Lễ hội Chiến Thần đã kết thúc và người thắng cuộc là chị tôi.

Việc chủ tịch hội học sinh Rose đột nhiên xâm phạm đấu trường thực sự khiến tôi cảm thấy lo lắng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng mà tôi thấy hạnh phúc vì mình đã xoay sở để thoát khỏi tình huống tiến thoái lưỡng nan đó nhờ chút khả năng ứng khẩu và diễn xuất.

Bầu không khí náo nhiệt của đấu trường đã hoàn toàn bị dập tắt bởi tôi, nhưng mà trong một khoảnh khắc thông minh đột xuất, tôi nhận ra là mọi thứ vẫn đang hoạt động trơn tru theo cách riêng của nó. Đúng vậy, tôi đã thành công tận dụng tình huống ấy và chuyển biến nó theo lối có lợi nhất cho mình

Tôi đã giải quyết vấn đề một cách triệt để.

Trái Đất vẫn cứ thế quay, và dòng chảy suy nghĩ, những tâm tư của con người thì vẫn cứ tiếp diễn. Vở kịch không nhất thiết phải đi theo kịch bản được biên soạn. Kể từ giờ phút này, tôi sẽ tiếp tục trau dồi khả năng diễn xuất cùng với cách suy nghĩ linh hoạt để có thể xoay sở trong mọi tình huống.

Và cùng với đó, Vương Đô đã trở về với cuộc sống thường nhật kể từ sau khi lễ hội Chiến Thần kết thúc.

Dường như một số người đang hoảng loạn vì những gì đã xảy ra với vương quốc Oriana, nhưng điều đó chẳng liên quan chút nào đến một quý tộc vô danh như tôi cả. Và học viện cũng bắt đầu học kỳ 2 mà chẳng có bất cứ vấn đề gì nghiêm trọng hơn thế nữa.

Rõ ràng “phe phái nào đó” đang liên kết với “phe phái nào đó” khác bên trong nội bộ vương quốc Oriana. Tin đồn được lan truyền khắp nơi rằng nội chiến sẽ nổ ra trước thềm năm mới. Nếu như điều đó trở thành sự thực, khả năng cao là tôi sẽ phải tham gia vào trận chiến. Cơ mà thực ra, tôi cực kỳ háo hức được làm điều đó luôn đấy.

Học viện vắng bóng hội trưởng Rose vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường.

Tôi thấy thương cô ấy. Mọi người vẫn đang chửi rủa hội trưởng hội học sinh Rose và nói về biến cố đó xảy ra là do tình yêu hay đấu tranh vì quyền thừa kế ngôi vương hay bất cứ thứ gì khác, nhưng dường như chả có ai biết rõ thực hư ra sao cả. Bất kể là vì lí do gì, tôi vẫn sẽ ủng hộ cách sống của Rose, và hi vọng rằng cô ấy đang hạnh phúc ở chốn nào đó.

Chụy tôi dường như bận bịu với rất nhiều thứ kể từ sau khi chiến thắng giải đấu, nhưng mọi việc cuối cùng cũng được giải quyết trước khi kì nghỉ thu tới và chị ấy cuối cùng cũng quay trở lại học viện.

Chị ấy hẳn sẽ nổi tiếng trong nháy mắt thôi ấy mà.

Nhưng trước khi được tự do, chụy ấy sẽ bám tôi cả ngày, vậy nên tôi đành phải chuẩn bị bữa tối để chào mừng chị ấy trở về.

Và đó là lí do tại sao, hiện giờ tôi đang dùng bữa tối cùng với chị gái yêu quý trong một nhà hàng bên dưới tập đoàn Mitsugoshi.

Tôi thề rằng mình chỉ đặt là một bữa ăn giới hạn thời gian và cực kỳ rẻ, nghèo nàn, vậy nên giờ đây tôi đang bối rối vì những món ăn hào nhoáng, xa hoa và cách đối xử cực kỳ nhã nhặn, thanh lịch này.

“Chị không có hi vọng rằng em lại chu đáo như vậy. Thâm chí đồ ăn ở cung điện cũng không ngon như này…”

Chị tôi nói vậy trong khi nhìn những món ăn hào nhoáng.

Hơn nữa, đây là phòng riêng chỉ dành cho VIPs.

Tôi lo lắng rằng liệu họ có nhầm mình với ai khác không nên đã hỏi nhân viên ở đây trên đường tới nhà vệ sinh, nhưng dường như không phải là trường hợp đó.

Nhận thấy nhà hàng dưới quyền tập đoàn Mitsugoshi, liệu có phải tôi đã được thăng hạng miễn phí nhờ trở thành bạn với Gamma?

Tôi hơi thấy sợ khi nghĩ về chi phí khổng lồ mà mình phải trả sau bữa ăn.

“Thực ra, em là bạn của chủ tịch tập đoàn Mitsugoshi.”

“Dối trá.”

“Không, em nghiêm túc đó. Đấy là lí do tại sao họ lại phục vụ chúng ta chu đáo đến vậy, em nghĩ thế.”

“Em biết đó, trò đùa nên vui vẻ và dễ hiểu, hoặc không mọi người sẽ không hiểu được. Đừng lo, chị không có nghi ngờ em đâu. Chị hiểu rằng em đã phải nỗ lực rất nhiều vì chị mà.”

Chị tôi hướng nụ cười ngọt ngào về phía tôi.(Kiểu này sắp luận loan rồi ấy mà)

Đã rất lâu kể từ khi chị ấy cao hứng như thế này. Vậy nên tôi đành quyết định gạt vấn đề sang một bên.

