Nụ hôn quá đột ngột, bất ngờ. Cậu chỉ cảm nhận được lưỡi mình bị khóa chặt, vị ngon ngọt cùng hương thơm cơ thể tấn công vào khứu giác, đôi môi mềm mại như muốn nuốt chửng...Cậu cứng họng, im hơi lặng tiếng không thể làm gì.

Lăng Thần đang trong cơn say, tay vẫn còn cầm ly rượu thì cảm giác có ai gọi, cậu ngoảnh mặt ngắm nhìn xung quanh, vẻ mặt ngơ ngác khiến cho nữ hầu bên cạnh không ngăn được nụ cười trên môi.

Dù cho có nhan sắc ngang với cậu chủ, không có từ nào đủ sức để miêu tả được vẻ đẹp trời sinh ấy. Thế nhưng cậu nam sinh này dường như vẫn còn rất lạ lẫm với những đồ ở đây, giống như cậu ấy mới từ quê lên. Bây giờ, cậu ấy còn tỏ vẻ ngơ ngác như vậy, những người hầu cho dù được đào tạo bài bản cũng không thể không mỉm cười được.

Tuy nhiên, rất nhanh tất cả người hầu đều nghe thấy tiếng động kỳ lạ, ai ai cũng đưa mắt chú ý đến nhưng rất nhanh cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Bởi vì khung cảnh bọn họ nhìn không hề phù hợp ý tứ chút nào.

Không hổ là hai thiếu nữ, mạnh dạn đến mức này thì cũng thật là... Ít nhất thì cũng phải đợi cậu chủ vào trong phòng chứ.

Dù các cô đều có chung ý nghĩ như vậy, thế nhưng đâu ai dám nói ra, tất cả đều được chôn sâu vào trong ký ức. Và tất nhiên, bọn họ phải che giấu chuyện này cho bằng được.

Thấy Lăng Thần còn muốn đứng dậy đi tìm, một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt xinh xắn tươi cười đi đến trước mặt cậu ấy, lễ phép nói:

“ Thưa ngài, ngài cần chúng tôi trợ giúp gì ạ?”

Lời nói ngọt ngào như mật, nụ cười tỏa nắng, ánh mắt ước mong cùng với dáng vẻ yêu kiều ấy làm cho Lăng Thần nhíu mày.

Ở bên kia, Lâm Thần sau khi được Tiểu Ngọc “trao tặng” tình yêu, cậu chưa kịp thở lấy hơi thì nghe được một giọng nói tràn đầy ý vị đến từ Nguyệt Sương:

“ Anh có cảm thấy anh ta sẽ bị cô gái ấy mê hoặc không?”

Lời nói em ấy mặc dù nhỏ nhẹ, thế nhưng từ giọng điệu có vẻ tự tin làm cho Lâm Thần chẳng nghĩ đến chuyện hiện tại, ánh mắt cậu không tự chủ nhìn sang bàn Lâm Thần.

Dưới gầm bàn được trang bị kính một chiều, đó cũng là lý do Lăng Thần không thể nhìn được cậu, thế nhưng cậu lại nhìn thấy rõ mồn một khung cảnh trên. Một cô gái tuổi áng chừng 19 đang cố gắng dụ dỗ Lăng Thần bằng ánh mắt cùng với dáng vẻ vô cùng “kiều mị”.

Nhìn dáng vẻ trên, cậu nhíu mày, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Dường như đối với cậu, dáng vẻ ấy vô cùng quen thuộc, giống như nó đã từng xuất hiện ở đâu đó.

Nguyệt Sương dường như hiểu được suy nghĩ từ biểu cảm của cậu, cô nở một nụ cười hắc ám, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cậu. Chỉ riêng nụ cười ấy thôi, không biết bao nhiêu trái tim nam sinh sẽ phải đổ gục vì nó.

Ngay sau đó, dù cho Lâm Thần đang không để ý, cô vẫn ngọt ngào vuốt ve mặt cậu, mặc cho Tiểu Ngọc tỏ vẻ không vui, hai mắt cô dịu hiền, tình tứ nhìn chằm chằm Lâm Thần, từng chữ từng chữ nói:

“ Anh...yêu... anh có dám làm một vụ cá cược vui vẻ không?”

Lời nói đầy ma mị, kết hợp cùng với hành động “thân mật” ấy làm cho Lâm Thần không tự chủ rét lạnh. Cậu rất nhanh tĩnh tâm, ánh mắt dần bình ổn nhìn Nguyệt Sương, từ tốn hỏi:

“ Vụ cá cược gì vậy? Em kể anh nghe xem!”

Nguyệt Sương nghe thấy vậy, cô yểu điệu nắm lấy tay của Lăng Thần, dáng vẻ ưu nhã cao quý mà đưa lên má của mình một cách tự nhiên. Rồi tiếp sau đó, cô ấy dùng má mình cọ nhẹ lên mu bàn tay Lâm Thần, vừa cười nhẹ vừa nói:

“Bây giờ, nếu như người bạn là anh quen không bị cô ấy mê hoặc thì em sẽ làm theo lời anh và ngược lại, nếu như cô ấy có thể mê hoặc được cậu ấy thì...”

Nói xong, không chờ Lâm Thần phải ứng, Nguyệt Sương đã làm hành động y hệt với Tiểu Ngọc. Lâm Thần lại được một lần nữa trải nghiệm cảm giác đặc biệt ấy.

Chỉ khác là, Nguyệt Sương chủ động hơn rất nhiều... hai tay bị cô ấy nắm chặt, thân thể bó sát người Lâm Thần khiến cho cậu không thể cựa quậy.

Sau vài phút, cô ấy mới không nỡ buông đôi môi của cậu, ánh mắt vẫn còn mê li nhìn cậu, thích thú nói:

“ Nếu như em thắng, em sẽ toàn quyền được sử dụng anh. Có được không anh?”

Lâm Thần đỏ mặt tới mang tai, thở hồng hộc lấy lại dưỡng sức. Đối đầu với hai đại mỹ nữ tuyệt đẹp, lại còn là “em gái nuôi” nữa tạo ra cho cậu một cảm giác vừa tội lỗi vừa kích thích. Đáng tiếc, cậu lại không dám có hành động mạnh mẽ nào bởi vì con thú trong người cậu đang rực cháy không chỗ phát tiết.

Dù vậy, cậu vẫn rất nhanh trí, vẻ mặt nhanh chóng thể hiện sự nghi hoặc, hỏi:

“ Em nói thật chứ? Nếu Lăng Thần không bị mê hoặc thì anh sẽ sai khiến được em phải không?”

Nghe thấy lời có vẻ tự tin, Nguyệt Sương nhíu mày, vẻ mặt ngoảnh sang nhìn Lăng Thần vẫn còn đang nói chuyện với cô gái đó. Vẻ mặt cô bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Rất nhanh, cô cười lạnh, nhìn Lâm Thần, tự đắc nói:

“ Đúng vậy, em sẽ nghe theo mọi lời sai bảo của anh! Chỉ cần anh thắng là có thể!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện