Lúc này đã là ban đêm, phòng Hiệu Phó đang được đang được le lói từ một ngọn lửa xa xăm.
Có một cái bóng đang di chuyển trong căn phòng lờ mờ đó. Cái bóng lấy ra vài quyển sách từ trên giá, ném xuống sàn và làm cho chúng bốc cháy. Càng lúc càng có nhiều quyển sách được thả vào đó cho tới khi ngọn lửa thắp sáng cả căn phòng. Lúc này, ánh sáng mới soi chiếu vào cái bóng và để lộ ra đó là hình dạng của một người đàn ông gầy mặc đồ đen.
“Ngài đang làm gì với bộ quần áo đó thế... thưa ngài Hiệu Phó Ruslan?”
Cái dáng người đó rùng mình. Gã đã nghĩ rằng chỉ có mình gã ở đây, nhưng gã không nhận ra rằng gã đã bị một tên nhóc tuổi teen bám theo từ lúc nào.
Tên nhóc ấy ngồi trên ghế sô pha, chân này gác lên chân kia. Nó đang bình tĩnh đọc một quyển sách. Đó là một thằng nhóc tóc đen với khuôn mặt bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu. Tuy nhiên, tên nhóc đó không hề liếc nhìn lấy người đàn ông bận đồ đen hay đống lửa lấy một cái mà chỉ dành sự tập trung vào cuốn sách dày cộm nằm trên tay. Tiếng lật sách của nó nghe có vẻ khá to.
“Vậy ra ngươi đã biết.”
Gã đàn ông bận đồ đen nói rồi tháo chiếc mặt nạ, để lộ ra gương mặt của một người đàn ông trung niên. Với mái tóc muối tiêu được vuốt ngược ra đằng sau, không ai khác đó chính là Hiệu Phó Ruslan.
Ruslan ném cái mặt nạ của gã vào trong đống lửa. Sau đó gã lột bộ đồ đen ra và ném vô đó nốt. Căn phòng sáng lên một cách đột ngột.
“Nhóc có thể nói vì sao nhóc biết đó là ta không, Sid Kagenou? Chỉ để tham khảo thôi.”
Ruslan ngồi lên một chiếc ghế sô pha khác đối diện với Sid.
“Nhìn sơ qua là biết.”
Sid ném cho Ruslan một cái nhìn rồi quay lại quyển sách của mình.
“Nhìn thôi sao. Vậy là do bước đi, tư thế, hay...dù sao thì, nhóc có con mắt cực kì tinh tường đấy.”
Ruslan nhìn chăm chú vào người Sid trong lúc cậu ta vẫn tiếp tục đọc sách. Bóng của hai người được tạo bởi ngọn lửa lách tách đang chuyển động không ngừng.
“Tôi hỏi ông điều này luôn có được không? Tham khảo thôi.”
Sid hỏi khi mắt vẫn dán chặt vào những trang sách. Ruslan chỉ im lặng ra hiệu cậu ta tiếp tục.
“Sao ông lại làm những việc này? Tôi chưa bao giờ nghĩ ông lại có cái sở thích quái chiêu đến vầy đấy.”
“Tại sao hả... Chuyện xảy ra từ rất lâu rồi...”
Ruslan lẩm bẩm khi gã gác chân này lên chân kia.
“Ta đã đứng trên đỉnh cao từ rất lâu rồi. Trước khi nhóc còn chưa được sinh ra.”
“Tôi nghe nói ông là người đã vô địch giải đấu diễn ra tại Hội Chiến Thần.”
“Giải đấu đó chỉ là một phần thôi. Người ta cần phải đi một quãng đường dài hơn mới lên được thứ đỉnh cao thật sự. Ta không nghĩ nhóc hiểu dù ta nói cho biết đâu.”
Ruslan phát ra một tiếng cười không phát ra sự khinh miệt. Nó chỉ mang một cảm giác mệt mỏi mơ hồ.
“Ngay sao khi ta chạm tay tới đỉnh cao, ta đã lâm bệnh. Điều đó buộc ta phải bước khỏi đó. Bao nỗ lực để quay trở lại đỉnh cao chỉ mang lại chút danh tiếng trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi. Rồi ta tập trung vào việc tìm cách chữa trị bản thân, cho tới khi ta thấy được khả năng khỏi bệnh nơi một nhà nghiên cứu cổ vật tên Luclaire.”
“Chuyện kể này có dài không vậy?”