“Chị thực ra rất thích đồ ăn của nhà hàng Mitsugoshi đó. Thực đơn luôn đầy ắp những thứ mới lạ và ngon miệng. Ah, đây là lần đầu chị được thưởng thức bò nướng đó.”

“Heeh~”

Theo cách này, cả hai chúng tôi cùng nhau tận hưởng bữa tối.(Như một đôi tình nhân làm vài chai rượu dẫn nhau về phòng và đó chỉ là suy nghĩ của trans haha)

“Annerose bị loại, Iris thì rút lui giữa chừng, và gã Jimina đó thì bị tước quyền thi đấu. Vậy nên chị thắng phần nhiều do may mắn.”

“Chắc vậy.”

“Đáng lẽ em phải phủ nhận điều đó chứ.”

“Điều đó chẳng đúng chút nào hết.Chị thắng bằng chính thực lực của mình mà!”

“Quả thực vậy, dĩ nhiên là bằng khả năng của chị. Nhưng một số người ngoài kia lại chẳng hề nghĩ vậy.”

“Hợp lý đấy, xét theo tình huống này thì là vậy.”

“Nói lại lần nữa xem.”

“Lũ người đó ngu ngốc tới mức nào khi không công nhận thực lực của chị cơ chứ! Liệu chúng có mắt mà như mù chăng?!”

“Chẳng có cách nào cứu vãn tình thế đâu. Đó là quan điểm của số đông mà. Nhưng chị không phải là loại phụ nữ sẵn sàng bỏ qua những lời vu khống đó đâu."

“Chẳng phải đây là lúc thích hợp để chị học cách trở nên nữ tính hơn sao?”

“Chị giận đấy.”

“Lũ đần độn, ngu ngốc! Chúng cần được dạy một bài học về sức mạnh và vẻ đẹp của chị!”

“Chị cũng đang định làm vậy đó. Nên là hợp tác với chị nào.”

“Từ chối, cảm ơn.”

“Bác bỏ. Dù sao, đây cũng là vì em luôn.”

“Vì em ư?”

“Yep. Em đó, em có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp? Em sẽ không vào được nơi nào tử tế chỉ với số điểm nửa vời đó đâu.”

“Kể cả khi chị có hỏi đột ngột như vậy thì…………”

Chị ấy có lí đó, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ suy nhiều về những dự định sau khi tốt nghiệp. Người kế thừa gia tộc hẳn sẽ là chị tôi, vậy nên tôi cần phải kiếm một công việc ở chỗ khác.

Một nơi hào nhoáng như hội hiệp sĩ không hề phù hợp với tôi.

Một công việc tầm thường….. oh, đúng rồi.

“Làm gác cổng A nghe có vẻ hợp lý đó.”

Người mà sẽ dừng nhân vật chính lại rồi nói ‘Ngươi không thể qua chừng nào chưa chả phí vào cổng. (Nghe ngầu không bà con chuẩn bị kéo nhau đi làm bảo vệ :D)

“’Gác cổng A’? Cái ‘A’ đó là gì vậy?”

“Nó có nghĩa là ‘bình thường’, em đoán vậy?”

“Em….. gác cổng không phải là nghề nghiệp thích hợp dành cho một quý tộc. Với lại, đó là một công việc nặng nhọc, mức lương thì còi cọc trong khi em phải luân phiên hoạt động mà chẳng được nghỉ ngơi đầy đủ.”

“Oh, thật hả?”

Không được nghỉ ngơi nghe có vẻ khá khó nhằn đó. Nó sẽ ảnh hưởng tới khả năng như một thế lực trong màn đêm của tôi.

“Vậy thành cai ngục thì sao?”

“Nó thậm chí còn tệ hơn. Công việc đó chỉ dành cho lũ rác rưởi mà thôi.”

“’Rác rưởi’…. Well, dù sao thì lựa chọn cho tương lai nên được quyết định trong tương lai. Chừng nào em còn có thể làm những điều mình thích, thì công việc có là gì cũng chẳng quan trọng đâu.”

“Vậy em muốn làm là gì?”

“Bí mật. Đó là thứ quan trọng nhất đối với em, vậy nên dĩ nhiên là em sẽ hổng có nói cho ai biết đâu.”

“Chắc rồi, hẳn là vậy, ra là em thực sự chẳng có muốn làm gì nhỉ. Ngừng lảm nhảm vớ va vớ vẩn và trì hoãn vẫn đề đi.”

“Tại sao chị kết luận nhanh quá vậy?”

“Thế sao em không nhìn lại xem mình đã làm được những gì bấy lâu nay đi?”

“Well, gì cũng được.”

“Không, nó không phải “gì cũng được”. Đây là tương lai của em mà chúng ta đang nói đến đấy. Bỏ phí cả kì nghỉ thu. Nếu như em làm như những gì chị nói, hẳn bây giờ em đã đủ mạnh để bằng cách nào đó gia nhập hội hiệp sỹ rồi đó.”

“Vậy chị đang định làm gì thế hả?”

“Fufu. Cuộc chinh phục Chân Tổ(Bạn nào xem “strike the blood”có lẽ sẽ rõ, đại loại là những con Ma Cà Rồng bá đạo, mà theo bộ phim trên thì chúng nó lấy sức mạnh bằng cách ××× với những con người khác giớ[email protected]@)sắp diễn ra rồi. Tất cả những gì em cần phải làm là đứng sau chị thôi.”

Chụy tôi nở nụ cười duyên dáng không chút sợ hãi hướng về phía tôi.(Ta tưởng nụ cười dâm tà chứ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện