Ẩn trong bộ đồ đen từ đầu tới chân, mũ trùm đã được kéo lên, một chiếc mặt nạ được đeo để che đi danh tính, cậu ta điềm tĩnh bước tới trước cho tới khi dừng lại cách maai của Zenon khoảng một bước chân.
“Bọn Áo Choàng Đen... Vậy ra các người là bọn ch* chết gần đây dám đứng lên chống lại Hiệp Hội sao.”
Với cái nheo mắt sắc bén, gã Zenon lườm cậu bé.
“Tên ta là Ảnh Nhân. Ta ẩn trong những cái bóng, và ta săn lùng những cái bóng.”
Đó là một giọng nói trầm và sâu như thể được vang vọng lên từ đáy vực thẳm.
“Hiểu rồi. Bọn bay có thể tự mãn khi xâm chiếm được vài cơ sở, nhưng tao sẽ làm cho bọn bay sáng mắt ra. Trước đây chưa có thành viên quan trọng nào của Hội ở những cơ sở mà bọn bay từng phá hủy. Nói cách khác, những kẻ bọn bay giết chỉ là lũ tôm tép mà thôi.
Vì lí do gì đó mà cậu ta – người gọi mình là Ảnh Nhân – là kẻ thù của Zenon. Đối với Alexia đây là tin tốt. Tuy thế, cô không tin đây là đồng minh của mình.
“Ta xem mọi kẻ mà ta giết và những nơi ta săn mồi đều như nhau.”
“Tuy vậy, không phải kẻ nào cũng như nhau. Một thành viên cốt cán của Hiệp Hội đang ở đây. Hôm nay bọn bay mới chính là kẻ bị săn. Và đó chính là số phận của bọn bay.”
Zenon chĩa kiếm về phía Ảnh Nhân.
“Ta là Zenon Griphi, người sẽ sớm trở thành Hiệp Sĩ thứ 12 của Hiệp Hội Bàn Tròn. Tước đi cái mạng của mi sẽ trở thành công trạng của ta.”
Rồi gã ta phóng tới chỗ Ảnh Nhân nhanh như một cơn lốc.
Tuy thế, Ảnh Nhân biến mất, khiến thanh kiếm của Zenon đâm vào không khí.
“Cá-...?!”
Ngay sau đó, Ảnh Nhân đứng đằng sau Zenon. Trong phút chốc, lưng của gã trở nên không phòng bị. Gã không di chuyển được.
Như thể thời gian bị ngưng đọng lại, Zenon vẫn giữ thế kiếm của gã. Gã ngừng thở, dồn hết sự tập trung của mình về phía lưng.
Không kẻ nào di chuyển cả.
Thật sự thì lưng của Ảnh Nhân cũng hướng về phía lưng Zenon. Cậu ta khoanh tay lại, rồi chỉ hỏi duy nhất một câu.
“Rồi kẻ được coi là cốt cán của cái Hiệp Hội này... hắn ta đang ở đâu?”
Mặt Zenon bị méo đi vì sự sỉ nhục này. Ngay lập tức, gã ta xoay tấn công bằng một đòn chém vào chân.
Nhưng Ảnh Nhân đã không còn ở đó nữa.
“Sao lại có th-...?!”
Tiếng sột soạt của chiếc áo choàng làm gã phải quay đầu lại.
Gã nhận ra Ảnh Nhân giờ đã quay lại vị trí cũ như thể nãy giờ chưa có gì xảy ra.
Dù là người ngoài cuộc, Alexia cũng không thể nắm bắt được diễn biến. Không có thủ đoạn hay thủ thuật nào được sử dụng, nghĩa là cậu ta là một người có kĩ năng... không, cậu ta hoàn toàn là một kẻ khác thường.
Zenon cố làm dịu đi con tim đang đập như trống trận của gã rồi chầm chậm xoay người lại.
“Có vẻ như ta đã hơi coi thường nhà mi một chút. Dù số lượng bọn bay ít ỏi nhưng có vẻ như bọn bay thật sự đủ mạnh để phá hủy vài cơ sở của bọn ta.”
Lần này gã vào thế thủ, và vận pháp lực trước khi đối đầu với Ảnh Nhân một lần nữa. Lượng pháp thuật hội tụ phủ quanh gã làm không khí phải lay động. Nó còn dữ dội hơn thứ làm nên đòn đánh đã phá hủy cây kiếm của Alexia.
Ảnh Nhân thật sự mạnh.
Tuy thế, Zenon cũng không kém hơn là bao. Gã đã lớn lên qua những lời tranh cãi về việc gã có phải là đứa trẻ kì diệu hay không, gã cũng đã trưởng thành bằng những trận tranh chức vô địch, cho tới khi cuối cùng gã đã chạm tới cột mốc “Giảng Viên Kiếm Thuật”. Ở cái đất nước này, không có kiếm sĩ nào là không biết tới cái tên Zenon Griphi.
“Ta sẽ cho mi thấy sức mạnh của một kẻ gần trở thành Hiệp Sĩ của Hội Bàn Tròn.”
Nhanh quá...! Mắt Alexia không thể theo kịp chuyển động mà thanh kiếm của gã sở hữu.
Lưỡi kiếm trắng xẻ đôi không khí đang lao thẳng tới cổ của Ảnh Nhân.
Tuy vậy...
“Đúng là một thanh kiếm cùn...”
Với thanh kiếm đen tuyền Alexia không biết cậu ta lôi ra từ đâu, cậu ta dễ dàng đỡ đòn đánh của Zenon.
“Hự...!”
Zenon cố gắng khóa kiếm của cả hai, biến nó thành một cuộc so kiếm. Nhưng Ảnh Nhân chỉ đơn giản dồn lực vào thanh kiếm của cậu ta và dùng lực phản chấn để hất văng Zenon đi.
“Gư...!”
Ngay trước khi Zenon tông vào tường, gã lập tức cuộn người lộn xuống và chỉnh lại thế đứng của mình. Thế nhưng, sự bối rối đã bị thể hiện hết qua sắc mặt của gã.
Lại không kẻ nào di chuyển.
Đối với Ảnh Nhân, chẳng qua là cậu ta không muốn ra tay.
Đối với Zenon, gã không xuất chiêu được. Bởi vì gã đang bị ám ảnh rằng từng đòn gã tung ra đều sẽ bị vô hiệu hóa.
“Không hổ báo nữa à, thưa Ngài ‘Tròn’ Xoe?”
“...!”
Mặt Zenon đỏ lên vì giận. Gã giận đối thủ của gã, nhưng gã giận chính bản thân mình hơn.
“ĐỪNG CÓ HẠ THẤP TAO!!”
Với tiếng gầm đó, gã vung kiếm. Cú đâm của gã lao nhanh như một cơn bão, đi kèm với những đòn chém liên hồi như lửa cuộn.
Tuy thế...
Không đòn nào là trúng đích cả.
“AAAAAAAAAaaaaaaaaaHHHHHHHHHH!”
Tiếng thét xung trận của gã vang vọng khắp căn phòng trống này. Mọi thứ cứ như thể đây là một trận đấu tập giữa người lớn và con nít vậy.
Alexia nhìn trận đánh bằng một đôi mắt không ngớt bàng hoàng.
Zenon có bao giờ lâm vào tình cảnh như thế này chưa? Gã đã bỏ nụ cười kệch cỡm và cái điệu bộ giả tạo của mình rồi, thế mà gã vẫn không chạm tới nổi cậu ta. Người mạnh nhất mà Alexia biết là chị của cô, nhưng đến chị ấy cũng không xử lí Zenon dễ tới thế.
Choeng. Choeng. Choeng.
Tiếng kiếm va chạm nhau nghe thật nhẹ nhàng đến lạc lõng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tiếng kiếm va nhau của một buổi tập!
Thanh kiếm đen và trắng quần nhau trên không trung.
Alexia bất giác bị mê hoặc bởi trận đánh này. Cô bị thanh kiếm đen lôi kéo, hút hết sự chú ý của cô, khiến cho cô không thể rời mắt khỏi nó.
Tại sao ư? Bởi vì đó là...
“Kiếm kĩ thông thường...”
Đó là hình ảnh của thứ kiếm kĩ Alexia sở hữu.
Đó là hình thái hoàn hảo nhất mà lí tưởng của Alexia đã suy nghĩ cho kiếm kĩ của mình. Một thứ kiếm kĩ được chui rèn không bằng tài năng, không bằng sức mạnh, không bằng tốc độ, mà bằng những nỗ lực không ngừng. Đúng, chỉ có những nỗ lực tinh túy nhất mới hoàn thiện được thứ kiếm kĩ này.
Nhưng khi kiếm kĩ của cô bị đem so với người chị và bị gắn cái mác ‘thứ kiếm kĩ bình thường’, nó đã làm Alexia mất đi phương hướng.
Dù thế, cô vẫn chưa bao giờ bỏ cuộc. Giờ đây, thứ ‘kiếm kĩ bình thường’ này đang hoàn toàn áp đảo thứ kiếm kĩ của bậc thiên tài Zenon Griphi.
“Tuyệt vời quá...”
Alexia chết mê từng đòn kiếm.
Qua việc nhìn cách một người vung kiếm, người ta có thể thấy hướng đi mà vị kiếm sĩ đó đã lựa chọn. Trong trường hợp này, hướng đi mà cậu ta chọn rất trung thực và minh bạch – đó là một kiếm kĩ được tinh luyện theo thời gian.
Liệu có phải đó là điều mà chị mình đã nghĩ không?
“Chị ơi...”
Giờ cô mới hiểu ra những điều chị mình nói vào ngày hôm đó.
“Gaa... Chết tiệt... Gư...!”
Cơ thể Zenon bị đánh bay rồi rơi xuống. Alexia không biết đây là lần thứ mấy rồi.
Gã vừa lườm Ảnh Nhân vừa thở hồng hộc. Mắt gã đỏ ké vì giận và cho thấy rằng gã không chấp nhận cái sự thật này.
“Đ-Đồ khốn. Mày là ai..! Sao mày lại che giấu danh tính khi đã mạnh tới thế rồi cơ chứ!”
Với sức mạnh của Ảnh Nhân thì tiền tài danh vọng chỉ cách cậu ta chừng một đầu ngón tay mà thôi. Và sức mạnh của cậu ta sẽ được biết đến và kính sợ trên toàn cõi thế giới.
Nhưng chưa có một ai từng nghe về thứ kiếm kĩ của Ảnh Nhân cả. Dù cậu ta có che mặt mình đi, những kẻ đã giao kiếm với cậu ắt sẽ không quên thứ kiếm kĩ này. Nhưng hôm nay là ngày mà cả Zenon lẫn Alexia biết được về sự tồn tại của một con người sử dụng thứ kiếm kĩ đó trở nên mạnh đến thế nào.
“Bọn ta thuộc Ảnh Viên. Bọn ta trốn trong bóng đêm và săn những cái bóng. Đó là lí do bọn ta tồn tại...”
“Bọn bay có bị khùng không thế?!”
Ánh mắt của Zenon và Ảnh Nhân thiêu đốt lẫn nhau.
Alexia giờ hoàn toàn đã là kẻ ngoài cuộc.
Tại sao hai kẻ này lại đánh nhau? Cô không hiểu mục đích của hai người này.
Máu, Quỷ, Hiệp Hội...
Đó là những từ khóa mà cô đã nghe được, nhưng cô không thể kết nối chúng lại và tạo ra một bức tranh hoàn chỉnh. Cô đã nghĩ đó chỉ là những lời xàm ngôn của lũ điên dị giáo.
Nhưng, nếu ...
Nếu như tất cả là sự thật thì...
Nếu như thật sự có một thứ gì đó khổng lồ ẩn trong bóng tối của thế giới này vượt xa những gì Alexia biết...
“Đ-Được lắm. Nếu mi đã nghiêm túc thế thì ta cũng sẽ chiều theo.”
Vừa nói Zenon vừa lôi ra một viên thuốc màu đỏ từ túi áo ngực ra.
“Thứ thuốc này có thể biến con người trở thành những kẻ vượt xa giới hạn của nhân loại. Bọn ta gọi hình thái này là Tỉnh Thức. Tuy thế, người thường không thể điều khiển thứ sức manh này được, và nó sẽ hủy diệt chính bản thân người đó. Nhưng thành viên Hội Bàn Tròn thì lại khác, bởi chỉ có những người có thể kiểm soát được thứ sức mạnh này mới được gia nhập vào Hội.”
Zenon nuốt chay viên thuốc, và rồi...
“Tỉnh Thức, cấp số 3.”
Pháp thuật trở nên hỗn loạn như một cơn bão dữ dội.
Tất cả vết thương Zenon nhận đều lành lại ngay tức khắc. Cơ bắp gã siết lại, đồng tử gã đỏ ngầu và từng mạch máu của gã phình ra thấy rõ. Thứ sức mạnh này quá khủng khiếp, tới mức nó có thể hủy diệt tất cả mọi thứ dám cản đường chủ nhân nó vậy.
“Ta sẽ cho mi thấy sức mạnh của người mạnh nhất thế giới này.”
Zenon nói, nụ cười lại nở trên môi gã.
Nếu phải đối mặt với thứ sức mạnh đó, Alexia chỉ có thể cuộn người lại và thổn thức trong tuyệt vọng. Đó là nếu như cô không được biết tới đường kiếm của Ảnh Nhân. Nhưng, đây là Alexia của hiện tại. Một Alexia biết rằng Zenon còn lâu mới đạt tới danh hiệu ‘kẻ mạnh nhất thế giới này’.
Thay vào đó.
“Khiếp quá...”
“Kinh khiếp thật...”
Giọng Alexia và Shadow hòa vào nhau.
Kiếm kĩ cả hai lựa chọn đều như nhau, do đó, lối suy nghĩ của bọn họ cũng khá tương đồng.
“Nói cái gì, khiếp á...?”
Zenon hỏi, nụ cười đã biến mất khỏi mặt gã.
“Đừng ra vẻ ngươi là kẻ mạnh nhất chỉ với nhiêu đó sức mạnh. Đó là một sự sỉ nhục đối với những người mạnh thật sự đấy.”
“Đồ ch* chết!”
“Vay mượn sức mạnh chẳng bao giờ mang ngươi tới cái đích đó đâu.”
Đây là lần đầu tiên mà Ảnh Nhân vận pháp lực của mình. Cho tới giờ cậu ta chỉ sử dụng một lượng rất nhỏ, không đáng kể mà thôi.
Pháp lực của Ảnh Nhân tụ lại. Nó bị ép tới mức hầu như không thể cảm nhận được.
Nhưng, cái, cái này là gì đây.
Thứ pháp lực đó mang hình dáng của những sợi chỉ màu tím.
Có vô vàn những sợi chỉ siêu mảnh. Chúng o hẹp như ngọn chớp, như mạch máu người, và giờ chúng đang bọc xung quanh Ảnh Nhân, tạo nên một cảnh quan cực kì tinh tế.
“Cái, này... là thế nào...”
Zenon lại bị sốc một lần nữa. Gã chưa bao giờ thấy ai sử dụng pháp thuật như thế này cả.
“Đây mới là sức mạnh thật sự... khắc ghi nó vào não ngươi nhé.”
Thứ pháp thuật đó được dồn hết vào thanh kiếm đen và nó tạo ra một dải hoa văn. Đó là một hình xoắn ốc và nó đang hút vào nhiều, nhiều pháp thuật hơn nữa, như thể nó muốn hút trọn cả thế giới này vào đó vậy.
Giờ đây một lượng lớn pháp lực đang yên vị trong lưỡi kiếm đó.
“Đây là đòn mạnh nhất của ta.”
Ảnh Nhân giương kiếm lên và vào thế đứng. Đó là tư thể chuẩn bị cho một đòn đâm. Không, tư thế đó sinh ra chỉ để chuẩn bị cho đòn đâm tới mà thôi.
“Đ-Đừng...”
Âm thanh rung động liên hồi đó phát ra từ đâu?
Có phải là từ mặt đất?
Có phải là từ không khí mà ra?
Hay có phải Zenon là nơi nó xuất phát?
Không... nó phát ra từ cả ba.
Mọi thứ đang rung động mãnh liệt. Bản thân Alexia cũng cảm thấy chính mình đang rung lên, nhưng không phải vì sợ, mà là vì một cảm giác ngây ngất. Vì đây chính là đích đến cuối cùng mà cô nhắm tới.
Đây... đây chính là kiếm kĩ của kẻ mạnh nhất thế giới này.
“Xem đây...”
Thanh kiếm đen tắm mình trong ánh sáng được kéo lùi một chút...
“Bí Kĩ: TA LÀ ĐẦU ĐẠN HẠT NHÂN.”
... và được đâm tới.
Toàn bộ âm thanh im bặt.
Luồng ánh sáng nuốt trọn Zenon, rồi nó chiếu xuyên qua người Alexia. Nó đâm xuyên qua tường, xuyên qua mặt đất, xuyên qua tất cả mọi thứ. Nó xuyên thấu, nuốt lấy tất cả, rồi phóng vút lên trời.
Và rồi... nó nổ tung.
Một chuỗi ánh sáng phi vụt lên bầu trời đêm, tạo ra nhiều mảng ảnh sáng tím phủ trên khắp vương đô.
Từ xa, rất xa... một cơn gió mang sắc tím đổ tới thủ đô một lúc lâu sau. Nó ngay lập tức thổi bay hết mây đen, rung lắc mọi ngôi nhà, rung lắc cả nền đất, rồi tan biến.
Thứ duy nhất nó để lại là một bầu trời đêm quang đãng cùng ánh trăng tròn.
Zenon đã bốc hơi đến từng hạt phân tử cuối cùng, còn cái lỗ ở trên tường thì nối thẳng xuống sâu dưới lòng đất, không thấy đáy.
Và rồi... Ảnh Nhân phất chiếc áo choàng và tan biến vào màn đêm.
Trước đây đã có người dám thách thức đầu đạn hạt nhân.
Người đó đã rèn luyện cơ thể, tâm lý và toàn bộ kỹ thuật người đó có thể học được.
Nhưng đầu đạt hạt nhân là một mục tiêu quá đỗi xa vời.
Nhưng người ấy vẫn không bỏ cuộc.
Phía cuối bài tập luyện điên rồ của mình, người đó đã có được câu trả lời.
Câu hỏi đặt ra: Làm sao ta không bị bốc hơi bởi đầu đạn hạt nhân?
Câu trả lời đạt được: Ta phải TRỞ THÀNH đầu đạn hạt nhân.
Vì thế, những cảm hứng ấy đã sản sinh ra Bí Kĩ Tối Thượng: TA LÀ ĐẦU ĐẠN HẠT NHÂN.
Alexia đã đứng đực mặt tại chỗ này bao lâu rồi?
Đột nhiên cô nhận ra có người đang gọi tên cô.
“Alexia..! Alexia...!”
Đó là một giọng kêu gào đứt đoạn phát ra từ một nơi xa xăm.
Alexia nhận ra giọng nói đó.
“Chị... Chị Iris!”
Sau khi la lên, cô bắt đầu ù chạy. Cô băng qua những lối đi lớn, lách qua các con đường để tiến về phía bên kia.
“Alexia, Alexia!”
Iris lao tới.
“Chị! Em...!”
Trước khi Alexia có thể nói thêm được điều gì, cô đã được chị mình ôm chầm lấy. Cơ thể của Iris ướt đẫm và lạnh buốt, nhưng đồng thời cũng rất đỗi ấm áp.
“Chị mừng là em vẫn ổn. Mừng... quá.”
Nhiều lực được dồn vào cái ôm này hơn. Alexia vội vã lấy hai tay mình ôm lấy lưng của cô chị.
“Chị xin lỗi nhé, người chị chắc lạnh lắm.”
Alexia lắc đầu, dúi mặt mình vào lồng ngực của chị ấy.
Vì lí do gì đó mà nước mắt của cô không thể ngừng rơi.