiếm, gã canh cửa nhìn bóng lưng Goldoh ngày một xa dần.
"Hihi, nhưng ... liệu hắn ta thực sự có thể rời đi không nhỉ .......?"
Những gì phản chiếu trong con mắt của gã là cánh cửa của rất nhiều ngôi nhà đang dần mở ra và rồi, “họ” vội vã lao tới để bắt giữ Goldoh.
"Hi, hihi, hihi, hihihi ..." (hi cái con c đó là điều trans muốn nói)
Gã canh cửa nhìn tòa tháp chọc trời.
Nơi mà ba tòa tháp và ba nhà cầm quyền thống trị là bãi rác của thế giới này -Vô Pháp Thành.
Thế giới nơi kẻ mạnh ăn kẻ yếu, đắm chìm trong cái ác, sự giàu có và quyền lực từ khắp nơi trên thế giới.
Vua, hiệp sĩ hay thậm chí cả quỷ dữ đều không có quyền lực ở đây.
Đây là Vô Pháp Thành.
Ở đây, sức mạnh là luật pháp.