Lâm Thần tất nhiên là không để ý tới biểu cảm khó xử của Nguyệt Sương, một tay không tự chủ xoa nhẹ mái tóc Tiểu Ngọc, tay còn lại bưng một giỏ quà, tươi cười nói:

“ Được rồi, khi nào anh làm xong chuyện với Nguyệt Sương thì sẽ dẫn em đi dạo quanh nơi này nhé!”

Mắt Tiểu Ngọc sáng lên, cả thân thể ôm chặt lấy Lâm Thần, vẻ mặt thích thú nũng nịu:

“ Anh nhớ đó nha, nếu anh thất hứa thì em sẽ giận đó.”

Trong lúc Lâm Thần không để ý, Tiểu Ngọc đã lấy một vật gì đó để vào trong túi áo của cậu cùng với nụ cười vô cùng tinh ranh.

Người đời từng nói: Không nên để vẻ bề ngoài đánh lừa, bởi vì không biết đằng sau vẻ đẹp đó sẽ là một thứ đáng sợ như thế nào. Lâm Thần tất nhiên là không hề biết điều đó, và bản thân cậu có lẽ sẽ phải rất sốc khi biết thứ trong túi áo là gì.

Cũng không biết là Nguyệt Lan có chuẩn bị từ trước hay không, thế nhưng ngay khi cậu vừa cầm lấy tay Nguyệt Sương, cô ấy đã mỉm cười đứng đợi ở trên.

Nguyệt Lan bình thường đã đẹp, hiện tại cậu lại càng thấy cô ấy trở nên xinh đẹp hơn. Một bộ váy trắng bó sát quanh thân, lộ ra đường cong cơ thể chết người, khiến bất kỳ ai nhìn cũng phải nôn nao.

Mặc dù là hai mẹ con, thế nhưng trước mặt cậu thì cả hai đều ngang hàng, kẻ năm lạng người nửa cân, không thể phân thắng bại.

Có lẽ, nếu như Nguyệt Lan đứng gần Nguyệt Sương thì chẳng ai sẽ nghĩ hai người là mẹ con cả, thậm chí, chính cậu biết rõ cũng khó có thể tin. Chỉ cần thay đổi một chút diện mạo, cười một chút là cô ấy đã trẻ đi không biết bao nhiêu tuổi. Đây có khác gì hack không chứ? Lâm Thần tất nhiên là không hề dám thả lỏng, cậu nhẹ nhàng đến trước mặt, cúi đầu lễ phép với Nguyệt Lan:

“Con...”

Có vẻ như đây là lần đầu nói như vậy, thế nên giọng điệu của cậu có chút ngượng ngùng. Vì thế, nắm bắt điều này, Nguyệt Lan đã đỡ lấy Lâm Thần, vẻ mặt hào hứng nói:

“ Con rể của ta không cần khách sáo như vậy, mẹ đã chuẩn bị xong bữa ăn, chúng ta hãy cùng nhau vào trong nào.”

Toàn bộ những người xung quanh, bao gồm cả Lâm Thần đều ngơ ngác trước câu nói của Nguyệt Lan. Mẹ? Thật sự Nguyệt Lan đã chấp nhận ngay Lâm Thần là con rể trong ngày đầu gặp mặt hay sao? Điều này nếu như truyền ra ngoài thì chắc chắn nó sẽ là một tin chấn động.

Bởi vì sao? Những quý tộc rất chú trọng đến môn đăng hộ đối, muốn có thể có được sự đồng ý của bọn họ thì ngoài việc người đó phải có gia thế tương xứng thì lại còn phải trải qua rất nhiều những luật lệ điên rồ do bên quý tộc đưa ra. Vậy nên, đa số những con gái của dòng dõi quý tộc sẽ thường chọn những công tử nhà giàu, bảnh bao cũng thuộc dòng quý tộc.

Với Lâm Thần, đây chính là trường hợp ngoại lệ, nói đúng hơn, đây chính là chuyện không thể xảy ra. Lâm Thần chỉ có một mình, không hề có bất cứ ai đi cùng, thậm chí lễ vật mặc dù rất đẹp, cũng chẳng hề rẻ một chút nào nhưng để có thể cưới được Nguyệt Sương- vị tiểu thư xinh đẹp khét tiếng, thì đâu có đơn giản như vậy. Có lẽ, ban đầu mọi người đểu cho rằng Lâm Thần đều sẽ bị Nguyệt Lan khinh bỉ, thậm chí là chửi rủa. Thế nhưng, mọi chuyện nó chẳng hề diễn ra như vậy...

Còn với Lâm Thần, trong lúc cậu ngơ ngác, không biết nên xử lý như thế nào thì Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đã kéo tay cậu đi thẳng vào trong căn biệt thự mất.

Trong lúc đi, Nguyệt Sương bí mật nháy mắt với Nguyệt Lan, Nguyệt Lan nhìn vậy, cô gật đầu nở nụ cười. Có vẻ như hai mẹ con họ đang có một âm mưu gì đó...

Cũng rất nhanh, Lâm Thần đang từ thế chủ động lại chuyển sang thế bị động.

Đi đến bàn ăn, Nguyệt Lan lại làm một điều gây sửng sốt nữa, đó là tự thân mời Lâm Thần ngồi vào. Điều này khiến cho không chỉ những người hầu, mà đến cả Tiểu Ngọc cùng với Lâm Thần đều rất sốc.

“ Đừng...mẹ... đừng làm như vậy!” Lâm Thần đi đến, một tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ghế, ngượng ngạo nói.

Nguyệt Lan cũng rất tinh tế, cô không hề phản đối, nhanh chóng nhường sân cho Lâm Thần, nhẹ nhàng ngồi vào vị trí nên ngồi của mình.

Bầu không khí có vẻ rất ngượng ngạo, cũng phải thôi, khi mà Lâm Thần chẳng cần động tay cũng đã có rất nhiều đồ ăn đặt trong đĩa của mình.

Có lẽ, cậu lúc này chẳng khác nào một phế vật cả, tay thì bị hai em gái giam giữ, miệng thì luôn luôn được lấp đầy bởi các món ăn.

Nguyệt Lan nhìn thấy con gái mình hạnh phúc như vậy, miệng cô không tự chủ nợ một nụ cười, một tay báo hiệu cho cả hai người dừng động tác.

Tất nhiên, Nguyệt Sương với Tiểu Ngọc đều vô cùng nghe lời Nguyệt Lan, cả hai đều dừng động tác, thậm chí buông tay Lâm Thần để cậu có thể tự do hoạt động.

Hai bờ má căng phồng vì đầy đồ ăn, cậu tất nhiên sẽ không nhổ ra, thay vào đó là đang cô gắng nuốt trôi chúng xuống bụng, động tác trông có vẻ khá bất lịch sự.

Nguyệt Lan tất nhiên là không chê trách gì Lâm Thần cả, cô ra hiệu cho người hầu lấy một chai rượu.

Lâm Thần tất nhiên là không để ý, cho đến khi một chiếc hộp vàng khảm ngọc trai được hai vệ sĩ nhẹ nhàng đưa tới.

Chiếc hộp vô cùng tinh xảo, toàn bộ đều được làm bằng vàng, bên ngoài lại còn khảm ngọc trai. Chỉ cần nhìn là thấy nó quý báu đến như thế nào.

Mở chiếc hộp ra, vệ sĩ nhanh chóng cầm lấy chai rượu, sau đó lấy khui rượu bật nắp, một mùi rượu thơm lan tràn ra ngoài...

Rượu càng ủ lâu, hương thơm càng ngọt ngào, Lâm Thần tất nhiên là một kẻ cũng biết một chút về rượu nên biết rõ điều này. Thế nên, cậu dùng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên khi thấy Nguyệt Lan lại lấy chai rượu quý ra tiếp đãi mình.

Theo những gì cậu biết, những dòng dõi quý tộc thường rất thích sưu tầm rượu cổ, họ có thể mua với giá cả trăm tỷ chỉ để sở hữu một chai. Nó cũng giống như một cách để thể hiện địa vị, bởi vì có những chai rượu thậm chí còn không thể sở hữu chúng bằng tiền mặt.

Mặc dù không biết trị giá chai rượu này như thế nào, tuy nhiên cậu chỉ cần ngửi là có thể biết chai này đã được ủ rất lâu, thậm chí, khi cậu ở cùng Linh Nhi cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu thơm như vậy.

Sau khi vệ sĩ kính cẩn rót ly cho cả bốn người, khi này, Nguyệt Lan mới nâng ly lên, vẻ mặt tự hào nhìn Lâm Thần nói:

“ Ly rượu này là ly chúc mừng cho nhà họ Nguyệt của chúng ta đã chính thức có đứa con rể. Lâm Thần, con hãy cạn ly cùng với mẹ nào.”

Nguyệt Sương nghe thấy mẹ mình ủng hộ, vẻ mặt cô tràn đầy sự hạnh phúc, cả thân thể thân mật ôm chặt cánh tay của Lâm Thần, trông không khác gì vợ mới cưới cả, ngọt ngào vô cùng.

Lâm Thần ngượng ngạo cầm ly rượu, sau đó đứng lên, giãi bày toàn bộ tình cảm của mình dành cho Nguyệt Sương, cùng với sự cảm kích khi Nguyệt Lan chấp nhận mối quan hệ này.

Càng nói, Nguyệt Lan càng hài lòng, mỗi câu nói, Nguyệt Lan đầu nhẹ nhàng gật đầu. Cho đến câu cuối, khi mà nói ra muốn cưới Nguyệt Sương, cô mới đưa ly lên, gật đầu nói:

“ Con phải cố gắng chăm sóc Nguyệt Sương nhé! Nếu không thì con đừng trách mẹ!”

Lâm Thần chạm ly, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“ Vâng, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! Mẹ đừng lo!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện