Nhìn dáng vẻ nằm ngủ đến mê người của Tô Nhan, Lâm Thần cảm thấy bây giờ vị chủ tịch này không còn vẻ đáng sợ như ban đầu. Dáng người của Tô Nhan thực sự quá nóng bỏng, nóng bỏng đến nỗi Lâm Thần không dám nhìn quá lâu. Nếu như Linh Nhi và Thanh Tuyết mang cho Lâm Thần cảm giác nhỏ nhắn thì riêng Tô Nhan lại càng cho cậu cảm thấy nghẹn thở bởi vũ khí của cô ấy, chính cậu cũng suýt nghẹn thở vì hai cái vũ khí đó....
Lâm Thần trong thời gian này, cậu dọn dẹp toàn bộ căn nhà. Có vẻ như rất lâu rồi căn nhà không được dọn dẹp khiến cho vài nơi có mạng nhện và bụi, nhưng không vì thế mà Lâm Thần nản chí. Cậu cũng rất thích làm những công việc như vậy, cộng thêm cậu có kỹ năng thượng thừa nên chỉ khoảng một hai tiếng là căn nhà trở lại trạng thái nên có của nó. Tất cả mọi thứ đều sạch sẽ không một vết bụi.
Lâm Thần còn tiện thể nấu ăn cho Tô Nhan, tiện thể cậu còn nấu luôn một bát súp để bồi bổ cho vị chủ tịch khác người này. Chẳng ai có thể nghĩ được một vị chủ tịch xinh đẹp nghiêm khắc như vậy lại bị ốm chỉ vì không ăn gì chứ, Lâm Thần nghĩ cũng cảm thấy buồn cười,...
Mãi đến lúc chiều, Tô Nhan mới cử động, cô từ từ mở mắt. Cảm xúc Tô Nhan bây giờ trống không, cô từ lúc Lâm Thần bị bắt. Trong thâm tâm cô luôn luôn có lỗi với cậu nam sinh này, cô đã ra sức đi tìm nhưng dù cô có tung bao nhiêu người dò tìm thì cũng không có kết quả. Nhưng không vì vậy mà cô bỏ cuộc, cô đã rất cố gắng để đi tìm Lâm Thần, đôi khi cô còn không ăn không ngủ chỉ vì tìm kiếm tung tích của cậu ấy. Cô cố gắng đến bán sống bán chết là vì cô nhận ra Lâm Thần chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng cô, cô cũng không biết vị trí đó là gì, nhưng cô tin chắc là cô sẽ cực kỳ hối hận nếu cô không thể tìm được cậu ấy.
Cô cũng không nhớ là cô đã kiệt quệ đến mức nào, công ty cô bỏ bê, bữa ăn cô cũng thế, chỉ có cà phê làm bạn với cô trong suốt hành trình gian nan như vậy. Cả đêm cô mất ngủ chỉ vì cảm giác tội lỗi đó, cảm giác đó khiến Tô Nhan không thể không ngừng tìm Lâm Thần được.
Cô nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười, hình như cô nhớ là lúc cô sắp kiệt quệ thì có hình dáng Lâm Thần đi đến, Tô Nhan càng nghĩ càng buồn cười. Chắc chắn là do cô quá mệt sinh ra ảo giác rồi, làm gì có chuyện cậu ấy tự dưng lại trở về được.
Tô Nhan nghĩ như vậy, cô cảm nhận được trên người cô có một chiếc chăn mỏng, cô cũng chẳng biết chiếc chăn này từ đâu ra. Tô Nhan cũng chẳng quan tâm lắm, cô cố gắng ngồi dậy, nhưng do cô mấy ngày không ăn nên người của cô hiện tại rất yếu.. tay chân cô run rẩy khó có thể giúp cô đứng dậy được.
Đúng lúc này, Lâm Thần từ bên ngoài bước vào, cậu phải đi mua mấy thứ đồ lặt vặt nên cậu không hề biết Tô Nhan đã tỉnh. Nhìn thấy Tô Nhan đã tỉnh, cô ấy còn cố gắng ngồi dậy, Lâm Thần hoảng sợ chạy đến cầm lấy tay của Tô Nhan, không chần chừ nói:
-Chủ tịch còn rất yếu, xin đừng cử động nhiều ạ....
Tô Nhan lúc này mới nhận ra giọng nói này, cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc . Bây giờ cô mới nhận ra là vừa nãy không phải là ảo giác. Cảm giác xấu hổ trong lòng bốc lên, cô thân là người chức cao lại đi ôm một cậu nam sinh còn chưa đủ mười tám. Điều này khiến lòng tự trọng của Tô Nhan bị đả kích nghiêm trọng,...
Cảm nhận Lâm Thần cầm lấy tay cô, ân cần hỏi. Tô Nhan cảm nhận được sự ấm áp. Cô là người có lỗi, ấy vậy mà cậu ấy lại ân cần hỏi như vậy khiến cho cô càng cảm kích Lâm Thần hơn.
Trái lại với suy nghĩ của Tô Nhan, Lâm Thần chỉ làm vậy vì cậu sợ Tô Nhan xảy ra mệnh hệ gì thì cậu không chịu trách nhiệm được. Nhìn thấy Tô Nhan có vẻ ngoan ngoãn nghe lời cậu, Lâm Thần trong lòng dễ chịu hơn một chút, cậu rất sợ bản tính khó ưa của vị chủ tịch này sẽ không nghe lời của cậu.
Sau khi dìu Tô Nhan ngồi dậy, cậu mới nói với TÔ Nhan đang lơ mơ:
-Tôi có nấu một bát súp với một chút đồ ăn, mong chủ tịch không chê ạ...
Sau đó, Lâm Thần bày ra bàn của Tô Nhan rất nhiều đồ ăn. Tô Nhan chỉ nhìn chứ không nói gì cả, cô thực sự cảm động trước những gì Lâm Thần làm. Không hề đề cập đến chuyện cậu ấy bị bắt, điều này khiến một người như băng giống như cô cũng sắp bị tan chảy bởi cậu ấy, cô không nói bởi vì cô không biết mình nên nói gì...
Sau khi bày đồ ăn xong, Lâm Thần mới vui vẻ đứng cạnh nói một cách vui vẻ
-Đồ ăn của chủ tịch đã bày xong. Mời chủ tịch dùng bữa ạ...
Tô Nhan cũng không muốn phụ lòng Lâm Thần. Nhìn nguyên một bàn đồ ăn do Lâm Thần nấu, cộng thêm việc cô đã nhịn đói mấy bữa khiến cô rất muốn đưa tất cả mọi thứ vào bụng.
Tô Nhan nghĩ thì đơn giản, nhưng do cô quá yếu, tay của cô run rẩy giống như không hề còn sức lực vậy. Tô Nhan thực sự rất cố gắng, nhưng cơ thể không nghe theo ý cô, vẫn run lẩy bẩy,...
Lâm Thần nhìn thấy vậy, cậu trong lòng thở dài. Cậu thực sự mà về muộn thêm một chút thì chắc vị chủ tịch này sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất. Cậu không thể chịu nổi cảnh như vậy, một người luôn luôn nghĩ cho người khác như cậu khi nhìn thấy cảnh như vậy, cậu lại cảm thấy đồng cảm, chính vì vậy cậu không chần chừ, ngồi cạnh vị chủ tịch cao quý Tô Nhan, một tay cầm bát súp, một tay cầm chiếc thia, giải thích với Tô Nhan đang tái nhợt:
-Để tôi giúp chủ tịch nhé...
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Nhan, Lâm Thần càng cảm thấy cô nàng này đáng thương. Tô Nhan nhìn thấy Lâm Thần “chăm sóc” tận tâm như vậy, cô cảm thấy xúc động cực kỳ, nhưng bên ngoài cô chỉ gật đầu, giống như cô cho phép Lâm Thần làm việc đó.
Lâm Thần múc từng miếng cháo, thổi cho đỡ nóng rồi đưa vào miệng của Tô Nhan. Tô Nhan cũng không ngại, từ từ ngậm từng thìa cháo mà Lâm Thần đưa cho. Khung cảnh cực kỳ lãng mạn, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ tưởng Tô Nhan và Lâm Thần là một cặp đôi, mỗi tội dáng người Tô Nhan cao hơn rất nhiều so với Lâm Thần, giống như một người chị cả hơn.... Lâm Thần cũng cảm thấy xấu hổ, đơn giản là vì trước mặt cậu là Tô Nhan, nhưng cho dù vậy cậu vẫn cố làm tròn trách nhiệm của mình.
Tô Nhan cũng chẳng ngại thân phận gì cả, cô từng ngụm từng ngụm ăn miếng súp mà Lâm Thần đưa cho. Thực sự tài nghệ của Lâm Thần lúc nào cũng khiến cô phải bội phục, chỉ là bát súp thôi mà cậu ấy làm còn ngon hơn tất cả những món mà đầu bếp cô làm được. Nhìn Lâm Thần tận tâm như vậy, nếu ai có thể cưới cậu ấy về nhà thì chắc sẽ hạnh phúc đến điên người mất. Chính cô cũng phải mê hoặc trước vẻ đẹp cả trong lẫn ngoài của cậu học sinh này.
Hiện tại cô hiểu lý do vì sao Linh Nhi lại không từ thủ đoạn để bắt lấy Lâm Thần rồi. Nếu cô có thể chiếm lấy cậu ấy thì cô nghĩ khả năng lớn là cô sẽ làm y như theo Linh Nhi mà thôi. Cô không nghĩ rằng một con người giống như cô lại có thể say nắng trước một chàng trai như vậy. Cô sẽ chứng minh cho Lâm Thần là cô có thể mang đến sự an toàn và hạnh phúc cho cậu ấy......
P/S: Xin lỗi vì sự ra chương chậm trễ này, cảm ơn mn đã ủng hộ...
Lâm Thần trong thời gian này, cậu dọn dẹp toàn bộ căn nhà. Có vẻ như rất lâu rồi căn nhà không được dọn dẹp khiến cho vài nơi có mạng nhện và bụi, nhưng không vì thế mà Lâm Thần nản chí. Cậu cũng rất thích làm những công việc như vậy, cộng thêm cậu có kỹ năng thượng thừa nên chỉ khoảng một hai tiếng là căn nhà trở lại trạng thái nên có của nó. Tất cả mọi thứ đều sạch sẽ không một vết bụi.
Lâm Thần còn tiện thể nấu ăn cho Tô Nhan, tiện thể cậu còn nấu luôn một bát súp để bồi bổ cho vị chủ tịch khác người này. Chẳng ai có thể nghĩ được một vị chủ tịch xinh đẹp nghiêm khắc như vậy lại bị ốm chỉ vì không ăn gì chứ, Lâm Thần nghĩ cũng cảm thấy buồn cười,...
Mãi đến lúc chiều, Tô Nhan mới cử động, cô từ từ mở mắt. Cảm xúc Tô Nhan bây giờ trống không, cô từ lúc Lâm Thần bị bắt. Trong thâm tâm cô luôn luôn có lỗi với cậu nam sinh này, cô đã ra sức đi tìm nhưng dù cô có tung bao nhiêu người dò tìm thì cũng không có kết quả. Nhưng không vì vậy mà cô bỏ cuộc, cô đã rất cố gắng để đi tìm Lâm Thần, đôi khi cô còn không ăn không ngủ chỉ vì tìm kiếm tung tích của cậu ấy. Cô cố gắng đến bán sống bán chết là vì cô nhận ra Lâm Thần chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng cô, cô cũng không biết vị trí đó là gì, nhưng cô tin chắc là cô sẽ cực kỳ hối hận nếu cô không thể tìm được cậu ấy.
Cô cũng không nhớ là cô đã kiệt quệ đến mức nào, công ty cô bỏ bê, bữa ăn cô cũng thế, chỉ có cà phê làm bạn với cô trong suốt hành trình gian nan như vậy. Cả đêm cô mất ngủ chỉ vì cảm giác tội lỗi đó, cảm giác đó khiến Tô Nhan không thể không ngừng tìm Lâm Thần được.
Cô nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười, hình như cô nhớ là lúc cô sắp kiệt quệ thì có hình dáng Lâm Thần đi đến, Tô Nhan càng nghĩ càng buồn cười. Chắc chắn là do cô quá mệt sinh ra ảo giác rồi, làm gì có chuyện cậu ấy tự dưng lại trở về được.
Tô Nhan nghĩ như vậy, cô cảm nhận được trên người cô có một chiếc chăn mỏng, cô cũng chẳng biết chiếc chăn này từ đâu ra. Tô Nhan cũng chẳng quan tâm lắm, cô cố gắng ngồi dậy, nhưng do cô mấy ngày không ăn nên người của cô hiện tại rất yếu.. tay chân cô run rẩy khó có thể giúp cô đứng dậy được.
Đúng lúc này, Lâm Thần từ bên ngoài bước vào, cậu phải đi mua mấy thứ đồ lặt vặt nên cậu không hề biết Tô Nhan đã tỉnh. Nhìn thấy Tô Nhan đã tỉnh, cô ấy còn cố gắng ngồi dậy, Lâm Thần hoảng sợ chạy đến cầm lấy tay của Tô Nhan, không chần chừ nói:
-Chủ tịch còn rất yếu, xin đừng cử động nhiều ạ....
Tô Nhan lúc này mới nhận ra giọng nói này, cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc . Bây giờ cô mới nhận ra là vừa nãy không phải là ảo giác. Cảm giác xấu hổ trong lòng bốc lên, cô thân là người chức cao lại đi ôm một cậu nam sinh còn chưa đủ mười tám. Điều này khiến lòng tự trọng của Tô Nhan bị đả kích nghiêm trọng,...
Cảm nhận Lâm Thần cầm lấy tay cô, ân cần hỏi. Tô Nhan cảm nhận được sự ấm áp. Cô là người có lỗi, ấy vậy mà cậu ấy lại ân cần hỏi như vậy khiến cho cô càng cảm kích Lâm Thần hơn.
Trái lại với suy nghĩ của Tô Nhan, Lâm Thần chỉ làm vậy vì cậu sợ Tô Nhan xảy ra mệnh hệ gì thì cậu không chịu trách nhiệm được. Nhìn thấy Tô Nhan có vẻ ngoan ngoãn nghe lời cậu, Lâm Thần trong lòng dễ chịu hơn một chút, cậu rất sợ bản tính khó ưa của vị chủ tịch này sẽ không nghe lời của cậu.
Sau khi dìu Tô Nhan ngồi dậy, cậu mới nói với TÔ Nhan đang lơ mơ:
-Tôi có nấu một bát súp với một chút đồ ăn, mong chủ tịch không chê ạ...
Sau đó, Lâm Thần bày ra bàn của Tô Nhan rất nhiều đồ ăn. Tô Nhan chỉ nhìn chứ không nói gì cả, cô thực sự cảm động trước những gì Lâm Thần làm. Không hề đề cập đến chuyện cậu ấy bị bắt, điều này khiến một người như băng giống như cô cũng sắp bị tan chảy bởi cậu ấy, cô không nói bởi vì cô không biết mình nên nói gì...
Sau khi bày đồ ăn xong, Lâm Thần mới vui vẻ đứng cạnh nói một cách vui vẻ
-Đồ ăn của chủ tịch đã bày xong. Mời chủ tịch dùng bữa ạ...
Tô Nhan cũng không muốn phụ lòng Lâm Thần. Nhìn nguyên một bàn đồ ăn do Lâm Thần nấu, cộng thêm việc cô đã nhịn đói mấy bữa khiến cô rất muốn đưa tất cả mọi thứ vào bụng.
Tô Nhan nghĩ thì đơn giản, nhưng do cô quá yếu, tay của cô run rẩy giống như không hề còn sức lực vậy. Tô Nhan thực sự rất cố gắng, nhưng cơ thể không nghe theo ý cô, vẫn run lẩy bẩy,...
Lâm Thần nhìn thấy vậy, cậu trong lòng thở dài. Cậu thực sự mà về muộn thêm một chút thì chắc vị chủ tịch này sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất. Cậu không thể chịu nổi cảnh như vậy, một người luôn luôn nghĩ cho người khác như cậu khi nhìn thấy cảnh như vậy, cậu lại cảm thấy đồng cảm, chính vì vậy cậu không chần chừ, ngồi cạnh vị chủ tịch cao quý Tô Nhan, một tay cầm bát súp, một tay cầm chiếc thia, giải thích với Tô Nhan đang tái nhợt:
-Để tôi giúp chủ tịch nhé...
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Nhan, Lâm Thần càng cảm thấy cô nàng này đáng thương. Tô Nhan nhìn thấy Lâm Thần “chăm sóc” tận tâm như vậy, cô cảm thấy xúc động cực kỳ, nhưng bên ngoài cô chỉ gật đầu, giống như cô cho phép Lâm Thần làm việc đó.
Lâm Thần múc từng miếng cháo, thổi cho đỡ nóng rồi đưa vào miệng của Tô Nhan. Tô Nhan cũng không ngại, từ từ ngậm từng thìa cháo mà Lâm Thần đưa cho. Khung cảnh cực kỳ lãng mạn, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ tưởng Tô Nhan và Lâm Thần là một cặp đôi, mỗi tội dáng người Tô Nhan cao hơn rất nhiều so với Lâm Thần, giống như một người chị cả hơn.... Lâm Thần cũng cảm thấy xấu hổ, đơn giản là vì trước mặt cậu là Tô Nhan, nhưng cho dù vậy cậu vẫn cố làm tròn trách nhiệm của mình.
Tô Nhan cũng chẳng ngại thân phận gì cả, cô từng ngụm từng ngụm ăn miếng súp mà Lâm Thần đưa cho. Thực sự tài nghệ của Lâm Thần lúc nào cũng khiến cô phải bội phục, chỉ là bát súp thôi mà cậu ấy làm còn ngon hơn tất cả những món mà đầu bếp cô làm được. Nhìn Lâm Thần tận tâm như vậy, nếu ai có thể cưới cậu ấy về nhà thì chắc sẽ hạnh phúc đến điên người mất. Chính cô cũng phải mê hoặc trước vẻ đẹp cả trong lẫn ngoài của cậu học sinh này.
Hiện tại cô hiểu lý do vì sao Linh Nhi lại không từ thủ đoạn để bắt lấy Lâm Thần rồi. Nếu cô có thể chiếm lấy cậu ấy thì cô nghĩ khả năng lớn là cô sẽ làm y như theo Linh Nhi mà thôi. Cô không nghĩ rằng một con người giống như cô lại có thể say nắng trước một chàng trai như vậy. Cô sẽ chứng minh cho Lâm Thần là cô có thể mang đến sự an toàn và hạnh phúc cho cậu ấy......
P/S: Xin lỗi vì sự ra chương chậm trễ này, cảm ơn mn đã ủng hộ...
Danh sách chương