Ngay khi nghe thấy câu khẳng định chắc nịch của Linh Nhi, cả lớp lại được phen sững sờ một lần nữa. Hết lần này tới lần khác, Lâm Thần lại càng bí ẩn trong mắt mọi người, ai cũng nghĩ Lâm Thần chỉ là một học sinh được nhà trường coi trọng, bồi dưỡng thành nhân tài. Đâu ai có thể ngờ chính vị tiểu thư Linh Nhi lại nói ra những lời này.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Thần. Cậu trở nên bối rối, ánh mắt né tránh nhìn Linh Nhi.

Linh Nhi giống như không nhìn thấy mọi người, vẻ mặt vô cùng tự hào và hạnh phúc dựa vào thân thể Lâm Thần, khẳng định:

“ Anh ấy muốn gì, tôi đều dành cho anh ấy hết. Các người cười đùa, tự hào khi học trường này không phải là do tôi cần các người, tất cả là vì anh ấy muốn những tên yếu kém như các người có thể có cơ hội học chung tại ngôi trường này mà thôi.”

Nói xong, cô từ từ rời khỏi người Lâm Thần, ánh mắt ghê tởm, khinh bỉ cực độ nhìn toàn bộ những người ở dưới:

“ Anh ấy đã giúp các người ngồi đây, cho các người một cơ hội đổi đời. Ấy thế mà các người lại có voi đòi tiên. Lũ con gái các người lại dám thèm khát thân thể của anh ấy. Các người chán sống rồi sao?”

Nói đến đây, ánh mắt Linh Nhi sắc bén dọa người, vẻ mặt vô thần, bàn tay nắm chặt cùng giọng nói giống như đến từ địa ngục:

“ Các người có biết tôi yêu anh ấy đến nhường nào không? Các ngươi thật sự muốn tranh giành anh ấy với tôi sao?”

Không khí trong căn phòng ngột ngạt đến lạ thường, toàn bộ mọi người ở đây đều hoảng sợ, không dám nhúc nhích.

Đến cả hiệu trưởng cũng tay chân bủn rủn, vẻ mặt xanh xao tự lẩm bẩm: “ Hết rồi, tiểu thư nổi giận thật rồi!” Có vẻ, chính ông ấy cũng biết sự đáng sợ khi Linh Nhi nổi giận khủng khiếp đến nhường nào.

Đến bây giờ, những “bạn sinh viên” mới biết thế nào là áp lực, đáng sợ. Một cô gái xinh đẹp ban nãy hiện tại lại trở nên nguy hiểm như một trái bom sắp nổ. Cảm giác hiện giờ của bọn họ giống như ngày tận thế đã đến, chưa bao giờ, cảm giác hối hận trong con người họ lại trỗi dậy như vậy. Nếu như bọn họ không ham mê sắc đẹp của Lâm Thần, không tỏ ra kiêu ngạo học hành tử tế thì đâu đến mức này.

Hiện tại, chính các cô cũng không tin được Lâm Thần lại là người mà Linh Nhi theo đuổi. Các cô tất nhiên là không thể nào quên được ánh mắt say đắm ban nãy mà Linh Nhi dành cho Lâm Thần, đó chính xác là ánh mắt cuồng nhiệt, yêu một cách mù quáng. Đâu ai tin được ánh mắt như vậy lại xuất hiện ở một cô gái gia thế khủng khiếp, tài hoa thế này.

Tất cả đều đã quá muộn, Linh Nhi đã nổi giận, toàn bộ mọi người ai ai cũng cầu nguyện trong lòng, mong muốn có thể tránh khỏi tai họa trên. Thậm chí, rất nhiều người hứa nếu như qua được thì sẽ tránh càng xa Lâm Thần, không dám bén mảng lại gần nữa.

Tất cả mọi người đều căng thẳng, Lâm Thần cũng vậy. Cậu cũng không thể ngờ là cô ấy lại có thể biết được chuyện này. Cậu nhớ là đã dặn dò toàn bộ thầy cô là không được tiết lộ chuyện đó cùng với xóa tòan bộ dấu vết rồi cơ mà.

Không phải là vì cậu muốn che giấu điều gì khi làm như vậy, thứ cậu sợ nhất chính là tính cách đáng sợ lúc này. Bình thường, Linh Nhi vô cùng lạnh lùng, là một cô gái khó gần nhưng khi nổi giận, cậu sẽ chẳng biết được cô ấy sẽ làm gì.

Hơn nữa, cậu rất sợ vì cậu, các bạn trong lớp sẽ gặp nguy hiểm. Ngôi trường này đúng là do cậu đề xuất với Linh Nhi. Ban đầu, ngôi trường chỉ có mình cậu, vậy nên cậu mới cố gắng thuyết phục Linh Nhi tuyển thêm sinh viên vào trường. Đương nhiên rồi, nó chẳng hề dễ dàng một chút nào.

Một cái giá khá lớn phải trả, cậu mới có thể thuyết phục em ấy tuyển thêm sinh viên. Thế nhưng, vì yêu cầu của trường quá cao, vậy nên rất khó để học sinh có thể vào. Vậy nên, cậu cũng đã cố gắng hạ thấp tiêu chuẩn, để rồi có được một cuộc sống như bao học sinh khác mà cậu đã mơ ước bấy lâu.

Ai dè, hiện tại cô ấy lại phát hiện được sự thật này, cơn ghen của cô ấy đang bắt đầu phát tác, tay chân cậu run rẩy, cậu nhất định phải làm điều gì đó.

Nhìn ra ngoài hành lang, cậu thấy lớp bên cạnh đang trống. Một ý tưởng điên rồ trong đầu cậu lại trào dâng.

Tuy nhiên, nghĩ tới ý tưởng này, cả thân thể cậu lại cảm thấy sợ hãi, đôi môi cậu không tự chủ nín chặt lại.

“ Haha... các người đừng nghĩ các người sẽ sống yên ổn.” Linh Nhi bắt đầu ra tối hậu thư.

Toàn bộ mọi người đều sợ hãi đến tột cùng, rất nhiều nam sinh nữ tú đều ôm mặt khóc, khung cảnh vô cùng đáng thương.

Lâm Thần day dứt cùng cực khi thấy cảnh này, nếu còn không làm thì Linh Nhi sẽ làm ra chuyện đáng sợ mất. Thế nên, ngay khi cô ấy vừa nói xong, cậu không ngần ngại dùng hai tay bế cô ấy, nhẹ nhàng đi nhanh ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

“ Các bạn các thầy cô đợi em một chút. Em sẽ nói chuyện lại với em ấy.” Lâm Thần vừa đi vừa nói.

Dáng vẻ công tử bế công chúa đi ra khỏi lớp làm cho mọi người lúc này mới có chút thời gian để thở. Thật đáng sợ, suýt chút nữa là bọn họ ngất xỉu.

Không còn là ánh nhìn giữa các bạn đồng trang lứa, giờ đây, Lâm Thần giống như một vị thần trong mắt của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện