Tuy Tô Nhan là người dắt tay nhưng cuối cùng người lái xe là Lâm Thần. Cũng phải thôi, đây là điều mà Lâm Thần đề nghị, cậu không muốn mình quá nổi bật trong mắt của mọi người.

Tô Nhan ngồi đằng sau, lúc đầu cô cũng không muốn cho Lâm Thần lái xe, một phần là cô sợ Lâm Thần tay lái yếu, nhưng chủ yếu là cô muốn cho Lâm Thần biết rằng ở bên cạnh cô thì sẽ có cảm giác rất an toàn. Nhưng Lâm Thần nhất quyết muốn làm như vậy, điều này khiến Tô Nhan không còn cách nào khác ngoài chấp nhận theo lời đề nghị của nam sinh này. Cứ tưởng Lâm Thần sẽ bối rối trước chiếc xe này, nhưng cô đã sai, Lâm Thần lái xe giống như đã lái mấy chục năm vậy, cực kỳ thành thạo mọi địa hình, thậm chí cô còn cảm thấy Lâm Thần còn lái xe điêu luyện hơn cô. Điều này làm cho Tô Nhan lại tự ti về bản thân mình, cô không biết mình có tài năng gì hơn cậu nam sinh “thần kỳ” này nữa...

Ngay lúc này, ở cạnh trường học mà Lâm Thần lúc trước xin “thi vượt”. Nơi đây xuất hiện một dàn xe đang từ từ tiến vào trường, mà một điều kỳ lạ là nhà trường hình như rất chào đón chiếc xe này đến, tất cả học sinh đều dàn ra hai bên giống như cực kỳ cung kính trước những chiếc xe này vậy.

Từng đoàn từng đoàn xe nối tiếp nhau đến, đám học sinh ở bên cạnh đều thảo luận về người hôm nay đến là ai mà hiệu trưởng và tất cả cô giáo lại căng thẳng như vậy. Các học sinh ở đây ai ai cũng là người có điều kiện, có những học sinh có chút địa vị thì đều hiểu các thầy cô và hiệu trưởng đều rất có địa vị, thậm chí rất nhiều quan chức mà mấy thầy cô còn chẳng quan tâm. Ấy vậy mà hôm nay tất cả thầy cô hôm nay lại đến đông đủ, đứng đây tỏ vẻ tươi cười giống như rất sợ nhân vật này.

Một đoàn xe tiến vào hết xong, hiệu trưởng lúc này mới đổ mồ hôi lạnh. Cô không thể ngờ nhân vật này lại xuất hiện bất ngờ như vậy, cô thực sự chưa bao giờ dám nghĩ rằng một nhân vật tầm cỡ cao như vậy lại có thể tự mình đến khu trường này của cô. Tuy trường của cô cũng thuộc hàng top, nhưng cô chắc chắn tin rằng để lọt vào mắt xanh của vị nhân vật này là một điều cực kỳ khó khắn, thậm chí là một điều không thể. Chính vì vậy, cô khi nghe tin nhân vật này sẽ tự mình đi đến thăm trường của cô, cô cảm thấy cực kỳ vinh dự. Cô đã điều động tất cả nguồn lực, gọi tất cả thầy cô trong trường để làm lễ chào mừng nhân vật như này, cô ước mong lớn nhất là không để cho nhân vật này khó chịu, bởi vì chỉ cần một câu nói của nhân vật này đã có thể quyết định tương lai mấy chục năm cô gây dựng ngôi trường này.

Những lúc như vậy, cô mới hiểu ra tầm quan trọng của Lâm Thần. Chỉ cần có cậu học sinh thiên tài này chẳng có việc gì phải lo lắng cả, nhưng hiện tại cậu ấy không có ở đây, điều này làm cho cô hiệu trưởng vô cùng nuối tiếc, nếu cô biết được thông tin này sớm hơn thì đã không phải vất vả tự chuẩn bị như này.

Cả đoàn xe đi vào trong đầy đủ, tất cả những người trong xe đó đều ra ngoài, tất cả đều là những người to cao, giống như được huấn luyện trong quân đôi. Ai ai cũng vạm vỡ khiến cho nữ sinh xung quanh có phần hoảng sợ và choáng vàng. Tất cả những người đó đều đứng dàn trước cửa của một chiếc xe màu trắng khác biết.

Bây giờ tất cả nữ sinh mới khiếp sợ, hóa ra tất cả những chiếc xe màu đen chính là bảo vệ, còn chiếc xe màu trắng mới là nhân vật ngày hôm na. Điều này càng làm cho tất cả nữ sinh đều tò mò hoảng sợ về nhân vật huyền bí này.

Tất cả vệ sĩ đứng ngay ngắn xếp thành một hàng dài, ở dưới được trải thảm đỏ trông cực kỳ trang trọng. Tuy vậy nhưng chỉ đến khi có một cô gái đi đến từ từ mở cửa và nói:

-Tất cả đã an toàn, kính thưa cô chủ.

Ở trong xe đó lúc này mới bước xuống . Tất cả học sinh khi chỉ nhìn thấy đôi chân này, ai ai cũng phải xuýt xoa khen ngợi, bởi vì đôi chân đó nó quá hoàn mỹ. Thon gọn nhưng lại cực kỳ hoàn hảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Đôi chân đó khiến đa số nữ sinh đều cảm thấy ghen tỵ. Nhưng một màn tiếp theo mới làm cho con người ta cảm thấy cực kỳ sốc.

Ở trên xe bước xuống một nhân vật, nhưng một điều cực kỳ lạ đó là dáng vẻ của người này trông giống nữ sinh hơn, hình như cũng chững tuổi của bọn họ.

Tuy là vậy nhưng nhan sắc cộng thêm dáng người và khí chất đều làm cho tất cả nữ sinh và thầy cô đều hít một hơi khí lạnh. Tại sao có một cô gái lại xinh đẹp như vậy, kể cả nữ sinh trong trường đều cực kỳ kinh ngạc. Vẻ đẹp trời cho của nữ nhân vật này khiến ai ai cũng phải muốn nhìn thêm một lúc nữa. Tuy hình dáng nữ sinh nhưng dường như khí chất trên nhân vật này cực kỳ khiến để cho người ta lạnh tóc gáy, giống như một bông hoa băng sương mọc trên đỉnh núi tuyết, không ai dám mơ nghĩ tới.

Người bước xuống đó chính là Linh Nhi. Cô sở dĩ đến đây vì cô biết nơi đây có dấu vết của Lâm Thần. Nơi tầm thường này thì chắc chắn bình thường cô còn chẳng nhớ tới làm gì, nhưng một phần là do bố mẹ cô muốn cô tự mình khảo sát thị trường để chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, một phần nữa là cô muốn tự mình xem nơi đây từng xuất hiện anh Lâm Thần không nên cô mới phải “bất đắc dĩ” tự thân đến đây. Cô thực sự sắp nhớ Lâm Thần đến phát điên mất rồi, nhớ đến hình ảnh Lâm Thần, nhớ đến lúc mà anh ấy nấu ăn cho cô, nhớ đến lúc mà cô nằm cùng anh ấy,... Linh Nhi cứ nhớ đến là cô càng thèm khát anh ấy. Chính vì vậy, khi không có tung tích của Lâm Thần, tâm trạng cô như rớt xuống một cách khủng khiếp, tâm trạng cô lúc nào cũng lạnh lùng, giống như một cục băng không để ai chạm vào mình.

Linh Nhi lúc này rất muốn biết được thông tin của Lâm Thần, cô muốn được ôm vào lòng anh ấy, được anh ấy xoa đầu cưng chiều. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh anh ấy tìm đủ mọi cách trốn thoát, điều này lại làm cho Linh Nhi cực kỳ tức giận, cô tức giận đến nỗi mà làm cho tất cả mọi người chỉ cần ở cạnh cô là sẽ cảm thấy lạnh gáy sau lưng. Cô tức giận như vậy là do anh ấy không hề biết điều, cô có thể cho anh ấy mọi thứ anh ấy cần, từ tiền bạc, quyền lực,... đến cả thân thể và lý trí của cô,...cô cũng sẵn sàng cho anh ấy, nhưng rồi câu trả lời cô nhận lại chỉ lại sự phũ phàng cộng thêm hành động trốn tránh của anh ấy...càng nghĩ cô càng tức giận,...

Linh Nhi nhớ đến chuyện của Lâm Thần, vô hình chung đã tạo ra một khí thế áp chế tất cả mọi người xung quanh. Tất cả mọi người xung quanh đều cảm giác lạnh sau lưng, giống như nếu chỉ cần nói chuyện một câu là sẽ nhận lấy hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Tất cả mọi người, kể cả thầy cô trong trường cũng không dám hó hé một câu nào, một điều nghe rất vô lý khi độ tuổi của các thầy cô vượt xa so với Linh Nhi còn rất non trẻ.

Linh Nhi lúc này cũng chẳng quan tâm việc mọi người đang run sợ, cô chỉ tự nói với lòng mình. Cô tự hứa rằng nếu cô có thể tìm thấy anh ấy, cô sẽ cho anh ấy biết được rằng trốn tránh là điều khủng khiếp nhất trên đời. Cô sẽ trói anh ấy và hôn cho đến khi cô thỏa mãn mới được, lúc đó xem anh Lâm Thần có dám trốn tránh khỏi cô không, nếu một ngày chưa đủ thì một tuần, một tháng,... cô không ngại vì cô cũng nghiện cảm giác đó...( edit: nghĩ đến cảnh đó cũng sợ r)...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện