Một điều kì lạ đã xảy ra khi Lex cùng với bè lũ của gã đi xuống hành lang.

Đó là một hiện tượng cực kì quái dị đã xuất hiện khi bọn chúng mải mê đi kiếm món cổ vật.

Bè lũ của Lex chỉ vừa mới đứng gần kề, bỗng dưng bốc hơi đi đâu mất tiêu.

“Hả?”

Vì không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra nên Lex ngó nghiêng xung quanh. Thế nhưng gã không thấy có gì bất bình thường. Manh mối duy nhất gã có được là vừa rồi có tiếng của một vật gì đó bay vụt qua.

Vụt, vụt. Lại cái tiếng đó nữa.

Và rồi...

“...!”

Đồng bọn của hắn biến mất. Nhưng lần này gã đã nhìn thấu được. Đó là hình bóng của một tên nhóc mặc đồng phục của trường, người ngợm dính đầy máu. Nó đánh gục lũ thuộc hạ của gã bằng mu bàn tay rồi lôi tên đó đi mất. Mà nói gì chứ Lex cũng đã phải dồn hết sự tập trung của gã vào đôi mắt mới thấy mờ mờ được điều đó. Tên nhóc đó nhanh đến thế đấy.

“Cẩn thận. Chúng ta đang bị tấn công!”

Gã la lên và thận trọng nhìn ngó xung quanh.

“... A?”

Nhưng gã ngay lập tức đờ người ra.

Bọn thuộc hạ đáng nhẽ ra phải đứng sau lưng gã giờ đã biến mất hết. Trước khi kịp nhận ra thì chỉ còn mỗi mình gã là đơn độc tại cái hành lang này.

Và rồi... vụt.

Ngay khi cái âm thanh đó đi tới lỗ tai của Lex, gã dồn hết sức để che đi phần tim.

“Hự...!”

Lex đã lĩnh một lực đánh cực kì mạnh tới nỗi văng ra sau. Cùng lúc đó, tiếng xương gãy vang lên nghe muốn dựng cả tóc gáy.

“Hự... ĐỒ KHỐN!”

Nhưng gã xoay sở để đứng lên ngay lập tức và rút kiếm ra. Tuy thế, không còn ai ở trước mặt gã nữa.

Lex chặc lưỡi. Chỉ bằng một đòn đánh, cánh tay phải của gã dù được pháp thuật bảo vệ cũng đã bị gãy. Nếu gã không kịp giơ tay lên đỡ, gã chắc chắn tim của mình đã bị nghiền nát.

Vụt.

Lần này thì Lex di chuyển ngay khi tiếng động đó cất lên. Gã chỉ dựa vào trực giác mà vung kiếm về phía cái thứ ở đằng sau lưng. Gã đã canh thời gian một cách hoàn hảo.

Tuy thế...

Cái tên khốn này... Nó còn có thể di chuyển nhanh hơn nữa sao?!

Sau khi thanh kiếm của gã rơi ra đằng sau tên nhóc một cách vô hại, Lex ngay lập tức bỏ và chuyển sang bảo vệ trái tim của gã.

“Aaaaa...!”

Nhưng đổi lại, gã đã bị mất mấy cái xương sườn.

Lex để bản thân bị đánh văng ra đằng sau. Gã cố theo kịp hình bóng của tên nhóc đó trong lúc từ từ làm tiêu biến đi lực phát sinh từ đòn đánh đó. Nhưng tên nhóc di chuyển nhanh tới nỗi không để lại dư ảnh cho gã thấy.

“...Chậc.”

Lex phun nước miếng pha lẫn máu, rồi gã vào thế đánh.

Đối thủ của gã là một kẻ di chuyển nhanh hơn mắt gã. Gã không thể phản công, chỉ có thể đứng đó nhận đòn từ tên nhóc.

Nói theo chiều hướng khách quan, không còn viễn cảnh nào có thể tồi tệ hơn.

Tuy thế... trước đây gã đã vượt qua vô tình huống còn gian nguy hơn thế này một cách an toàn. Gã là Lex, một tên Quỷ Tử Hữu Danh.

“Có vẻ như ngươi sử dụng một món cổ vật khá hữu ích đấy nhỉ.”

Lex nói bằng một chất giọng cố ý để đối thủ của gã nghe được. Gã đã tìm ra được con bài mà tên đó dùng. Với chỉ nhiêu đó đòn đánh thôi gã đã có thể nhìn thấu được chuyện gì đang xảy ra. Địch thủ của gã sở hữu thứ tốc độ vượt qua giới hạn của con người. Nghĩa là, tên đó đang phải vay mượn một nguồn sức mạnh dị thường.

“Thoạt nhìn thì có vẻ như ta đang ở thế bất lợi. Nhưng hóa ra thì ngươi đang phải dốc toàn lực ra, đúng không?”

Để có được thứ tốc độ vượt xa giới hạn của bản thân, người ta phải đánh đổi bằng một điều gì đó. Do vậy hẳn là tên nhóc này đã chịu tổn thương sau mỗi lần ra đòn. Dựa vào lượng máu dính trên bộ đồng phục của nó, Lex cho rằng đối thủ của gã gần kiệt sức tới nơi rồi. Nếu Lex có thể tận dụng đúng giây phút thằng nhóc kiệt sức... gã sẽ giành chiến thắng.

Người sở hữu khả năng nhìn thấu đối phương chỉ qua vài mẩu thông tin nhỏ... chỉ có thể là Lex, Tay Chơi Nổi Loạn, một trong những tên Quỷ Tử Hữu Danh.

“Sau khi đánh giá, ta thấy rằng ngươi chỉ còn có thể tung ra thêm hai, ba đòn đánh nữa thôi. Đó chính là cái giới hạn chết tiệt của ngươi đấy.”

Lex tuyên bố bằng một giọng nói cực kì tự tin.

Không có lời đáp lại nào từ phía đối phương. Mỗi lần Lex bắt đầu nói một điều gì đó, phía bên kia ngưng không làm gì hắn nữa. Tên nhóc chỉ giữ im lặng.

“Trúng tim đen rồi!”

Khóe môi Lex cong lên tạo thành một nụ cười mỉa mai. Chiến thắng đang nằm trong tầm tay của gã!

Tuy thế... tình hình của Lex cũng không ổn như những gì gã ra vẻ nãy giờ. Câu nói vừa nãy của gã có thể hiểu theo một cách khác rằng, gã vẫn còn phải né thêm hai, ba đòn tấn công nhanh như chớp.

“Nàyyyy, sao nhà ngươi câm như hến thế?”

Cho nên Lex quyết định tỏ ra mạnh mẽ. Gã không thể để đối phương thấy gã chùn bước được. Đây... là một trận đánh tâm lý cao cấp.

“Tới đây bắt ta nè, đồ cùi bắp!”

Vụt.

Ngay lúc âm thanh đó phát ra, Lex né, chỉ dựa vào mỗi trực giác. Gã nghiêng phần thân trên của mình, dịch nó ra khỏi đường bay của cái gót chân đang nhắm về phía gã. Thế nhưng...

Nhanh quá!

Đột nhiên, gã đưa tay trái của mình lên đỡ.

“GAAAHHH!”

Với một tiếng ‘rắc’, cánh tay trái của gã cũng gãy nốt.

Gã rút lui, cố huy động tất cả ý chí gã có để làm thanh kiếm móc vào tay mình, nhưng kẻ thù đuổi theo...

Cái tên nãy giờ toàn chơi trò đánh phát chết luôn đang bám theo gã.

Nghĩa là... gã phải cố gắng kết thúc trận đánh này ngay!

“TỚI ĐÂY ĐI, ĐỒ KHỐN!”

Với một tiếng gầm lớn, Lex dồn hết những gì gã còn để bảo vệ những chỗ hiểm. Đối thủ của gã sắp tới giới hạn của nó rồi! Chỉ cần đỡ được đòn này nữa thôi, gã sẽ giành chiến thắng!

Ngay sau đó, gót chân tên đó đập vào phần bụng dưới của gã.

“Gahah!! AAAAAaaaaahhh!!”

Lex bị thổi bay ra đằng sau, miệng sặc sụa máu.

Gã tông bể tường, bay xuyên qua nguyên lớp học, tàn phá hết đống bàn ghế ở nơi đó trước khi rơi xuống.

“Khụ, khụ...!”

Gã quằn bụng mình lại, không thể ngừng miệng ho ra mấy ngụm máu. Xương sườn của gã đã gãy và đâm trúng vài bộ phận quan trọng rồi. Thế nhưng... gã vẫn còn sống! Có vẻ như việc gã đã dồn mọi thứ mình có vào việc đỡ đòn này đã sinh hoa trái.

“He... he...”

Gã cười, máu vẫn dính đầy trên môi. Rồi gã nhìn lên. Nhưng thứ đi vào tầm mắt gã là...

“Cái... cái gì thế này...”

Xác chết nằm la liệt khắp phòng học. Chúng đều bận đồ đen, và chỉ mang trên mình đúng một vết thương.

Nghĩa là... toàn bộ lũ Quỷ Tử này đã bị... một mình tên nhóc đó gây ra thôi ư?

Bộp... bộp... bộp...

Có ai đó đang đi xuống hành lang. Cái tiếng bước chân rõ ràng và sinh động này hẳn của tên nhóc đó.

Bộp. Bộp.

Tiếng chân dừng trước cánh cửa phòng học.

Im lặng như tờ.

Lex nhận thấy bàn tay cầm kiếm của gã đang vã mồ hôi như tắm.

Cách.

Tiếng núm cửa mở đã phá tan bầu không khí im ắng. Và rồi... cửa mở ra.

Không có ai ở đó cả.

Một tiếng vụt phát ra, và cánh tay phải của Lex biến mất.

Vụt.

Vụt.

Vụt.

Mỗi lần cái tiếng đó phát ra, cơ thể của Lex lại bị mất một bộ phận.

“Ah, aa, aaH, aahh……”

Khi cái đầu của gã là bộ phận cuối cùng bị chém bay đi, Lex mới nhận ra rằng đối phương là một kẻ không có giới hạn.

“Ngươi... thật... mạnh...”

Đó là câu nói cuối cùng của Lex trước khi toàn bộ sự sống rời bỏ cơ thể của gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện