Lâm Thần chợt tỉnh giấc ngộ, nhìn sang Nguyệt Sương đang khóc lóc ỉ ôi vô cùng đáng thương. Cậu hoảng sợ nhanh chóng ôm lấy cô ấy, dỗ dành:
“ Sao em lại khóc vậy? Anh làm gì sai sao?”
Mọi người xung quanh đều bị thu hút sự chú ý, đơn giản là bởi vì nhan sắc của Nguyệt Sương quá vượt trội, làm lu mờ mọi cô gái xung quanh. Mà những người như vậy thì tất nhiên sẽ được nhiều người để ý, bất kể người đó có làm gì đi chăng nữa? Khi này, những người khó chịu nhất không phải là các cô gái, mặc dù các cô đều ghen tỵ trước nhan sắc tuyệt vời của Nguyệt Sương, thế nhưng họ cũng cảm thấy tốt hơn phần nào khi mà cô ấy đã là hoa có chủ. Thế nhưng, các chàng trai phía xa lại không như vậy.
Trong lòng họ hiện tại đang có rất nhiều câu “mỹ miều” tặng cho Lâm Thần. Đúng là tên cặn bã, đã có bạn gái xinh đẹp, đáng yêu như thế rồi mà vẫn làm cho cô ấy khóc, thật sự... thật sự thật bất công!
Sự bất công khiến họ vô cùng ghen tỵ, họ ghen tỵ vì Lâm Thần có bạn gái đẹp như vậy, đẹp tới nỗi mà chỉ cần nhìn cô ấy cũng đã khiến cho nhịp tim bọn họ chậm lại một nhịp, làm cho mọi thứ xung quanh chỉ là cảnh nền cho cô ấy.
Mà cái đớn đau nhất của bọn họ chính là khi mình cảm thấy kém hơn một người khác. Mặc dù không ai nói ra nhưng nếu so bạn gái bọn họ với cô ấy thì chẳng khác nào vịt so với thiên nga. Cô ấy xinh đẹp, dễ thương như vậy nhưng không hề tỏ ra cao ngạo một chút nào, ít nhất là cho đến khi này, hơn nữa, dường như khác xa với những cô gái khác, cô ấy lại giống như vô cùng để ý tới bạn trai của mình, thậm chí còn sẵn sàng đi xếp hàng mua kem, một điều mà chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy trên bạn gái của bọn họ. Nó thật đau đớn làm sao!
Một cậu nam sinh vẻ mặt cao ráo, tóc xanh lam ở phía xa nhìn về hướng Lâm Thần, ngay sau đó, cậu ấy quay sang nhìn bạn gái đang chăm chú nhắn tin trên điện thoại, đầu cậu không tự chủ lắc nhẹ, thở dài một hơi. Sự chênh lệch như này là quá lớn, cũng là hai cô gái, tại sao lại có sự chênh lệch khủng khiếp như vậy.
Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện xung quanh nhưng Lâm Thần khi này cũng chẳng thèm để ý. Cậu vẫn dùng cách nhẹ nhàng, ôn nhu nhất, đó là ôm đầu của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve rồi ân cần hỏi:
“ Sao em lại khóc? Anh vẫn ở đây chứ có đi đâu đâu?”
Lời nói êm dịu pha lẫn sự mê mị khó tả, Nguyệt Sương giống như một chú chim con khép nép bên mẹ hiền, hai tay cố gắng lau những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói:
“ Em...em sợ một ngày nào đó...anh sẽ rời khỏi em...Em sợ lắm...Em rất sợ...”
Lâm Thần nghe thấy vậy, trong lòng cậu giật mình. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy em ấy sợ hãi đến mức này. Một cảm giác mà em ấy có thể đổ ngã bất cứ lúc nào.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, cậu dần dần cũng hiểu ra vị trí của mình trong lòng em ấy nặng đến cỡ nào. Có thể nói, em ấy thành ra như vậy một phần rất lớn là do cậu, mặc dù chính cậu cũng không hề để ý chuyện này.
Nguyệt Sương là một cô gái vô cùng nhạy cảm, ban nãy khi cậu suy nghĩ, dường như chính cô ấy cũng đã đọc được suy nghĩ của cậu.
Cậu có thể lừa em ấy, thế nhưng lừa một lần, hai lần... rồi cuối cùng chính cậu lại hại em ấy.
Cậu không nói gì cả, nhẹ nhàng sờ mái tóc của em ấy. Cậu biết hiện tại nói gì cũng vô nghĩa, chỉ có hành động này mới khiến cho em ấy bớt đau khổ hơn.
Đúng như những gì cậu nói, Nguyệt Sương giống như buông bỏ đi mọi sự cao ngạo của một đại tiểu thư, khóc lớn trong lòng Lâm Thần.
Tại sao người ta nói tình yêu là con dao hai lưỡi? Bởi vì nó vừa giúp cho con người hạnh phúc, thế nhưng nó cũng là con dao khiến cho chính người đó đau khổ. Khi đã dính tới thứ này thì bạn đã chính thức bị lệ thuộc vào nó. Bạn sẽ luôn luôn lo sợ, bất an, thậm chí là mất ngủ vì người ấy.
Nguyệt Sương khóc rất lâu, nước mắt làm ướt cả chiếc áo mà Lâm Thần mới mặc, thế nhưng Lâm Thần cũng không hề có chút khó chịu nào cả. Cậu trong lòng lúc này chỉ có ngàn vạn câu xin lỗi dành cho Nguyệt Sương. Cậu cảm thấy mình thật thất bại, thật là vô dụng...
...
Cậu ngồi yên đó, cho đến khi cảm nhận được Nguyệt Sương bắt đầu thở đều đều. Đến lúc này, cậu nhận ra là em ấy đã ngủ từ lúc nào không biết. Nhìn đồng hồ đã quá 12 giờ đêm, cậu nhanh chóng điện một cuộc cho Tư Hạ điều một chiếc xe đến đây.
Mặc dù đã quá 12 giờ, thế nhưng năng suất của Tư Hạ thì không thể chê trách một câu nào cả. Chỉ sau chưa đến năm phút, có hai chiếc xe sang màu trắng đã đến đậu trước mặt cậu, trong xe bước ra hai người cao lớn, vẻ mặt vô cùng tôn kính cúi đầu trước mặt Lâm Thần.
Lâm Thần nhẹ gật đầu, sau đó từ từ bế Nguyệt Sương vẫn đang say giấc nồng lên chiếc xe. Rất nhanh, hai chiếc xe đã từ từ rời khỏi.
Trên xe, cậu nhìn Nguyệt Sương say giấc nồng, giọt lệ vẫn còn đọng lại trên má, hai tay nắm chặt vạt áo cậu lại càng khiến trong lòng cậu đau đớn.
Cậu xin tài xế một tờ giấy, sau đó bắt đầu ghi từng dòng chữ trên đó. Trên suốt chuyến xe, chỉ có đúng tiếng bút xoẹt xoẹt của Lâm Thần, mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường.
Về đến căn biệt thự dành riêng cho cậu, Lâm Thần nhẹ nhàng bế Nguyệt Sương lên chiếc giường của mình. Sau đó từ từ đắp chăn cho cô ấy, từ từ ra khỏi phòng.
Nhìn căn phòng quen thuộc, cậu nhẹ nhàng đến căn phòng khách, lấy chai rượu rồi tự rót cho mình.
Ánh trăng sáng soi cả một vùng trời, Lâm Thần ngồi đó, vẻ mặt đầy tâm sự ngồi uống từng ly rượu. Cậu lúc này chỉ có thể lấy rượu để giải tỏa đi nỗi sầu, cậu muốn say, muốn quên đi tất cả.
Cậu uống, uống rất nhiều, những vỏ chai rượu vứt lộn xộn dưới sàn, thế nhưng cậu lại chẳng hề quên đi chút nào cả. Càng uống càng tỉnh, cậu không thể nghĩ về những cô gái đã đem lòng yêu cậu.
Linh Nhi, Nguyệt Sương, Thanh Tuyết... dáng vẻ của các cô ấy như in đậm trong tâm trí cậu. Làm cho cậu không thể nào quên đi được.
Uống một ngụm rượu, cảm giác cổ họng như đang thiêu đốt, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm, cười một cách đắng chát nói:
“ Rốt cuộc... mình phải làm như thế nào? Mình thật sự quá cặn bã mà... Haha...”
...
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu xuống muôn loài, con người cũng bắt đầu một ngày làm việc mới. Nguyệt Sương từ từ mở con mắt, hai tay xoa xoa đầu của mình.
Đột nhiên, cô lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, vẻ mặt cô hoảng hốt nhảy ra khỏi giường, không kịp xem xét quần áo mà chạy thẳng một mạch ra ngoài.
“ Anh ơi...anh Lâm Thần ơi! Anh đang ở đâu?”
Giống như một chú chim gọi mẹ, cô lo lắng chạy xung quanh, không hề quan sát xem đây là đâu. Trong đầu cô hiện tại chỉ còn hình bóng của Lâm Thần.
Trong lúc đi tìm, cô sờ túi áo của mình thì có cảm giác là lạ. Rất nhanh, một tờ giấy nho nhỏ trong túi áo được cô lấy ra. Cô nghi hoặc mở ra xem...
Từng dòng chữ nắn nót, thẳng hàng xuất hiện trước mặt. Cô đứng ở đó, đọc từng chữ trên tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc như đang đọc một kiện rất quan trọng.
Không ai biết trong đó ghi thứ gì, chỉ biết sau đó, cô từ từ đi vào lại căn phòng ban nãy, từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
Một chiếc nhẫn sáng bóng xuất hiện trước mặt cô, miệng cô không tự chủ mỉm cười vô cùng hạnh phúc, một tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn rồi từ từ đeo vào ngón áp út.
Nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên tay, cô ôm chặt tờ giấy, hạnh phúc nói:
“ Rốt cuộc...anh cũng đã chấp nhận em.”
P/S: Anh main nhà ta vẫn chịu trách nhiệm chứ không bỏ bê như main mấy bộ khác đâu.
“ Sao em lại khóc vậy? Anh làm gì sai sao?”
Mọi người xung quanh đều bị thu hút sự chú ý, đơn giản là bởi vì nhan sắc của Nguyệt Sương quá vượt trội, làm lu mờ mọi cô gái xung quanh. Mà những người như vậy thì tất nhiên sẽ được nhiều người để ý, bất kể người đó có làm gì đi chăng nữa? Khi này, những người khó chịu nhất không phải là các cô gái, mặc dù các cô đều ghen tỵ trước nhan sắc tuyệt vời của Nguyệt Sương, thế nhưng họ cũng cảm thấy tốt hơn phần nào khi mà cô ấy đã là hoa có chủ. Thế nhưng, các chàng trai phía xa lại không như vậy.
Trong lòng họ hiện tại đang có rất nhiều câu “mỹ miều” tặng cho Lâm Thần. Đúng là tên cặn bã, đã có bạn gái xinh đẹp, đáng yêu như thế rồi mà vẫn làm cho cô ấy khóc, thật sự... thật sự thật bất công!
Sự bất công khiến họ vô cùng ghen tỵ, họ ghen tỵ vì Lâm Thần có bạn gái đẹp như vậy, đẹp tới nỗi mà chỉ cần nhìn cô ấy cũng đã khiến cho nhịp tim bọn họ chậm lại một nhịp, làm cho mọi thứ xung quanh chỉ là cảnh nền cho cô ấy.
Mà cái đớn đau nhất của bọn họ chính là khi mình cảm thấy kém hơn một người khác. Mặc dù không ai nói ra nhưng nếu so bạn gái bọn họ với cô ấy thì chẳng khác nào vịt so với thiên nga. Cô ấy xinh đẹp, dễ thương như vậy nhưng không hề tỏ ra cao ngạo một chút nào, ít nhất là cho đến khi này, hơn nữa, dường như khác xa với những cô gái khác, cô ấy lại giống như vô cùng để ý tới bạn trai của mình, thậm chí còn sẵn sàng đi xếp hàng mua kem, một điều mà chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy trên bạn gái của bọn họ. Nó thật đau đớn làm sao!
Một cậu nam sinh vẻ mặt cao ráo, tóc xanh lam ở phía xa nhìn về hướng Lâm Thần, ngay sau đó, cậu ấy quay sang nhìn bạn gái đang chăm chú nhắn tin trên điện thoại, đầu cậu không tự chủ lắc nhẹ, thở dài một hơi. Sự chênh lệch như này là quá lớn, cũng là hai cô gái, tại sao lại có sự chênh lệch khủng khiếp như vậy.
Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện xung quanh nhưng Lâm Thần khi này cũng chẳng thèm để ý. Cậu vẫn dùng cách nhẹ nhàng, ôn nhu nhất, đó là ôm đầu của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve rồi ân cần hỏi:
“ Sao em lại khóc? Anh vẫn ở đây chứ có đi đâu đâu?”
Lời nói êm dịu pha lẫn sự mê mị khó tả, Nguyệt Sương giống như một chú chim con khép nép bên mẹ hiền, hai tay cố gắng lau những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói:
“ Em...em sợ một ngày nào đó...anh sẽ rời khỏi em...Em sợ lắm...Em rất sợ...”
Lâm Thần nghe thấy vậy, trong lòng cậu giật mình. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy em ấy sợ hãi đến mức này. Một cảm giác mà em ấy có thể đổ ngã bất cứ lúc nào.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, cậu dần dần cũng hiểu ra vị trí của mình trong lòng em ấy nặng đến cỡ nào. Có thể nói, em ấy thành ra như vậy một phần rất lớn là do cậu, mặc dù chính cậu cũng không hề để ý chuyện này.
Nguyệt Sương là một cô gái vô cùng nhạy cảm, ban nãy khi cậu suy nghĩ, dường như chính cô ấy cũng đã đọc được suy nghĩ của cậu.
Cậu có thể lừa em ấy, thế nhưng lừa một lần, hai lần... rồi cuối cùng chính cậu lại hại em ấy.
Cậu không nói gì cả, nhẹ nhàng sờ mái tóc của em ấy. Cậu biết hiện tại nói gì cũng vô nghĩa, chỉ có hành động này mới khiến cho em ấy bớt đau khổ hơn.
Đúng như những gì cậu nói, Nguyệt Sương giống như buông bỏ đi mọi sự cao ngạo của một đại tiểu thư, khóc lớn trong lòng Lâm Thần.
Tại sao người ta nói tình yêu là con dao hai lưỡi? Bởi vì nó vừa giúp cho con người hạnh phúc, thế nhưng nó cũng là con dao khiến cho chính người đó đau khổ. Khi đã dính tới thứ này thì bạn đã chính thức bị lệ thuộc vào nó. Bạn sẽ luôn luôn lo sợ, bất an, thậm chí là mất ngủ vì người ấy.
Nguyệt Sương khóc rất lâu, nước mắt làm ướt cả chiếc áo mà Lâm Thần mới mặc, thế nhưng Lâm Thần cũng không hề có chút khó chịu nào cả. Cậu trong lòng lúc này chỉ có ngàn vạn câu xin lỗi dành cho Nguyệt Sương. Cậu cảm thấy mình thật thất bại, thật là vô dụng...
...
Cậu ngồi yên đó, cho đến khi cảm nhận được Nguyệt Sương bắt đầu thở đều đều. Đến lúc này, cậu nhận ra là em ấy đã ngủ từ lúc nào không biết. Nhìn đồng hồ đã quá 12 giờ đêm, cậu nhanh chóng điện một cuộc cho Tư Hạ điều một chiếc xe đến đây.
Mặc dù đã quá 12 giờ, thế nhưng năng suất của Tư Hạ thì không thể chê trách một câu nào cả. Chỉ sau chưa đến năm phút, có hai chiếc xe sang màu trắng đã đến đậu trước mặt cậu, trong xe bước ra hai người cao lớn, vẻ mặt vô cùng tôn kính cúi đầu trước mặt Lâm Thần.
Lâm Thần nhẹ gật đầu, sau đó từ từ bế Nguyệt Sương vẫn đang say giấc nồng lên chiếc xe. Rất nhanh, hai chiếc xe đã từ từ rời khỏi.
Trên xe, cậu nhìn Nguyệt Sương say giấc nồng, giọt lệ vẫn còn đọng lại trên má, hai tay nắm chặt vạt áo cậu lại càng khiến trong lòng cậu đau đớn.
Cậu xin tài xế một tờ giấy, sau đó bắt đầu ghi từng dòng chữ trên đó. Trên suốt chuyến xe, chỉ có đúng tiếng bút xoẹt xoẹt của Lâm Thần, mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường.
Về đến căn biệt thự dành riêng cho cậu, Lâm Thần nhẹ nhàng bế Nguyệt Sương lên chiếc giường của mình. Sau đó từ từ đắp chăn cho cô ấy, từ từ ra khỏi phòng.
Nhìn căn phòng quen thuộc, cậu nhẹ nhàng đến căn phòng khách, lấy chai rượu rồi tự rót cho mình.
Ánh trăng sáng soi cả một vùng trời, Lâm Thần ngồi đó, vẻ mặt đầy tâm sự ngồi uống từng ly rượu. Cậu lúc này chỉ có thể lấy rượu để giải tỏa đi nỗi sầu, cậu muốn say, muốn quên đi tất cả.
Cậu uống, uống rất nhiều, những vỏ chai rượu vứt lộn xộn dưới sàn, thế nhưng cậu lại chẳng hề quên đi chút nào cả. Càng uống càng tỉnh, cậu không thể nghĩ về những cô gái đã đem lòng yêu cậu.
Linh Nhi, Nguyệt Sương, Thanh Tuyết... dáng vẻ của các cô ấy như in đậm trong tâm trí cậu. Làm cho cậu không thể nào quên đi được.
Uống một ngụm rượu, cảm giác cổ họng như đang thiêu đốt, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm, cười một cách đắng chát nói:
“ Rốt cuộc... mình phải làm như thế nào? Mình thật sự quá cặn bã mà... Haha...”
...
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu xuống muôn loài, con người cũng bắt đầu một ngày làm việc mới. Nguyệt Sương từ từ mở con mắt, hai tay xoa xoa đầu của mình.
Đột nhiên, cô lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, vẻ mặt cô hoảng hốt nhảy ra khỏi giường, không kịp xem xét quần áo mà chạy thẳng một mạch ra ngoài.
“ Anh ơi...anh Lâm Thần ơi! Anh đang ở đâu?”
Giống như một chú chim gọi mẹ, cô lo lắng chạy xung quanh, không hề quan sát xem đây là đâu. Trong đầu cô hiện tại chỉ còn hình bóng của Lâm Thần.
Trong lúc đi tìm, cô sờ túi áo của mình thì có cảm giác là lạ. Rất nhanh, một tờ giấy nho nhỏ trong túi áo được cô lấy ra. Cô nghi hoặc mở ra xem...
Từng dòng chữ nắn nót, thẳng hàng xuất hiện trước mặt. Cô đứng ở đó, đọc từng chữ trên tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc như đang đọc một kiện rất quan trọng.
Không ai biết trong đó ghi thứ gì, chỉ biết sau đó, cô từ từ đi vào lại căn phòng ban nãy, từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
Một chiếc nhẫn sáng bóng xuất hiện trước mặt cô, miệng cô không tự chủ mỉm cười vô cùng hạnh phúc, một tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn rồi từ từ đeo vào ngón áp út.
Nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên tay, cô ôm chặt tờ giấy, hạnh phúc nói:
“ Rốt cuộc...anh cũng đã chấp nhận em.”
P/S: Anh main nhà ta vẫn chịu trách nhiệm chứ không bỏ bê như main mấy bộ khác đâu.
Danh sách chương