Vầng trăng tròn vành vặn toả sáng rực rỡ trên nền trời đêm lạnh lẽo.
Vào đêm đông giá lạnh ấy, Beta tiến hành báo cáo với Chủ nhân như thường lệ.
Như mọi khi, cô báo cáo về những hoạt động của Ảnh Viên cũng như của công ty Mitsugoshi.
Bình thường cô chỉ nói về các hoạt động chính của Ảnh Viên. Công ty Mitsugoshi chỉ là phần thứ yếu đối với Ảnh Viên mà thôi, nên cô không thể làm phiền ngài bằng những vấn đề của nó được.
Thế nhưng, ngay lúc này đây, công ty Mitsugoshi đang lâm vào khủng hoảng thật sự.
Từ bầu không khí toả ra xung quanh, dường như ngài ấy đã nhìn ra được tình hình tồi tệ ấy.
Bầu không khí quanh vị Chủ nhân chỉ gật đầu với âm thanh “Fumu” hay “Fumu?” dường như đã thay đổi.
Vừa nghe bản báo cáo của Beta, ngài vừa lấy từ túi áo trước ngực mình một quyển sổ và ghi chép gì đấy.
Và rồi…
“Ta hiểu rồi, sau đó thì sao?”
“….!?”
‘Chủ nhân vừa mới nói hẳn một câu thay vì “Fumu” trong lúc lắng nghe báo cáo thường lệ.’
Các câu chữ nghẹn lại trong cuống họng của Beta một lúc vì sự bất ngờ ấy.
“Xin… xin ngài thứ lỗi vì sự vô lễ này. Về việc dòng tiền giả được lưu thông vào thị trường ngày một tăng…”
Trong lúc báo cáo, cô cực kỳ hạnh phúc sau khi bản thân nhận được sự chú ý tuyệt đối của ngài ấy.
Chủ nhân nghiêm túc rồi.
Chủ nhân luôn luôn bận rộn, chính vì thế mà ngài ít khi tham gia vào các hoạt động của họ. Thời gian cũng như sức mạnh của ngài chỉ nên được dùng vào những mục đích cao cả hơn. (Edit:.........)
Ngài ấy trở nên nghiêm túc hơn vì biến cố này thật nguy hiểm.
Trong thực tế, nếu dòng tiền giả ấy cứ tiếp tục được lưu hành như thế này thì việc công ty Mitsugoshi sẽ lâm vào cuộc đại khủng hoảng cũng không phải là nói quá.
Ngoài ra, vấn đề liên quan đến sự sống còn của Delta khiến toàn bộ Thất Ảnh chìm trong bầu không khí ngột ngạt khó chịu. Nhưng nếu Chủ nhân thật sự nghiêm túc thì việc vượt qua cơn khủng hoảng này chỉ là trò trẻ con.
Một dòng nước ấm chảy vào lồng ngực Beta.
“Giá cả cũng dần tăng lên vì sự cung ứng tiền quá mức và mức tăng là…”
“Có vài thứ mà ta thật sự không hiểu…”
“…..!?”
Chủ nhân vừa nói ngài ấy không hiểu.
Thường thì cô không thể hiểu lời của ngài ấy theo kiểu nghĩa thượng mặt chữ được bởi Chủ nhân hiểu được tất cả mọi thứ. Vậy thì có nghĩa là…. có một lỗi trong bản báo cáo này. Ý của ngài hẳn là ngài không hiểu tại sao cô lại mắc một lỗi ngớ ngẩn như thế.
Bất kể là phần tăng giá bị sai hay ý tưởng ấy đã sai ngay từ đầu… dù sao thì, ngài ấy đã nhận ra một sai lầm trong bản báo cáo của cô ấy chỉ trong chớp mắt.
“E, Em sẽ lập tức tính toán lại cẩn thận các thông số.”
Mắc phải sai lầm trước mặt một Chủ nhân nghiêm túc thế này… Mặt Beta đỏ bừng vì xấu hổ.
“Ta thật sự không hiểu nhưng, thôi thì ta sẽ viết nó xuống vậy.”
“Vâng. Em thành thật xin lỗi.”
Với lời đó, bản báo cáo thường lệ kết thúc.
Tuy nhiên, hãy còn một vấn đề nữa cô cần phải báo cáo.
Nhìn Chủ nhân cất đi quyển sổ kia, Beta chậm rãi nói.
“Vẫn còn một vấn đề nữa nhất định phải báo cáo vào ngày hôm nay.”
“… Hãy nói đi.”
Trong khoảng lặng ấy, Beta hiểu mọi thứ từ đôi mắt trông có vẻ ngái ngủ kia của ngài.
Ngài ấy đã biết nội dung của bản báo cáo vừa rồi. Không có vấn đề gì khi cô nghĩ ngài ấy đương nhiên đã biết hết rồi. Trái lại, việc ngài ấy mà không biết trước chẳng khác nào chuyện lạ trăm năm một lần.
Ngay cả như vậy, cô vẫn phải báo cáo.
Cái chết của người đồng đội chí cốt.
Bởi vì đó là nghĩa vụ của họ, nghĩa vụ của kẻ đã khiến đồng đội của mình ra đi vĩnh viễn.
“Chúng em đã mất liên lạc với Delta sau khi cô ấy lần theo dấu vết của John Smith. Theo các đánh giá tại hiện trường, có lẽ Delta đã…”
Giọng Beta run rẩy. Delta từng là đồng đội quý giá của cô. Đôi lúc cô ấy hơi bướng bỉnh một chút, nhưng Delta cũng là người em gái luôn khiến cô vui vẻ.
“Delta đã…”
Sau khi nghe Beta báo cáo, vị Chủ nhân kia nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc.
“Không phải, từ từ nào. Delta chỉ đi đến một nơi xa, rất xa mà thôi.”
Và đó là những gì ngài nói.
Cảm thấy sự tốt bụng ấn chứa trong lời nói của ngài, Beta bật khóc.
“Vâng… Phải rồi. Em hiểu mà. Dường như Delta đã đi đến một nơi rất xa nơi này thôi…”
Từng dòng nước chảy dài trên hai má Beta.
Cô thấy vui hơn vì sự tử tế vụng về của ngài ấy.
“Vậy sao, sẽ không có vấn đề gì nếu cô hiểu.”
Ngài gật đầu và nói thế.
“Chúng em cho rằng John Smith là một sát thủ chuyên nghiệp. Nếu có thể, chúng em muốn nhận được sự trợ giúp từ chủ nhân…”
“Xin lỗi, có việc khác mà ta nhất định phải làm.”
“Không sao, em xin lỗi vì đã đòi hỏi điều bất khả thi.”
Không trách ngài ấy được, bởi ngài đã bước đi theo một con đường khác mất rồi.
Và con đường đó chắc chắn sẽ không chỉ có lợi với Thất Ảnh mà còn với cả công ty Mitsugoshi.
“Vậy, em xin phép lui… nhưng trước đó.”
Sau khi kết thúc bản báo cáo, Beta phải ngay lập tức bắt tay vào công việc tiếp theo của mình, nhưng trước đó, cô cần phải xác nhận một vài thứ đã.
“Umm, em thật sự xin lỗi nhưng quyển sổ đó…”
“Quyển sổ?”
“Vâng, về phần quyển sổ đó, vì có quy định rằng mọi thông tin tuyệt mật phải bị huỷ hoặc mã hoá ngay lập tức…”
Đương nhiên là ngài ấy biết về điều này. Nhưng phải xác minh lại cho chắc.
Chủ nhân đứng hình trong chốc lát, sau đó ngài đưa quyển sổ cho Beta.
“Thử đọc nó đi.”
“C, cái này….!”
Beta bất ngờ với nội dung bên trong.
“Hiragana, Katakana, Kanji, các con số la mã, Romaji, một mật mã được viết nên bởi năm thứ ngôn ngữ cao cấp khác nhau.”
“Đ, đây là thứ mà chỉ có chủ nhân dùng sao!?”
“Aa.”
Các con chữ ấy không hề được viết một cách ngẫu nhiên. Dù trông có đơn giản, nó có một trật tự nhất định, và khi chúng đơn giản như thế, kết hợp lại sẽ tạo nên một sự phức tạp đến lạ kỳ.
Không cần nghĩ ngợi gì thêm, việc giải mã được 5 thứ ngôn ngữ phức tạp này là cực kỳ khó khăn.
Beta nhìn Chủ nhân đầy vẻ sùng bái, chỉ bằng một mình ngài mà lại tạo ra được thứ kỳ diệu này.
“U, Umm, nếu ngài không phiền, ngài có thể dạy cho chúng em dạng mã này không….”
“Fumu… Vẫn còn quá sớm.”
“V, vậy sao….”
Hai vai Beta buông thõng xuống.
“Nhưng cũng được thôi…”
Chủ nhân của cô viết gì đó xuống quyển sổ của ngài và xé một trang rồi đưa nó cho cô.
“Đây là…?”
“Ta sẽ chỉ cho nếu cô hiểu được nội dung của nó.”
Thú được viết trong đó là sự lai tạp cầu kỳ của năm loại ngôn ngữ trên.
“C, cảm ơn ngài rất nhiều!”
Cô cẩn thận nhét trang giấy vào khe ngực của mình(Edit: mlem mlem tưởng tượng đi nào các đồng râm) . Cô nhất định phải ngay lập tức gửi nó tới phòng nghiên cứu để phân tích nó.
--------------------------------------
Edit: Ae nhớ like lấy động lực cho edit bỏ thời gian dịch nha