Lâm Thần cũng cười khổ, thấy ông ấy nhiệt tình như vậy, cậu cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ông Thanh Tuyết thấy Lâm Thần gật đầu, ông vui vẻ vỗ vai Lâm Thần giống như đồng chí vậy. Lâm Thần thấy vậy cũng cảm thấy không sao cả, cậu cũng cảm thấy tính cách ông Thanh Tuyết khá là vui vẻ.
Thanh Tuyết thấy ông mình khoác vai Lâm Thần, điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ ghen tỵ, mình tốn bao công sức mà không thể làm thân được với anh ấy. Không thể để như thế được, mình phải làm điều gì đó?(edit: hmm thế mà dám cưỡng hôn, hảo).
Lâm Thần không biết nói gì, thực sự điều này làm khó cậu quá. Cậu chắc chắn sẽ tìm ra được người ám hại cậu, còn về việc đền bù thì cậu sẽ làm, nghĩ đến đứa em gái xinh đẹp đáng yêu đang ngày ngày mong chờ, cậu rất muốn quay trở về.
Lâm Thần đang muốn xin ông Thanh Tuyết xuống bếp nấu ăn thì một bàn tay mềm mại đặt lên lưng cậu.
-Cô.... cô chủ...
Lâm Thần cảm nhận được mùi hương này chính là của Thanh Tuyết, cậu không ngờ Thanh Tuyết lại làm như vậy. Lâm Thần có chút bất ngờ đến mức không biết làm gì.
Thanh Tuyết lúc này chưng một bộ mặt dỗi hờn trông rất đáng yêu, khi thấy Lâm Thần có ý từ chối, cô ngay lập tức nhảy lên lưng của Lâm Thần, cô cũng không muốn kế hoạch của ông đổ vỡ. Nhưng cô đâu ngờ là cô bây giờ đang mặc một bộ váy khá mỏng, nên khi nhảy lên thì hai chiếc bánh bao đã đập thẳng vào lưng của Lâm Thần, mà kể cả Thanh Tuyết biết cũng chẳng quan tâm, cái cô muốn là Lâm Thần phải ngồi uống rượu cùng ông của mình, nếu anh ấy làm chuyện gì với mình thì chắc chắn anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với mình.(edit: Chị rơi mất liêm sỉ nè)
Thanh Tuyết đỏ mặt nói với ông của mình đang sững sờ:
-Để cháu hôm nay trổ tài nấu ăn cho...
Ông Thanh Tuyết trợn mắt há mồm, cháu của mình bây giờ còn muốn trổ tài nấu ăn. Từ bé đến giờ Thanh Tuyết chưa bao giờ nấu ăn cho ông cả, nhìn Lâm Thần khó xử, ông cũng cảm thấy cậu con trai này thật là diệu kỳ, bây giờ Thanh Tuyết không khác gì một cô gái dễ thương ngày xưa.
Nhìn ông mình trợn mắt nhìn, Thanh Tuyết đỏ mặt xấu hổ chạy vào trong bếp. Ông của Thanh Tuyết thấy thế cười ha hả nói với Lâm Thần:
-Cháu của ta hình như rất có hứng thú với cậu đó, lần đầu ta thấy nó dám vào bếp nấu ăn đấy.
Đầu óc của Lâm Thần thực sự rất rối bời, Thanh Tuyết vừa nãy còn trách cậu bây giờ lại nấu ăn cho cậu. Cậu lại nhớ lại những gì em gái của cậu từng nói với cậu
: “Con gái thì anh đừng cố hiểu, vì cho dù anh muốn hiểu thì sẽ không bao giờ có thể hiểu được đâu, hihi...” , Lâm Thần nghĩ lại thì em gái mình nói rất có lý.
Còn việc Thanh Tuyết có hứng thú với cậu thì cậu cũng không quan tâm lắm, cậu nghĩ rằng Thanh Tuyết chỉ công nhận tài năng của cậu mà không nghĩ rằng Thanh Tuyết muốn cậu đến phát điên đến nơi.
Ông Thanh Tuyết ngồi xuống, Lâm Thần cũng thấy ông của Thanh Tuyết mời ngồi nên cậu cũng theo đó ngồi xuống. Ông Thanh Tuyết lấy chai rượu từ trong túi xách, một cái chai rượu nhìn trông có vẻ rất cổ kính, ở trên đó ghi những từ Pháp.
Lâm Thần nhìn sơ qua thì đã hiểu, vì cậu hiểu tiếng Pháp, cậu thực sự rất khiếp sợ khi nhìn vào chai rượu này. Chai rượu này cậu nhìn thấy năm sản xuất cách tận hai trăm năm. Hai trăm năm!!! Thực sự ông của Thanh Tuyết phải chịu chơi như thế nào mới có thể dám lấy ra chai rượu này.
Lâm Thần thấy chai rượu đáng quý như vậy, cậu hoảng sợ nói:
- Chai rượu này rất quý, tôi thực sự không dám uống.
Ông của Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần hoảng sợ, ông cũng ngạc nhiên khi Lâm Thần nhận ra được chai rượu này rất quý. Nhưng chai rượu này so với việc Lâm Thần làm giúp ông thì ông cũng chẳng quan tâm lắm, nếu không có Lâm Thần thì có lẽ bi kịch đã đến với cháu của ông rồi. Ông của Thanh Tuyết cũng biết là bí mật này mà lộ thì sẽ hỏng hết kế hoạch, nên ông chỉ cười nói:
-Chai rượu này đối với cậu rất đáng giá nhưng đối với tôi nó chỉ giống như chai nước lọc thôi, mà ta rất buồn chán khi uống rượu một mình. Nếu cậu còn quý trọng ta thì đừng ngại ngùng gì, hôm nay không say không thôi...
Nghe như vậy, Lâm Thần cũng hết cách. Nhìn lão già rót rượu đưa cậu, Lâm Thần cũng chỉ biết cốc rượu rồi uống, một cảm giác ngọt một cách thanh mát tuôn chảy vào họng cậu.
-Rượu ngon
Lâm Thần không cầm cự được thốt ra câu. Nghe Lâm Thần nói vậy, ông Thanh Tuyết cũng cảm thấy vui theo. Khi ta buồn ta có rượu, khi ta vui ta cũng có rượu, rượu là bạn, rượu là sự gắn kết, rượu có thể giúp ta vui vẻ, cũng có thể giúp ta quên nỗi sầu.(edit: ta uống coca)
Nhìn Lâm Thần không do dự uống hết, ông Thanh Tuyết cũng làm theo, cầm chén rượu uống. Thanh Tuyết nhìn ông mình với Lâm Thần vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ, cô vui vẻ bưng những đĩa đồ ăn ra.
Thanh Tuyết nấu ăn rất ngon, từ bé cô đã tập tành nấu ăn rồi, cô chỉ ngưng nấu khi xảy ra biến cố đó. Bây giờ, khi nhìn Lâm Thần vui vẻ ăn những đồ ăn cô tự làm, cô lại có cảm giác mình giống như một người vợ hiền giúp chồng. Cảm giác hạnh phúc bao trùm lấy cô.
Lâm Thần tuy tửu lượng rất cao nhưng lão kia cũng không phải dạng vừa. Thực sự cậu chưa bao giờ thấy ai có tửu lượng cao như vậy, rượu này cồn rất mạnh, cậu uống mà họng cũng có cảm giác hơi rát, vậy mà lão kia uống như nước vậy. Điều này làm Lâm Thần cũng ngạc nhiên.
Ông của Thanh Tuyết cũng sắp không chịu được nữa rồi, ông rất tin tưởng vào tửu lượng của mình, vậy mà khi nhìn Lâm Thần uống như nước lã, ông cảm thấy mình đúng là tuổi già yếu sức, thực sự làm ông rất mất mặt. Như thế này thì sau này ông làm gì còn chỗ đứng trong gia đình nữa.
Thanh Tuyết vẫn nấu ăn, Lâm Thần nhìn ông của Thanh Tuyết đỏ mặt, hành động có vẻ không bình thường. Có vẻ lão già này thực sự muốn chơi cùng cậu đến cùng à. Lâm Thần nếu nói cho ông ấy biết cậu có thể nốc mấy thùng nữa thì chắc lão già kia sẽ khóc mất.
Tương kế tựu kế, Lâm Thần giả vờ say rồi ngủ ở trên bàn. Ông Thanh Tuyết thấy Lâm Thần gục trên bàn, ông cũng gục theo, thực sự ông không chịu nổi nữa rồi.
Không nghe thấy tiếng nói, Thanh Tuyết chạy ra thì thấy hai người đang nằm gục trên bàn.
Thanh Tuyết thực sự rất biết ơn ông mình, nhìn Lâm Thần gục trên bàn mà tim cô đập rộn ràng, dáng vẻ của Lâm Thần quá đẹp, quá soái. Thanh Tuyết đi nhỏ nhẹ nói với người hầu:
-Giúp ông của ta vào phòng, còn tên người hầu kia các ngươi đừng động vào.
Cả đám gật đầum bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Lâm Thần tuy giả vờ nhưng khi thấy Thanh Tuyết có vẻ không thích hợp nên cậu cũng không muốn dậy, cậu cảm nhận được Thanh Tuyết ngày càng, ngày càng tiến gần.
Thanh Tuyết khi thấy ông mình được người hầu dìu vào phòng, cô ngồi xuống cạnh Lâm Thần. Lâm Thần lúc này đang ngủ, mặt tuy không đỏ nhưng cô không quan tâm chi tiết này.
Thanh Tuyết thở vào tai Lâm Thần nói nhẹ:
-Anh ngủ chưa vậy??? Lâm Thần rùng mình, Thanh Tuyết từ khi nào mà xưng hô lạ vậy, cậu cảm nhận được lời nói của Thanh Tuyết như kiểu đang rất thèm khát cái gì đó, điều này làm cậu cảm nhận được nguy cơ rất to sắp xảy ra với mình.
P/S: View tăng chậm quá huhu....
Ông Thanh Tuyết thấy Lâm Thần gật đầu, ông vui vẻ vỗ vai Lâm Thần giống như đồng chí vậy. Lâm Thần thấy vậy cũng cảm thấy không sao cả, cậu cũng cảm thấy tính cách ông Thanh Tuyết khá là vui vẻ.
Thanh Tuyết thấy ông mình khoác vai Lâm Thần, điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ ghen tỵ, mình tốn bao công sức mà không thể làm thân được với anh ấy. Không thể để như thế được, mình phải làm điều gì đó?(edit: hmm thế mà dám cưỡng hôn, hảo).
Lâm Thần không biết nói gì, thực sự điều này làm khó cậu quá. Cậu chắc chắn sẽ tìm ra được người ám hại cậu, còn về việc đền bù thì cậu sẽ làm, nghĩ đến đứa em gái xinh đẹp đáng yêu đang ngày ngày mong chờ, cậu rất muốn quay trở về.
Lâm Thần đang muốn xin ông Thanh Tuyết xuống bếp nấu ăn thì một bàn tay mềm mại đặt lên lưng cậu.
-Cô.... cô chủ...
Lâm Thần cảm nhận được mùi hương này chính là của Thanh Tuyết, cậu không ngờ Thanh Tuyết lại làm như vậy. Lâm Thần có chút bất ngờ đến mức không biết làm gì.
Thanh Tuyết lúc này chưng một bộ mặt dỗi hờn trông rất đáng yêu, khi thấy Lâm Thần có ý từ chối, cô ngay lập tức nhảy lên lưng của Lâm Thần, cô cũng không muốn kế hoạch của ông đổ vỡ. Nhưng cô đâu ngờ là cô bây giờ đang mặc một bộ váy khá mỏng, nên khi nhảy lên thì hai chiếc bánh bao đã đập thẳng vào lưng của Lâm Thần, mà kể cả Thanh Tuyết biết cũng chẳng quan tâm, cái cô muốn là Lâm Thần phải ngồi uống rượu cùng ông của mình, nếu anh ấy làm chuyện gì với mình thì chắc chắn anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với mình.(edit: Chị rơi mất liêm sỉ nè)
Thanh Tuyết đỏ mặt nói với ông của mình đang sững sờ:
-Để cháu hôm nay trổ tài nấu ăn cho...
Ông Thanh Tuyết trợn mắt há mồm, cháu của mình bây giờ còn muốn trổ tài nấu ăn. Từ bé đến giờ Thanh Tuyết chưa bao giờ nấu ăn cho ông cả, nhìn Lâm Thần khó xử, ông cũng cảm thấy cậu con trai này thật là diệu kỳ, bây giờ Thanh Tuyết không khác gì một cô gái dễ thương ngày xưa.
Nhìn ông mình trợn mắt nhìn, Thanh Tuyết đỏ mặt xấu hổ chạy vào trong bếp. Ông của Thanh Tuyết thấy thế cười ha hả nói với Lâm Thần:
-Cháu của ta hình như rất có hứng thú với cậu đó, lần đầu ta thấy nó dám vào bếp nấu ăn đấy.
Đầu óc của Lâm Thần thực sự rất rối bời, Thanh Tuyết vừa nãy còn trách cậu bây giờ lại nấu ăn cho cậu. Cậu lại nhớ lại những gì em gái của cậu từng nói với cậu
: “Con gái thì anh đừng cố hiểu, vì cho dù anh muốn hiểu thì sẽ không bao giờ có thể hiểu được đâu, hihi...” , Lâm Thần nghĩ lại thì em gái mình nói rất có lý.
Còn việc Thanh Tuyết có hứng thú với cậu thì cậu cũng không quan tâm lắm, cậu nghĩ rằng Thanh Tuyết chỉ công nhận tài năng của cậu mà không nghĩ rằng Thanh Tuyết muốn cậu đến phát điên đến nơi.
Ông Thanh Tuyết ngồi xuống, Lâm Thần cũng thấy ông của Thanh Tuyết mời ngồi nên cậu cũng theo đó ngồi xuống. Ông Thanh Tuyết lấy chai rượu từ trong túi xách, một cái chai rượu nhìn trông có vẻ rất cổ kính, ở trên đó ghi những từ Pháp.
Lâm Thần nhìn sơ qua thì đã hiểu, vì cậu hiểu tiếng Pháp, cậu thực sự rất khiếp sợ khi nhìn vào chai rượu này. Chai rượu này cậu nhìn thấy năm sản xuất cách tận hai trăm năm. Hai trăm năm!!! Thực sự ông của Thanh Tuyết phải chịu chơi như thế nào mới có thể dám lấy ra chai rượu này.
Lâm Thần thấy chai rượu đáng quý như vậy, cậu hoảng sợ nói:
- Chai rượu này rất quý, tôi thực sự không dám uống.
Ông của Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần hoảng sợ, ông cũng ngạc nhiên khi Lâm Thần nhận ra được chai rượu này rất quý. Nhưng chai rượu này so với việc Lâm Thần làm giúp ông thì ông cũng chẳng quan tâm lắm, nếu không có Lâm Thần thì có lẽ bi kịch đã đến với cháu của ông rồi. Ông của Thanh Tuyết cũng biết là bí mật này mà lộ thì sẽ hỏng hết kế hoạch, nên ông chỉ cười nói:
-Chai rượu này đối với cậu rất đáng giá nhưng đối với tôi nó chỉ giống như chai nước lọc thôi, mà ta rất buồn chán khi uống rượu một mình. Nếu cậu còn quý trọng ta thì đừng ngại ngùng gì, hôm nay không say không thôi...
Nghe như vậy, Lâm Thần cũng hết cách. Nhìn lão già rót rượu đưa cậu, Lâm Thần cũng chỉ biết cốc rượu rồi uống, một cảm giác ngọt một cách thanh mát tuôn chảy vào họng cậu.
-Rượu ngon
Lâm Thần không cầm cự được thốt ra câu. Nghe Lâm Thần nói vậy, ông Thanh Tuyết cũng cảm thấy vui theo. Khi ta buồn ta có rượu, khi ta vui ta cũng có rượu, rượu là bạn, rượu là sự gắn kết, rượu có thể giúp ta vui vẻ, cũng có thể giúp ta quên nỗi sầu.(edit: ta uống coca)
Nhìn Lâm Thần không do dự uống hết, ông Thanh Tuyết cũng làm theo, cầm chén rượu uống. Thanh Tuyết nhìn ông mình với Lâm Thần vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ, cô vui vẻ bưng những đĩa đồ ăn ra.
Thanh Tuyết nấu ăn rất ngon, từ bé cô đã tập tành nấu ăn rồi, cô chỉ ngưng nấu khi xảy ra biến cố đó. Bây giờ, khi nhìn Lâm Thần vui vẻ ăn những đồ ăn cô tự làm, cô lại có cảm giác mình giống như một người vợ hiền giúp chồng. Cảm giác hạnh phúc bao trùm lấy cô.
Lâm Thần tuy tửu lượng rất cao nhưng lão kia cũng không phải dạng vừa. Thực sự cậu chưa bao giờ thấy ai có tửu lượng cao như vậy, rượu này cồn rất mạnh, cậu uống mà họng cũng có cảm giác hơi rát, vậy mà lão kia uống như nước vậy. Điều này làm Lâm Thần cũng ngạc nhiên.
Ông của Thanh Tuyết cũng sắp không chịu được nữa rồi, ông rất tin tưởng vào tửu lượng của mình, vậy mà khi nhìn Lâm Thần uống như nước lã, ông cảm thấy mình đúng là tuổi già yếu sức, thực sự làm ông rất mất mặt. Như thế này thì sau này ông làm gì còn chỗ đứng trong gia đình nữa.
Thanh Tuyết vẫn nấu ăn, Lâm Thần nhìn ông của Thanh Tuyết đỏ mặt, hành động có vẻ không bình thường. Có vẻ lão già này thực sự muốn chơi cùng cậu đến cùng à. Lâm Thần nếu nói cho ông ấy biết cậu có thể nốc mấy thùng nữa thì chắc lão già kia sẽ khóc mất.
Tương kế tựu kế, Lâm Thần giả vờ say rồi ngủ ở trên bàn. Ông Thanh Tuyết thấy Lâm Thần gục trên bàn, ông cũng gục theo, thực sự ông không chịu nổi nữa rồi.
Không nghe thấy tiếng nói, Thanh Tuyết chạy ra thì thấy hai người đang nằm gục trên bàn.
Thanh Tuyết thực sự rất biết ơn ông mình, nhìn Lâm Thần gục trên bàn mà tim cô đập rộn ràng, dáng vẻ của Lâm Thần quá đẹp, quá soái. Thanh Tuyết đi nhỏ nhẹ nói với người hầu:
-Giúp ông của ta vào phòng, còn tên người hầu kia các ngươi đừng động vào.
Cả đám gật đầum bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Lâm Thần tuy giả vờ nhưng khi thấy Thanh Tuyết có vẻ không thích hợp nên cậu cũng không muốn dậy, cậu cảm nhận được Thanh Tuyết ngày càng, ngày càng tiến gần.
Thanh Tuyết khi thấy ông mình được người hầu dìu vào phòng, cô ngồi xuống cạnh Lâm Thần. Lâm Thần lúc này đang ngủ, mặt tuy không đỏ nhưng cô không quan tâm chi tiết này.
Thanh Tuyết thở vào tai Lâm Thần nói nhẹ:
-Anh ngủ chưa vậy??? Lâm Thần rùng mình, Thanh Tuyết từ khi nào mà xưng hô lạ vậy, cậu cảm nhận được lời nói của Thanh Tuyết như kiểu đang rất thèm khát cái gì đó, điều này làm cậu cảm nhận được nguy cơ rất to sắp xảy ra với mình.
P/S: View tăng chậm quá huhu....
Danh sách chương