Gần một tháng trôi qua.
Khi tôi nghĩ về cái ngày tôi chạm tay vào cục thịt đó, tôi thở dài trong lúc đứng giữa ngôi làng bỏ hoang đấy. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này...
Thí nghiệm với cục thịt đó đã có tiến triển tốt. Vì đó không phải là cơ thể của tôi, tôi chẳng có chút gì áy náy khi trút vào hàng tấn pháp lực. Bỏ cái này, thêm cái kia, cho cái này nhiều một tí, cái kia bỏ đi, ... trời, khoảng thời gian thí nghiệm đó cực kì thú vị. Tôi cũng vui lắm chứ. Tôi đã gần chạm tới bản chất của pháp thuật, và cảm nhận được sức mạnh của mình đang tăng trưởng thấy rõ. Mọi thứ đều ổn cả.
Tôi cải thiện khả năng điều khiển pháp thuật của mình, làm cho nó đậm đặc, mịn màng, và mạnh hơn, cho tới lúc tôi có thể hoàn toàn áp chế độ biến dạng của pháp thuật... rồi bỗng dưng trước mặt tôi là một cô gái người elf tóc vàng.
Vì quá chú tâm vào việc điều khiển pháp lực mà tôi không nhận ra cục thịt đó đã biến thành một đứa con gái tóc vàng tự bao giờ. Nói gì thì nói, nỗ lực chuyển cục thịt về lại trạng thái ban đầu cũng tuyệt vời đó chứ. Cho nên tôi đã tuyên bố kiểu như ‘Cô được tự do rồi, cho nên về nhà đi’ hay ‘Chúc cô gặp nhiều điều tốt đẹp trong tương lai!’ nhưng rồi cô ta bảo ‘Tôi không thể về nhà’ và rồi ‘Tôi phải trả món nợ ân tình này’. Ý tôi là, nghiêm túc đó hả trời? Tôi đâu có giúp gì cho cô đâu, tự dưng cô từ trên trời rơi xuống thì có.
Mọi chuyện dần trở nên phiền phức và tôi đã tính đánh bài chuồn, nhưng cuối cùng tôi cũng đồng ý nhận cô ta làm thuộc hạ đầu tiên của thế lực bóng tối. Cô ta trông không giống như người sẽ phản bội tôi, và cô ta cũng khá thông minh, có vẻ chỉ cần cô ta muốn là cô ta có thể làm bất cứ điều gì.
“Vậy nên từ hôm nay trở đi, tên cô sẽ là Alpha.”
α, hay Alpha, sao cũng được.
“Tôi hiểu rồi.”
Cô ta gật đầu. Tóc vàng, mắt xanh, da trắng, vẻ đẹp ngút trời. Cô ta là một ví dụ điển hình của người tộc elf.
“Và nhiệm vụ của cô là...”
Tôi dừng nói để suy nghĩ. Đây là phần quan trọng.
Công việc của cô ta là giúp đỡ thế lực bóng tối, hẳn là vậy. Nhưng nếu thế thì tôi phải giải nghĩa thế lực bóng tối là gì và mục đích thực sự của tôi cho cô ta. Nói cách khác, tôi phải cho cô ấy biết tầm quan trọng của bản thân tôi tại thế giới này với tư cách là một thế lực bóng tối.
Bối cảnh cho bất kì việc gì cũng đều quan trọng cả. Nếu lí do tôi chiến đấu là vì ‘tôi tức điên sau khi đánh bạc thua’ thì thật ngu xuẩn. Về điều đó thì tôi đã chuẩn bị từ trước. Trước khi tình hình trở nên như vầy, ngay sau khi đặt chân đến thế giới này, tôi đã liên tục mơ về những ý tưởng tuyệt với nhất khi trở thành thế lực bóng tối. Sau khi kết hợp hàng ngàn, hàng triệu những gì tôi đã nghĩ được, tôi vẽ nên một bối cảnh tối ưu cho thế lực bóng tối.
“Khi ẩn mình trong bóng tối, chúng ta có thể can thiệp, và ngăn cản quá trình phục sinh của con quỷ Diabolos.”
“Quỷ Diabolos...?”
Alpha nghiêng đầu cô ta vì bối rối.
“Cô biết không, ngay từ xưa, con quỷ Diabolos đã gần như phá hủy thế giới này. Tuy thế, ba vị anh hùng - một elf, một thú nhân và một con người – đã đánh bại hắn tạ, và đã bảo vệ được toàn thể vũ trụ.”
“Tôi cũng đã từng nghe kể, nhưng chẳng phải đó là truyện cổ tích à?”
“Không, đó là câu chuyện có thật đấy. Mặc dù trong quá khứ nó phức tạp hơn những gì mà cô được nghe kể...”
Vừa nói tôi vừa gượng cười. Đối với một người như tôi thì kết hợp nhiều thần thoại lại với nhau để tạo nên lí do thành lập thế lực bóng tối là chuyện dễ như ăn kẹo.
“Trước khi chết, tên Diabolos đã nguyền rủa ba vị hiệp sĩ. Lời nguyền đó được gọi là Lời Nguyền Diabolos.”
“Lời Nguyền Diabolos là gì? Tôi chưa bao giờ được nghe qua.”
“Lời Nguyền Diabolos thực sự tồn tại. Nhưng nó thường được biết đến với tên gọi – ‘Quỷ Vật’. Nó chính xác là những gì mà cô phải khổ sở trải qua đấy.”
“Làm sao có thể...”
Mắt Alpha trợn tròn vì ngạc nhiên.
“Hậu duệ của các vị anh hùng dám đánh bại Diabolos sẽ mãi mãi chịu đựng lời nguyền đó. Tuy vậy, rất lâu về trước, người ta đã tìm được cách giải nguyền. Giống như những gì tôi đã làm cho cô vậy.”
Làn da trắng nõn của Alpha mang một vẻ không chút tì vết, như thể cô ta chưa bao giờ trở thành Quỷ Vật, là bằng chứng cho những gì tôi vừa kể.
Đó thực sự là một lời nói dối táo tợn...
“Quỷ Vật là minh chứng cho thấy cô chính là hậu duệ của một trong số các vị anh hùng. Vì là con cái của những người đã từng cứu thế giới này, họ được tôn trọng, bảo vệ, biết ơn và ca ngợi. Nhưng giờ những điều ấy đã trôi vào dĩ vãng.”
“Nhưng giờ chúng tôi đâu có được ca ngợi. Thay vào đó...”
Mặt Alpha nhăn lại, cô ta dừng câu nói của mình giữa chừng.
“Kẻ nào đó đã bóp méo lịch sử. Chúng đã che giấu dấu hiệu nhận biết hậu duệ của anh hùng, tiêu hủy cách thức phá bỏ lời nguyền và trên hết dám tuyên bố họ là “Quỷ Vật”, khiến bọn họ trở thành mục tiêu bị dư luận khinh rẻ.”
“LÀ KẺ NÀO?! Kẻ nào đã làm chuyện này?”
“Là những kẻ âm mưu phục sinh con quỷ Diabolos. Những người chịu khổ vì Lời Nguyền Diabolos luôn luôn là người có pháp lực cao cường do được thừa hưởng huyết thống của các vị anh hùng. Nói cách khác, bọn họ chính là nguồn lực quân sự của chúng ta. Vì thế, họ cản trở dã tâm của Diabolos.”
“Đó có là lí do tại sao chúng gọi bọn tôi là Quỷ Vật và thảm sát? Chúng còn tồi tệ hơn lũ súc vật!”
“Cô, người đã bị tổn thương vì thứ ‘Quỷ Vật’ mà bọn chúng thêu dệt, người đã bị đuổi khỏi nhà và khai trừ khỏi dòng tộc. Cô có cảm thấy thù hận không?”
“Tôi.Hận.Lũ.Chúng.Nó. Sao lại không cơ chứ?”
“Hội Diabolos là kẻ thù của chúng ta. Bọn chúng không bao giờ công khai danh tính, nói cách khác, Hội của chúng có rất nhiều thành viên và nắm giữ nhiều thế lực. Những kẻ bị bọn chúng điều khiển có khi còn không nhận ra đến sự tồn tại của bọn chúng.”
Tôi nặng nề gật đầu.
“Đây là một con đường trải đầy chông gai. Tuy thế, phải có người đứng lên chống lại chúng. Liệu cô có thể cho tôi mượn sức mạnh của cô không?”
“Nếu đó là điều mà cậu muốn. Tôi đã chuẩn bị hiến dâng mạng sống của mình rồi. Hơn nữa, đây thực lòng chính là mong ước của tôi. Chúng ta sẽ là người giành thắng lợi.”
Đôi mắt xanh biếc của Alpha nhìn tôi trong lúc nở một nụ cười bất cần đời. Đó là một đôi mắt tràn đầy sự quyết tâm và nhiệt huyết.
Theo quán tính, tôi khoanh tay để lấy can đảm. Chết tiệt, con bé elf này đúng là nhẹ dạ cả tin mà.
Tất nhiên là cái Hội Diabolos không tồn tại, cho dù cô ta có truy lùng cỡ nào đi nữa, cô ta cũng sẽ chẳng tìm thấy điều gì. Thỉnh thoảng chúng tôi hạ gục vài băng cướp mà tôi nghi là thành viên của Hội, hay chúng tôi nhảy vào cắt ngang một trận đánh giữa hai người trông-như-nhân-vật-chính và nói những câu như “Thời khắc tận thế của vũ trụ đã gần kề!” hay “Công cuộc hồi sinh của Ác Quỷ đã gần đến giai đoạn cuối!” trước khi chúng tôi biến mất. Đôi lúc chúng tôi còn xuất hiện một cách màu mè hoa lá hẹ ở giữa chiến trường và thốt lên mấy câu như “Ôi, hỡi lũ cừu ngây dại đã để kẻ khác thao túng mình mà không mảy may nghi ngờ...” trước khi quét sạch lũ chúng nó. Ôi trời, bọn tôi quậy long trời lở đất luôn! Chẳng có gì ngăn bọn tôi lại được cả!