“Có, một chút. Vậy, Luclaire là mẹ của Sherry. Bà ấy quá thông minh, đến nỗi bị toàn thể học viên trên toàn thế giới thù ghét. Tuy thế, kiến thức và tài năng của bà ta trong lĩnh vực nghiên cứu lại đứng đầu thế giới nên bà ta rất hữu dụng đối với ta. Cho nên, ta đã giúp bà ta trong việc nghiên cứu và xoay sở kiếm được nhiều món cổ vật khác nhau.
Luclaire sẽ nghiên cứu đống cổ vật, còn ta sẽ sử dụng thành quả nghiên cứu. Bà ta không quan tâm đến tiền bạc hay danh vọng cho nên bọn ta đã có một mối quan hệ khá tốt. Rồi một ngày, ta đã có được trong tay Nhãn Quan Avarice. Đó chính là món cổ vật mà ta tìm kiếm bấy lâu.
Nhưng Luclaire... con đàn bà ngớ ngẩn đó. Bà ta dám bảo Nhãn Quan Avarice là một thứ đồ nguy hiểm và cố xin hội đồng chính phủ giữ nó, không để cho nó rơi vào tay bất kì ai. Đó là lí do tại sao ta ra tay trừ khử bà ta. Ta bắt đầu với việc đâm bà ta từ tứ chi rồi đi dao sâu hơn vào bên trong, cho tới cảnh cuối, lúc ta đâm vào tim bà ấy rồi xoáy cái cán dao.”
Sid nhắm mắt lại để lắng nghe. Cuốn sách vẫn mở.
“Vậy nên ta đã xoay sở giữ được Nhãn Quan Avarice dù công trình nghiên cứu vẫn chưa hoàn thiện. Tuy vậy, ta đã nhanh mắt tìm được một nhà nghiên cứu khác có lợi cho ta – đứa con của Luclaire, Sherry. Con bé không biết gì, không nghi ngờ gì, chỉ đơn giản cống hiến bản thân cho ta mà thôi. Nó không biết gì về cái thực tế rằng ta chính là người đã lôi bà mẹ ra khỏi cuộc đời của nó. Đúng là một đứa con nuôi ngọt ngào... quá đỗi ngọt ngào.
Nhờ công sức của nó và bà mẹ, công viện nghiên cứu Avarice đã hoàn tất. Những gì còn lại là chuẩn bị cho một vở diễn để cổ vật hấp thụ pháp thuật và tìm một con cừu thế mạng. Và hôm nay... hôm nay chính là ngày đẹp nhất đời ta, ngày mà giấc mơ của ta cuối cùng cũng thành hiện thực.”
Kukuku, Ruslan cười.
“Rồi sao? Nhiêu đó tham khảo đủ chưa?”
Sid mở mắt khi Ruslan hỏi.
“Được rồi, tôi đã nắm rõ đại ý. Chỉ là... vẫn còn một chuyện tôi muốn xác nhận.”
“Nói đi.”
“Có thật là ông đã giết mẹ của Sherry và chỉ lợi dụng cô ấy thôi ư?”
Sid rời mắt khỏi quyển sách để nhìn thắng vô mặt Ruslan.
“Tất nhiên là thật. Sid ơi, nhóc tức lên rồi sao?”
“Có thể.. Thật ra thì tôi là một người phân định rõ ràng giữa điều quan trọng và điều không.”
Sid nheo mắt một tí.
“Vậy, tôi có thể hỏi tại sao ông lại làm thế không?”
“Để không bị phân tâm chăng. Có một thứ ta luôn mong muốn đạt được và thứ đó nằm ở rất xa tầm tay. Đó là lí do tại sao ta cứ gọt đẽo bản thân.”
“Gọt đẽo bản thân?”
“Một khi người ta còn sống thì những thứ họ muốn sẽ càng lúc càng nhiều. Họ muốn kết bạn, muốn tìm ý trung nhân, muốn có công ăn việc làm... cứ thế, mong muốn càng lúc càng nhiều lên. Nhưng ta lại làm ngược lại. Ta sống, liên tục đẽo gọt bản thân. Ta không cần cái này, không cần cái kia, vậy đấy. Cứ thế, sau khi đẽo gọt tới tận gốc rễ, cuối cùng ta cũng nhận ra thứ gì mới thật sự quan trọng. Giờ thì ta sống chỉ vì cái thứ nhỏ nhoi, tí tẹo ấy đấy. Ta không quan tâm lắm tới bất kì điều gì khác ngoài nó nữa.”
Sid sập quyển sách lại với một tiếng ‘bộp’ rõ to. Cậu ta đứng dậy và ném quyển sách vào đống lửa.
(Lắm chữ quá @@)