(Lưu ý: Chương này có cảnh sắc, nếu không phù hợp tuổi xin độc giả rời đi, chân thành cảm ơn!!!)

Lâm Thần khi thấy Linh Nhi đang càng ngày càng tiếp cận mặt mình, cậu cảm thấy mình sắp không xong rồi, nhưng cậu bây giờ cũng chưa thể cắt được dây trói tay cậu nên cậu cũng không thể làm gì được.

Cảm nhận được Lâm Thần dãy dụa, Linh Nhi tức giận nói :

- Anh tối nay là của em rồi, mau mau ngồi im hưởng thụ đi.

Lâm Thần không chịu khuất phục, nói với giọng chất vấn:

-Tôi cũng không làm gì sai cả, tại sao tôi lại phải rơi vào hoàn cảnh này??? Linh Nhi nghe vậy, trong lòng càng tức giận. Thực sự Lâm Thần vẫn chưa nhận ra là anh ấy chỉ thuộc về cô. Linh Nhi dừng lại , nói:

- Nếu anh cưới em thì em sẽ cho anh mọi thứ anh muốn. Từ tiền bạc, quyền lực,... cái gì em cũng có cả. Thực sự em rất yêu anh, yêu anh đến mức có thể cho anh tất cả những gì em có. Anh có muốn cùng em đi trên đỉnh cao nhân sinh không?

Linh Nhi trong lòng chắc chắn sẽ tin rằng Lâm Thần đồng ý, không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này cả. Cô rất biết chơi đòn tâm lý, khi cho người ta đủ lợi ích thì chắc chắn sẽ đồng ý mà thôi. Nhưng cô cũng biết là một tiểu thư xinh đẹp làm như vậy thì không ra dáng “tiểu thư” cho lắm, nhưng nhìn Lâm Thần lại khiến cô cảm thấy “tiểu thư” chả là cái thá gì cả. Cô chỉ cần Lâm Thần là đủ rồi.

Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Lâm Thần chỉ nhẹ nhàng nói:

- Tôi xin lỗi! Tôi không thể đáp ứng yêu cầu của cô được ! Mong cô có thể tìm được người khác thích hợp hơn.

Lâm Thần cảm thấy khá bối rối khi nghe lời “tỏ tình” của một vị tiểu thư cao quý như vậy. Cái điều kiện kia tuy có vẻ rất mê người nhưng đối với Lâm Thần thì nó cũng không làm cho cậu mất lý trí. Cậu biết một khi đã đồng ý thì chắc chắn sẽ phải làm “nô lệ” cho vị tiểu thư này suốt đời.

Nghe được câu từ chối của Lâm Thần. Linh Nhi mặt đỏ ửng, tức giận quát:

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à ! Đã vậy hôm nay em sẽ cho anh biết thế nào là dám từ chối em !

Nói xong câu này, chỉ thấy Linh Nhi cười một cách quái dị. Điều này làm cho Lâm Thần cả kinh, Lâm Thần nói:

- Cô đừng làm vậy! Cô không sợ hỏng thanh danh của mình sao.

Linh Nhi nghe vậy chỉ cười khinh nói:

- Thanh danh đã là gì? Chỉ cần có anh thì cái gì mất cũng được....

Lâm Thần hoảng sợ nói:

- Cô điên rồi, thực sự điên rồi,....

Linh Nhi không trả lời, nhìn thấy khuân mặt hoảng sợ của Lâm Thần, lòng cô cảm thấy phấn khích lạ thường. Cô dí Lâm Thần vào bộ ngực mới lớn của cô nói:

- Anh có nghe thấy nhịp đập trái tim em không???

Lâm Thần lúc này chỉ cảm thấy mình lọt vào hố sâu, hai quả đào bằng bông đang dí thẳng vào mặt cậu, thực sự Lâm Thần cũng rất khó miêu tả cảm giác như này....

Nhưng cậu bị dí đến mức khó thở, cậu định bảo Linh Nhi nhưng Linh Nhi chỉ nghe được tiếng rất bé. Lâm Thần càng dãy dụa thì Linh Nhi càng ôm chặt, hai quả đào đó càng ép chặt khuân mặt của Lâm Thần.

Linh Nhi bây giờ chỉ mặc một chiếc váy khá mỏng, hai quả đào của cô ấy có thể nhìn xuyên qua bộ đồ đó được, khuân mặt Linh Nhi tràn đầy sự thỏa mãn. Cô tìm hiểu trên mạng thì thấy rằng lũ con trai rất thích làm như này, cô sẽ cho Lâm Thần biết sự sung sướng để anh ấy tự nguyện dâng hiến cho mình.

Nhưng Linh Nhi đang trong cuộc vui, cô nghe thấy tiếng bên ngoài vang đến những giọng lạ :

- Cô mau thả Lâm Thần ra,....

Linh Nhi nghe đến như vậy thì cảm thấy rất tức giận, hôm nay là ngày trọng đại mà lại có người khác làm phiền. Linh Nhi nhả Lâm Thần ra, chỉ thấy khuân mặt Lâm Thần có chút mê man thở hộc hộc.

Nhìn khuân mặt Lâm Thần, Linh Nhi cảm thấy đây là thứ đẹp nhất trên thế gian này. Cô dùng miệng của mình ngậm lấy miệng của Lâm Thần, cô muốn thưởng thức mùi vị của anh ấy.

Lâm Thần đột nhiên bị cưỡng hôn, cậu hoảng sợ kêu nhưng bị Linh Nhi chặn lại miệng rồi thì cậu làm sao mà nói được nữa. Lâm Thần cảm thấy môi của mình như bị hút bởi một hố đen vậy. Đôi môi của Linh Nhi mềm mại dính chặt lấy miệng của Lâm Thần làm cho cậu cũng không thở được, nhưng đáng sợ hơn là Lâm Thần cảm thấy miệng mình có một viên thuốc từ miệng Linh Nhi đưa vào miệng mình.

“Không ổn rồi!!!” Lâm Thần suy nghĩ thoáng chốc rồi cậu cảm thấy choáng váng toàn thân, cảm giác buồn ngủ xộc đến thẳng đầu của cậu. Lâm Thần nhắm mắt thả lỏng toàn thân.

Cảm nhận Lâm Thần không còn dãy dụa nữa, Linh Nhi từ từ thả Lâm Thần xuống gối của mình. Thực sự rất ngon, cô chưa từng nghĩ hôn sẽ có cảm giác như vậy. Tuy là cô muốn lần đầu sẽ lãng mạn chút nhưng tại vì anh ấy quá cố chấp nên cô đành phải “cưỡng chế’ vậy.

Nhìn Lâm Thần ngủ ngon như vậy,Linh Nhi rất thỏa mãn, thuốc này hiệu quả thật sự. Linh Nhi bây giờ phải giải quyết cái người gây rối ngoài kia trước đã.

Cô hôn vào miệng Lâm Thần một cái rồi từ từ bước ra ngoài. Sau khi Linh Nhi bước ra ngoài, bàn tay của Lâm Thần có chút cử động....

Ở bên ngoài, hai tên bảo vệ giữ lấy Thanh Tuyết. Một tên trong đó nói:

-Vị tiểu thư kính mong rời khỏi đây, chúng tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu.

Nhưng Thanh Tuyết vẫn cố gắng xông qua, gào lên những tiếng nghe rất đanh thép:

-Thả Lâm Thần ra cho ta! Các ngươi tránh ra...

Hai tên vệ sĩ bên ngoài có vẻ rất tức giận nhưng bên trong cũng rất khổ sở. Bây giờ mà cưỡng chế ném ra ngoài là sẽ đắc tội với vị tiểu thư này, mà không làm thì chắc chắn sẽ bị cô chủ qưở trách. Thực sự rất khó khăn.

Linh Nhi choàng một áo choàng bên ngoài, bây giờ Linh Nhi không còn vẻ mặt dụ hoặc như lúc bên Lâm Thần nữa, cô bây giờ khuân mặt khá tức giận và lạnh lùng.

Nhìn thấy Linh Nhi như vậy, Thanh Tuyết có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn lấy can đảm nói :

- Cô để Lâm Thần ở đâu ?

Linh Nhi nhìn thấy người đó là Thanh Tuyết, cô cũng định chẳng quan tâm, nhưng khi nghe thấy lời của Thanh Tuyết. Linh Nhi nghi hoặc nói:

-Cô quen biết Lâm Thần?

Thanh Tuyết thấy Linh Nhi có vẻ ngạc nhiên, cô cũng thấy lạ lùng, tiểu thư này không lẽ cũng quen biết Lâm Thần....

Đang suy nghĩ thì Thanh Tuyết bị lời cực kỳ lạnh của Linh Nhi nói :

-Tại sao ngươi lại quen Lâm Thần?

Nhìn thấy khuân mặt cực kỳ nghiêm túc nhưng cho ta cảm nhận được Linh Nhi đang có vẻ rất tức giận. Thanh Tuyết run sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói:

- Anh ấy là vệ sĩ của tôi ! Cô dẫn vệ sĩ của tôi đi là không được.

Linh Nhi nghe vậy, cô cười như nghe được chuyện cười nhất trên đời. Cô chỉ nhìn Thanh Tuyết rồi nói với giọng khinh bỉ :

- Vệ sĩ của cô sắp thành người của tôi rồi, thực sự cô không xứng làm người hầu cho anh ấy chứ đừng nói là để anh ấy làm người hầu cho cô, thực sự nực cười.

Sỉ nhục, Linh Nhi đang sỉ nhục Thanh Tuyết, nhưng Thanh Tuyết cảm thấy lời của Linh Nhi cũng có đạo lý, thực sự thì Lâm Thần quá tốt, quá ưu tú. Nhưng chính vì vậy cô không thể để Lâm Thần bị Linh Nhi bắt đi được, cô gằn giọng nói:

- Tôi không biết, anh ấy chưa bảo tôi rời đi thì tôi nhất định sẽ không để cô cướp anh ấy đi.

....

P/S: Truyện có cảnh sắc mong độc giả chú ý, cũng mong độc giả có thể bình luận để ta có tương tác, cảm ơn các độc giả.

Các độc giả có thể ủng hộ ta nha

Stk: 104012003

Ngân hàng: vib bank
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện