Không thể chạy trốn, hai ngọn đồi bị một bàn tay khổng lồ bắt đầu ra sức bóp không chút thương tiếc. Áp lực lớn làm cho chúng bị bóp méo, thế nhưng nhờ sự đàn hồi kỳ lạ mà chúng lại lành lặn trở lại.
Lần đầu tiên, Lâm Thần lại cảm nhận được cái gì là mềm mại, cuốn hút đến như vậy, bàn tay cậu dần mất khống chế, tự ý làm theo bản năng của mình.
Cậu hiện tại cảm thấy cơ thể vô cùng khô nóng, khó chịu, tất cả những gì cậu có thể làm đó là thực hiện theo bản năng. Không suy nghĩ, không đắn đo, từng việc cậu làm đều vô cùng mạnh bạo và dứt khoát.
Tiểu Ngọc nằm ở dưới, nhu thuận và đáng yêu. Mặc dù cảm thấy cơ thể của mình vô cùng đau nhức do những hành động mạnh bạo của Lâm Thần, thế nhưng cô lại không hề có chút phản kháng, hai tay buông lỏng thỏa sức cho anh ấy làm trò bậy, trong lòng cô hiện tại chỉ còn niềm hạnh phúc.
“Rốt cuộc, anh ấy cũng đã làm như vậy với mình. Thật hạnh phúc quá đi.”
Tiểu Ngọc trong lòng mừng như muốn nhảy lên. Sở dĩ cô chưa từng đi đến bước cuối chính là vì mong chờ khoảnh khắc này. Khoảnh khắc đáng giá ngàn vàng, cũng là khoảnh khắc quan trọng nhất của mỗi người con gái.
Hơn nữa, cô làm vậy cũng là để chứng minh tình yêu của cô. Cô sẵn sàng trao đi tất cả, mọi thứ của cô, những gì cô đang sở hữu đều thuộc về anh ấy.
Lâm Thần mặc dù có vẻ rất trưởng thành trong mọi việc, thế nhưng riêng việc này thì cậu ấy dường như tỏ ra khá ngây thơ. Nhìn vẻ mặt có chút bối rối, không biết làm gì của anh ấy, cô không tự chủ mà mỉm cười nhẹ.
“ Thật là...anh dễ thương như vậy thì làm sao em chịu nổi chứ!” Tiểu Ngọc nói một cách thích thú.
Ngây thơ như vậy chẳng những không khiến cô buồn, trái lại, chính vì thế lại càng khiến cho cô càng vui sướng hơn. Thử nghĩ xem, chắc chắn anh ấy chưa bao giờ trải qua chuyện này, vì vậy nên mới bối rối như thế. Mà như thế thì cô chính là người đầu tiên rồi.
Đột nhiên, trong lúc cô đang suy nghĩ xem nên làm gì, một giọng điệu có chút xấu hổ phát ra từ chính miệng Lâm Thần:
“ Anh...anh cắn nó có được không?”
Tiểu Ngọc dường như sững sờ trước câu nói có phần “ngây ngô” như vậy. Có vẻ như hiệu lực thuốc mà Nguyệt Sương đưa cho nó quá mạnh rồi, anh ấy thậm chí còn không biết câu hỏi của mình là vô cùng bất thường.
Thế nhưng, nhìn ánh mắt anh ấy cứ nhắm chằm chằm vào thân thể cô, cô lại vui mừng khốn xiết. Hai tay không tự chủ ôm đầu Lâm Thần, sau đó ôm chặt vào trong lòng ngực, ngọt ngào nói:
“ Anh muốn làm gì em cũng được. Em thuộc về anh rồi cơ mà!”
Cảm nhận được thở từ Lâm Thần, cơ thể cô dần trở nên nhạy cảm, cảm giác cũng bắt đầu dần trở nên thăng hoa.
Lâm Thần nhận được sự đồng ý, cậu cố gắng làm tất cả những gì cơ thể mình muốn. Trong phòng chỉ còn vang vọng những âm thanh vô cùng mờ ám.
...
Rốt cuộc, cuối cùng thứ gì đến cũng sẽ đến. Tiểu Ngọc dang rộng hai tay, ánh mắt mong chờ, nói:
“ Em chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Đến đi anh!”
Lâm Thần vẻ mặt mê man, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Ngọc, nói:
“ Anh...anh vào...”
“ Dừng lại ngay...” Ngay khi này, một giọng nói đầy tức giận từ bên ngoài truyền đến.
Trong khoảnh khắc ngàn vàng mà bị một kẻ khác phá hỏng, Tiểu Ngọc trừng mắt tức giận nhìn cô gái từ bên ngoài tiến tới, vẻ mặt khó chịu nói:
“ Nguyệt Sương, tôi đã giao kèo với cô rồi mà! Tại sao cô lại vào đây!”
Đúng vậy, người vào không ai khác chính là Nguyệt Sương. Hiện tại, cô chẳng hề có chút cao ngạo nào của vị tiểu thư, thay vào đó là cảm giác ghen tỵ như muốn bốc cháy.
“ Cô...cô làm vậy là không công bằng. Cô chỉ bảo là hôn môi thôi mà!”
Nhìn thân thể Nguyệt Sương run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt làm cho Tiểu Ngọc cảm giác rất hưng phấn. Rốt cuộc, chiến thắng chung cuộc là thuộc về cô.
“ Đó là cô bảo tôi làm chứ không nói đến anh ấy sẽ chủ động làm. Cô nhìn xem, anh ấy chủ động cơ mà.”
Lời nói trêu ngươi của Tiểu Ngọc khiến cho Nguyệt Sương không biết nói gì. Thật sự đây là lần đầu tiên, cô thấy Lâm Thần chủ động như vậy. Thế nên cô mới ghen tỵ khi chứng kiến cảnh này. Phải biết, chưa bao giờ cô nhìn thấy dáng vẻ anh ấy hiện tại.
Cô...cô khao khát cảm giác đó, cái cảm giác anh ấy như một con thú vồ lấy cô, cắn xé không thương tiếc giống như Tiểu Ngọc hiện tại.
“ Cô...cô là đồ phản bội. Tôi là người cho cô thuốc mê đó.”
“ Nực cười, anh ấy chủ động làm vậy thì đâu có phải nhờ thứ thuốc đó!”
“ Cô...cô...”
Hai người cãi nhau rất sôi nổi mà không để ý ánh mắt Lâm Thần đang dần nhắm đến Nguyệt Sương.
Cảm giác khô nóng khiến cho tâm trí cậu sụp đổ, cộng thêm việc bị phá hỏng khiến cho cơ thể cậu càng khó chịu hơn. Cậu nghiến chặt răng, ánh mắt như hổ đói nhìn Nguyệt Sương.
Đáng sợ hơn, Nguyệt Sương hiện tại lại ăn mặc trông vô cùng quyến rũ. Một bộ váy mỏng lộ hai vai, chân đi tất trắng vô cùng thuần khiết. Dáng vẻ ghen tỵ nhưng lại vô cùng dễ thương, nhìn là chỉ muốn cắn.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, Nguyệt Sương quay mặt nhìn Lâm Thần đến gần, dáng vẻ sợ hãi nói:
“ Anh...anh định làm gì em?”
Giác quan thứ sáu khiến cho thân thể cô run rẩy. Không hiểu sao, tất cả sức lực của cô hiện tại lại chẳng thể dùng được.
Nhìn Lâm Thần giống như một con zombie đang tiến đến lại gần, cô hoảng sợ muốn chạy ra ngoài. Thế nhưng, tất cả đã quá muộn.
Lâm Thần đã tóm được bàn chân nõn nà của Nguyệt Sương, điều này khiến cho cả thân thể cô không thể đứng dậy được. Ánh mắt cô trở nên sợ hãi, quay lại nhìn Lâm Thần giống như một con quái thú vồ mồi, cầu xin:
“ Xin...xin lỗi anh! Em sai rồi! Em...em sẽ rời khỏi đây ngay, anh đừng làm vậy!!!”
Nhìn cơ bắp nổi cuồn cuộn, ánh mắt dã thú của Lâm Thần, Nguyệt Sương không tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh. Đây chính xác là một con quái vật tỉnh giấc ngủ sâu, sẵn sàng hủy diệt tất cả mọi thứ.
Nhìn dáng người tuyệt mỹ như tác phẩm của Lâm Thần, Nguyệt Sương không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Bây giờ, cô mới hiểu tại sao anh ấy lại tập luyện chăm chỉ như vậy, thân thể như kia thử hỏi đâu có cô gái nào dám từ chối chứ.
Thế nhưng, cái ánh mắt đáng sợ kia lại khiến cho cả thân thể cô run lẩy bẩy. Đây không phải do ghen tỵ ban nãy, thân thể cô run rẩy vì không dám tiếp nhận anh ấy. Thử hỏi, với thân thể nhỏ nhắn này thì làm sao chịu nổi thứ quái vật kia chứ.
Nguyệt Sương hối hận vì mình đã đến quá gấp gáp, không chuẩn bị bất kỳ điều gì. Mặc dù vậy, cô cũng không thể sửa sai được, bởi vì chính cô đã tự làm bùng cháy ngọn lửa dục vọng trong con người Lâm Thần.
Cầm lấy được chân của Nguyệt Sương, Lâm Thần nở một nụ cười vô cùng tà ma, ánh mắt đầy dục vọng nhìn Nguyệt Sương, nói:
“ Đã đến đây rồi thì đừng đi nữa...”
“Không...không...” Nguyệt Sương hoảng sợ, cố gắng bám lấy sàn nhà, tuy vậy cô làm sao có thể chống nổi một con quái vật như Lâm Thần chứ. Cả thân thể cô dần dần bị lôi đi. Rất nhanh, cánh cửa cũng đã bị khép lại.
...
Sau hai tiếng, trong căn phòng đó, Tiểu Ngọc run sợ khi nhìn tình địch của mình bị anh trai “trừng phạt” như vậy. Thân thể cô cũng bắt đầu run sợ, không dám tiếp nhận trừng phạt này.
Mặc dù đó là chuyện cô mong ước, thế nhưng như vậy thì cũng hơi quá rồi. Nhìn Nguyệt Sương hiện tại, cô không dám tưởng tượng nếu người ban nãy là mình thì mình còn có thể chịu nổi không nữa. Quá là đáng sợ.
P/S: Tác miêu tả có chút 16+ mong anh em bỏ qua, dù sao thì Lâm Thần cũng phải có chút tôn nghiêm của đàn ông chứ nhỉ?
Lần đầu tiên, Lâm Thần lại cảm nhận được cái gì là mềm mại, cuốn hút đến như vậy, bàn tay cậu dần mất khống chế, tự ý làm theo bản năng của mình.
Cậu hiện tại cảm thấy cơ thể vô cùng khô nóng, khó chịu, tất cả những gì cậu có thể làm đó là thực hiện theo bản năng. Không suy nghĩ, không đắn đo, từng việc cậu làm đều vô cùng mạnh bạo và dứt khoát.
Tiểu Ngọc nằm ở dưới, nhu thuận và đáng yêu. Mặc dù cảm thấy cơ thể của mình vô cùng đau nhức do những hành động mạnh bạo của Lâm Thần, thế nhưng cô lại không hề có chút phản kháng, hai tay buông lỏng thỏa sức cho anh ấy làm trò bậy, trong lòng cô hiện tại chỉ còn niềm hạnh phúc.
“Rốt cuộc, anh ấy cũng đã làm như vậy với mình. Thật hạnh phúc quá đi.”
Tiểu Ngọc trong lòng mừng như muốn nhảy lên. Sở dĩ cô chưa từng đi đến bước cuối chính là vì mong chờ khoảnh khắc này. Khoảnh khắc đáng giá ngàn vàng, cũng là khoảnh khắc quan trọng nhất của mỗi người con gái.
Hơn nữa, cô làm vậy cũng là để chứng minh tình yêu của cô. Cô sẵn sàng trao đi tất cả, mọi thứ của cô, những gì cô đang sở hữu đều thuộc về anh ấy.
Lâm Thần mặc dù có vẻ rất trưởng thành trong mọi việc, thế nhưng riêng việc này thì cậu ấy dường như tỏ ra khá ngây thơ. Nhìn vẻ mặt có chút bối rối, không biết làm gì của anh ấy, cô không tự chủ mà mỉm cười nhẹ.
“ Thật là...anh dễ thương như vậy thì làm sao em chịu nổi chứ!” Tiểu Ngọc nói một cách thích thú.
Ngây thơ như vậy chẳng những không khiến cô buồn, trái lại, chính vì thế lại càng khiến cho cô càng vui sướng hơn. Thử nghĩ xem, chắc chắn anh ấy chưa bao giờ trải qua chuyện này, vì vậy nên mới bối rối như thế. Mà như thế thì cô chính là người đầu tiên rồi.
Đột nhiên, trong lúc cô đang suy nghĩ xem nên làm gì, một giọng điệu có chút xấu hổ phát ra từ chính miệng Lâm Thần:
“ Anh...anh cắn nó có được không?”
Tiểu Ngọc dường như sững sờ trước câu nói có phần “ngây ngô” như vậy. Có vẻ như hiệu lực thuốc mà Nguyệt Sương đưa cho nó quá mạnh rồi, anh ấy thậm chí còn không biết câu hỏi của mình là vô cùng bất thường.
Thế nhưng, nhìn ánh mắt anh ấy cứ nhắm chằm chằm vào thân thể cô, cô lại vui mừng khốn xiết. Hai tay không tự chủ ôm đầu Lâm Thần, sau đó ôm chặt vào trong lòng ngực, ngọt ngào nói:
“ Anh muốn làm gì em cũng được. Em thuộc về anh rồi cơ mà!”
Cảm nhận được thở từ Lâm Thần, cơ thể cô dần trở nên nhạy cảm, cảm giác cũng bắt đầu dần trở nên thăng hoa.
Lâm Thần nhận được sự đồng ý, cậu cố gắng làm tất cả những gì cơ thể mình muốn. Trong phòng chỉ còn vang vọng những âm thanh vô cùng mờ ám.
...
Rốt cuộc, cuối cùng thứ gì đến cũng sẽ đến. Tiểu Ngọc dang rộng hai tay, ánh mắt mong chờ, nói:
“ Em chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Đến đi anh!”
Lâm Thần vẻ mặt mê man, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tiểu Ngọc, nói:
“ Anh...anh vào...”
“ Dừng lại ngay...” Ngay khi này, một giọng nói đầy tức giận từ bên ngoài truyền đến.
Trong khoảnh khắc ngàn vàng mà bị một kẻ khác phá hỏng, Tiểu Ngọc trừng mắt tức giận nhìn cô gái từ bên ngoài tiến tới, vẻ mặt khó chịu nói:
“ Nguyệt Sương, tôi đã giao kèo với cô rồi mà! Tại sao cô lại vào đây!”
Đúng vậy, người vào không ai khác chính là Nguyệt Sương. Hiện tại, cô chẳng hề có chút cao ngạo nào của vị tiểu thư, thay vào đó là cảm giác ghen tỵ như muốn bốc cháy.
“ Cô...cô làm vậy là không công bằng. Cô chỉ bảo là hôn môi thôi mà!”
Nhìn thân thể Nguyệt Sương run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt làm cho Tiểu Ngọc cảm giác rất hưng phấn. Rốt cuộc, chiến thắng chung cuộc là thuộc về cô.
“ Đó là cô bảo tôi làm chứ không nói đến anh ấy sẽ chủ động làm. Cô nhìn xem, anh ấy chủ động cơ mà.”
Lời nói trêu ngươi của Tiểu Ngọc khiến cho Nguyệt Sương không biết nói gì. Thật sự đây là lần đầu tiên, cô thấy Lâm Thần chủ động như vậy. Thế nên cô mới ghen tỵ khi chứng kiến cảnh này. Phải biết, chưa bao giờ cô nhìn thấy dáng vẻ anh ấy hiện tại.
Cô...cô khao khát cảm giác đó, cái cảm giác anh ấy như một con thú vồ lấy cô, cắn xé không thương tiếc giống như Tiểu Ngọc hiện tại.
“ Cô...cô là đồ phản bội. Tôi là người cho cô thuốc mê đó.”
“ Nực cười, anh ấy chủ động làm vậy thì đâu có phải nhờ thứ thuốc đó!”
“ Cô...cô...”
Hai người cãi nhau rất sôi nổi mà không để ý ánh mắt Lâm Thần đang dần nhắm đến Nguyệt Sương.
Cảm giác khô nóng khiến cho tâm trí cậu sụp đổ, cộng thêm việc bị phá hỏng khiến cho cơ thể cậu càng khó chịu hơn. Cậu nghiến chặt răng, ánh mắt như hổ đói nhìn Nguyệt Sương.
Đáng sợ hơn, Nguyệt Sương hiện tại lại ăn mặc trông vô cùng quyến rũ. Một bộ váy mỏng lộ hai vai, chân đi tất trắng vô cùng thuần khiết. Dáng vẻ ghen tỵ nhưng lại vô cùng dễ thương, nhìn là chỉ muốn cắn.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, Nguyệt Sương quay mặt nhìn Lâm Thần đến gần, dáng vẻ sợ hãi nói:
“ Anh...anh định làm gì em?”
Giác quan thứ sáu khiến cho thân thể cô run rẩy. Không hiểu sao, tất cả sức lực của cô hiện tại lại chẳng thể dùng được.
Nhìn Lâm Thần giống như một con zombie đang tiến đến lại gần, cô hoảng sợ muốn chạy ra ngoài. Thế nhưng, tất cả đã quá muộn.
Lâm Thần đã tóm được bàn chân nõn nà của Nguyệt Sương, điều này khiến cho cả thân thể cô không thể đứng dậy được. Ánh mắt cô trở nên sợ hãi, quay lại nhìn Lâm Thần giống như một con quái thú vồ mồi, cầu xin:
“ Xin...xin lỗi anh! Em sai rồi! Em...em sẽ rời khỏi đây ngay, anh đừng làm vậy!!!”
Nhìn cơ bắp nổi cuồn cuộn, ánh mắt dã thú của Lâm Thần, Nguyệt Sương không tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh. Đây chính xác là một con quái vật tỉnh giấc ngủ sâu, sẵn sàng hủy diệt tất cả mọi thứ.
Nhìn dáng người tuyệt mỹ như tác phẩm của Lâm Thần, Nguyệt Sương không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Bây giờ, cô mới hiểu tại sao anh ấy lại tập luyện chăm chỉ như vậy, thân thể như kia thử hỏi đâu có cô gái nào dám từ chối chứ.
Thế nhưng, cái ánh mắt đáng sợ kia lại khiến cho cả thân thể cô run lẩy bẩy. Đây không phải do ghen tỵ ban nãy, thân thể cô run rẩy vì không dám tiếp nhận anh ấy. Thử hỏi, với thân thể nhỏ nhắn này thì làm sao chịu nổi thứ quái vật kia chứ.
Nguyệt Sương hối hận vì mình đã đến quá gấp gáp, không chuẩn bị bất kỳ điều gì. Mặc dù vậy, cô cũng không thể sửa sai được, bởi vì chính cô đã tự làm bùng cháy ngọn lửa dục vọng trong con người Lâm Thần.
Cầm lấy được chân của Nguyệt Sương, Lâm Thần nở một nụ cười vô cùng tà ma, ánh mắt đầy dục vọng nhìn Nguyệt Sương, nói:
“ Đã đến đây rồi thì đừng đi nữa...”
“Không...không...” Nguyệt Sương hoảng sợ, cố gắng bám lấy sàn nhà, tuy vậy cô làm sao có thể chống nổi một con quái vật như Lâm Thần chứ. Cả thân thể cô dần dần bị lôi đi. Rất nhanh, cánh cửa cũng đã bị khép lại.
...
Sau hai tiếng, trong căn phòng đó, Tiểu Ngọc run sợ khi nhìn tình địch của mình bị anh trai “trừng phạt” như vậy. Thân thể cô cũng bắt đầu run sợ, không dám tiếp nhận trừng phạt này.
Mặc dù đó là chuyện cô mong ước, thế nhưng như vậy thì cũng hơi quá rồi. Nhìn Nguyệt Sương hiện tại, cô không dám tưởng tượng nếu người ban nãy là mình thì mình còn có thể chịu nổi không nữa. Quá là đáng sợ.
P/S: Tác miêu tả có chút 16+ mong anh em bỏ qua, dù sao thì Lâm Thần cũng phải có chút tôn nghiêm của đàn ông chứ nhỉ?
Danh sách chương