Hai tiếng lái xe trôi qua như nước chảy, Lâm Thần cuối cùng cũng đến được công ty của Tô Nhan.

Thật sự, dù cho cậu đi bao nhiêu lần, thế nhưng độ hoành tráng của nó vẫn không hề thuyên giảm. Vẫn là từng dãy nhà cao tầng không nhìn thấy đỉnh, từng đoàn xe sang cùng với rất nhiều nhân viên đang làm việc một cách bài bản chẳng khác gì quân đội.

Hít một hơi thật sâu, cậu cầm thẻ nhân viên của mình đi vào trong công ty. Cũng may là chiếc thẻ này cậu vẫn còn giữ, nếu không thì thật sự cậu sẽ giống như mấy tên “ăn xin” trong các bộ đô thị, bị đuổi ra ngoài không thương tiếc.

Thẻ của cậu cũng có đặc quyền, đó là có thể vào phòng chủ tịch mà không cần phải xin phép ai. Vì thế, rất nhanh cậu đã vào được căn phòng thân thuộc từ lâu.

Vẫn là căn phòng đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi đó, thế nhưng cậu lại có cảm giác trống rỗng lạ thường. Thực sự, cảm giác trên vô cùng kỳ lạ, dù cho căn phòng cũng không thay đổi nhiều.

Có vẻ, căn phòng đã không được lau chùi từ lâu, mặc dù nhìn tổng quan khá là sạch sẽ nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy được lớp bụi phủ trên chiếc kệ sách.

Là một con người cầu toàn, sạch sẽ, cậu không ngần ngại bắt đầu dọn dẹp. Giỏ quà được cậu để qua một bên, cậu lấy dụng cụ, đeo khẩu trang rồi bắt đầu “công việc” của mình.

Cậu lau chùi vô cùng tỷ mỷ, động tác nhanh nhẹn, điềm đạm và tao nhã. Nơi nào cậu đi qua, nơi đó đều sáng bóng, không hề cóc chút bụi bẩn...

Cậu bắt đầu làm như vậy cho đến khi một tấm ảnh xuất hiện trong tầm mắt cậu. Bình thường thì cậu sẽ cất chúng, dù sao thì đó cũng là thông tin riêng tư của Tô Nhan. Cậu là người ngoài, động vào chúng cũng không hay cho lắm.

Thế nhưng, tấm ảnh này cậu cảm thấy rất quen mắt. Mặc dù chỉ là tấm ảnh chụp từ phía sau, không lộ rõ mặt, thế nhưng cậu có cảm giác đã gặp nó ở đâu rồi.

Suy nghĩ trong chốc lát, vẻ mặt cậu ngạc nhiên rồi rút lấy trong ví tấm hình, hai mắt đảo qua đảo lại rồi nói:

“ Sao cô ấy lại có tấm hình của mình chụp cùng với Tiểu Ngọc nhỉ?”

Ngay lúc này, cậu mới nhận ra là còn đang trong thời gian làm việc, Tô Nhan có thể về bất cứ lúc nào, cậu nhất định phải làm xong càng sớm càng tốt.

Thế là, cậu nhanh chóng quay trở lại công việc, căn phòng bắt đầu được sắp xếp, lau chùi một cách nhanh chóng, gọn gàng.

Cùng với khoảng thời gian đó, trong căn phòng hội nghị cấp cao, Tô Nhan vẻ mặt lạnh như băng ngồi trên ghế chủ tịch, xung quanh chỉ toàn là những tên có máu mặt, tên tuổi trong xã hội. Thế nhưng, trước uy áp của Tô Nhan, bọn họ cũng không dám ngẩng mặt đối diện nhìn cô ấy.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, không một ai dám nói dù chỉ một câu, thậm chí, đến cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ có duy nhất tiếng gõ tay trên ghế của Tô Nhan trong căn phòng.

Tô Nhan đọc từng chữ ghi trên tờ giấy, vẻ mặt càng ngày càng trở nên xám xịt. Hai tay thon dài từ từ giơ lên, chỉ về một hướng.

“ Từ hôm nay, ông không cần phải làm ở đây nữa. ”

Lời nói làm tất cả mọi người đều run sợ, vẻ mặt ai cũng xanh xao giống như bệnh nặng, ánh mắt vừa vui mừng vừa lo sợ nhìn vào tên xui xẻo đó.

Người được chỉ không ai khác chính là Lương Tuấn Khải- giám đốc phụ trách mảng marketing của công ty. Có thể nói, ông ta đã gắn bó với công ty này đã hơn mười năm, quan hệ với vô số lãnh đạo, những người có tiếng,ai cũng tin rằng tương lai đối với ông ta là một bức tượng có thể nói là vô cùng vững chắc khó có thể sụp đổ.

Một người chức cao, quan hệ rộng, cao cao tại thượng, nhìn người bằng nửa con mắt hiện tại thành ra như vậy làm cho mọi người xung quanh đều không tự chủ hít sâu một hơi. Bởi bọn họ biết, lời nói của Tô Nhan chính là thiên lệnh, không thể nào chống lại được.

Dường như tên cựu giám đốc họ Lương cũng biết được tình cảnh của mình cùng với độ đáng sợ của Tô Nhan. Vậy nên sau khi nghe lời đó, lão sợ hãi quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt chẳng còn chút dáng vẻ cao ngạo nào cả, nước mắt nước mũi giàn giụa trông vô cùng đáng thương:

“ Thưa...thưa chủ tịch, xin chủ tịch có thể cho tôi một cơ hội chuộc sai được không ạ? Xin chủ tịch hãy rủ lòng thương xót kẻ bần hèn đã gắn bó với công ty nhiều năm để có thể cho kẻ hèn này một chút cơ hội được không ạ?”

Không hề hỏi mình sai ở đâu, lão ta thậm chí còn chẳng hề tỏ ra cáu giận mà vứt hết liêm sỉ của mình cúi đầu cầu xin. Điều này càng làm cho mọi người có ánh nhìn khác đối với Tô Nhan. Phải biết, lão ta cao ngạo, khinh thường cấp dưới đến nhường nào.

Một số người nhìn hành động trên mà trong lòng vui sướng, thậm chí còn “thưởng” cho lão ta một vài câu chân tình khác.

Nhưng phải công nhận một điều, kỹ năng diễn xuất của lão vô cùng chân thật, ánh mắt, vẻ mặt cho đến hành động đều khiến ai xem cũng cảm thấy rung động.

Thế nhưng, Tô Nhan lúc này đâu có để ý, trong đầu của cô khi này lại có suy nghĩ khác.

“ Lâm Thần, cậu đang ở đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện