Như một chú sóc nhỏ ngoan ngoãn, Thanh Tuyết không hề làm bất cứ điều gì khiến cho Lâm Thần phải lo lắng. Mọi chuyện từ đó diễn ra suôn sẻ.
Sau khi Tư Hạ rời đi, cậu lúc này mới thở dài một hơi. Toàn bộ những lo âu ban nãy cùng dần tan biến. Khi này, cậu mới vén chăn lên, một thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn như tê tê xuất hiện trước mặt cậu.
Đó không ai khác chính là cô nàng mà ban nãy khiến cậu vô cùng đau đầu- Thanh Tuyết.
Nhìn con tê tê biết “cắn người” nằm trước mặt như thế này, cậu không nhịn được bật cười lên.
Thanh Tuyết dường như bị tiếng cười làm cho tỉnh hồn. Khi này, cô mới phát hiện mình không còn chiếc chăn nào che thân thể nữa, cả khuôn mặt bỗng trở nên đỏ ửng, hai tay che mặt bật dậy một cách vô cùng gấp gáp.
“ Anh...anh cười cái gì???” Thanh Tuyết vội vàng nói lớn.
Tuy nhiên, khác với dáng vẻ vô cùng cao ngạo, cô ấy trong mắt Lâm Thần khi này lại vô cùng dễ thương. Kể cả chính cậu cũng rất bất ngờ, cô ấy lại có một vẻ mặt như vậy. Thử hỏi dễ thương như vậy thì cậu làm sao chê trách được điều gì? Toàn bộ chuyện động trời mà cô ấy làm ban nãy đều bị cậu quên sạch, thậm chí, chuyện cô ấy “trừng phạt” cậu đến mức suýt chút ngất cũng bị cậu dạt sang một bên. Khi này, sự dễ thương của cô ấy đã chiến thắng, cậu không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cô ấy một cách vô thức.
“ Tại...tại sao cô ấy lại dễ thương như vậy?”
Thanh Tuyết cũng không ngờ được Lâm Thần lại xoa đầu cô. Cái cảm giác tê dại sung sướng từ bàn tay của Lâm Thần khiến cho cô cũng quên luôn mục đích ban đầu của mình. Vẻ mặt thích thú tận hưởng cái cảm giác này.
Thanh Tuyết từ trước đến giờ cũng không hề biết được Lâm Thần lại có tài năng này. Chính cô cũng không hề nghĩ chỉ là xoa đầu thôi mà lại thoải mái đến vậy. Thậm chí, cô còn không tự chủ mà kêu lên tiếng kêu rất bé, giống như chú mèo con:
“Ưm...ưm...”
Thanh Tuyết như bị thôi niên, chỉ đến khi Lâm Thần bỏ tay ra khỏi, khi này cô mới tỉnh hồn.
Lúc này, vẻ mặt cô từ thích thú bắt đầu trở nên khó hiểu, sau đó lại trở nên sợ hãi...
Cô quay mặt lên nhìn Lâm Thần đang mỉm cười, ánh mắt sợ hãi, bàn tay run run chỉ vào cậu ấy và nói:
“ Anh...anh dám sờ đầu bổn tiểu thư???”
Nhìn Lâm Thần còn chẳng hề có chút hối lỗi, bản tính tiểu thư trong người cô lại sôi sùng sục lên. Làm gì có chuyện người hầu lại dám sờ đầu chủ nhân của mình, nếu để anh ấy quen với việc xoa đầu mình thì mình.... Nghĩ đến đây, Thanh Tuyết không tự chủ đỏ mặt.
Trong cuộc đời, chưa bao giờ cô lại thích cái cảm giác được xoa đầu, một hành động mà cô cho là không xuất hiện trong từ điển của cô. Xoa đầu chính là hành động chê người khác còn non nớt, ngây thơ... thứ mà cô căm ghét.
“Thế nhưng, tại sao? Tại sao cái cảm giác đó lại thoải mái, hạnh phúc như vậy? Chẳng lẽ...chính mình cũng đã “nghiện” cái thứ đó?” Vẻ mặt Thanh Tuyết trở nên hoảng hốt, tự mình nói.
Vẻ mặt cô càng ngày càng đỏ, hai tay che lại không dám nhìn Lâm Thần. Cô muốn lấy lại phong thái nữ hoàng, để anh ấy phục tùng mệnh lệnh của cô, thế nhưng thân thể cô không hề nghe theo ý mình. Dường như hậu quả của chuyện ban nãy đã khiến cho thân thể cô vẫn còn run run.
“Aaaa...anh là đồ đáng ghét...” Thanh Tuyết không thể chịu nổi cái cảm giác này, hai tay che mặt chạy một mạch ra ngoài.
Lâm Thần cũng không nghĩ là Thanh Tuyết lại xấu hổ đến mức này, vậy nên khi cô ấy chạy đi, cậu chỉ có thể nhìn bóng ảnh cô ấy rời xa.
Đến lúc không còn nghe thấy tiếng động của cô ấy, cậu mới cười một cách bất đắc dĩ.
Từ từ ngồi dậy, cậu đi đến phòng tắm, ngắm nhìn mình trước gương.
Cởi bỏ khẩu trang ra, một cảnh tượng khiến cho ai cũng giật mình xuất hiện.
Dấu vết của son môi tràn ngập trên khuôn mặt của cậu, trải dài từ miệng lên má, thậm chí cả trán của cậu cũng có vết tích của việc này.
Đây chính là kết quả của sự “trừng phạt” mà Thanh Tuyết dành cho cậu, thật sự thì cậu cũng không biết mục đích của việc này để làm gì nữa. Chỉ biết là cô ấy càng làm càng thích thú, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Cậu ban đầu định dùng nước để tẩy, thế nhưng thật sự dấu hôn đó in quá sâu, cộng thêm chất liệu son vô cùng cao cấp, cho nên cậu dùng bao nhiêu nước cũng không thể tống hết chúng đi.
Bất đắc dĩ, cậu mới phải gọi điện cho quản lý bệnh viện, nhờ giúp mua hộ một chai nước tẩy trang.
Cũng không phụ lòng cậu chờ đợi, sau năm phút, tiếng gọi cửa truyền đến bên ngoài:
“ Thưa ngài, chúng tôi đến giao đồ ạ!”
Lâm Thần nghe rõ tiếng, vẻ mặt chờ đợi nói:
“ Mời vào!”
Cánh cửa mở ra, một nữ bác sĩ bước vào...
Đây là một nữ bác sĩ thực tập, dáng hình đầy đặn, khuôn mặt cũng có thể coi là xinh đẹp. Cả thân thể phát ra mùi hương quyến rũ.
Nữ bác sĩ vẻ mặt cung kính để lọ thuốc trên bàn, khi này, cô cúi đầu nói:
“ Thưa ngài, tôi đã giao xong, chúc ngài có một buổi chiều vui vẻ.”
Cô dường như cũng không thích nhiều lời, chỉ để đó xong rồi đi. Lâm Thần cũng rất hài lòng về cách làm việc này.
Nhờ chai tẩy trang, cậu mới có thể xóa hết dấu hôn trên mặt và cổ. Tuy vậy, cậu cũng phải tốn tận mười năm phút để xóa sạch dấu vết của Thanh Tuyết còn sót lại trên người.
Thật không hổ danh là cô nàng mạnh mẽ, đến cả việc như vậy cũng làm mạnh bạo như thế. Thử hỏi không biết bạn trai cô ấy sẽ khổ đến mức nào? Nếu mình là bạn trai thì nhất định sẽ dạy cho cô nàng này một trận.
Cậu nghĩ một cách vô cùng hùng hổ, giống như có thể sẵn sàng “đánh mông” Thanh Tuyết vậy. Thế nhưng, cậu chỉ dám nghĩ như thế mà thôi! Thử hỏi một cô gái đầy cao ngạo, không coi ai ra gì như cô ấy mà bị đánh mông thì sẽ đáng sợ như thế nào?
Không nghĩ đến chuyện đó nữa, cậu đang chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí trong lành thì một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, nhào thẳng vào lòng cậu:
“ Aaaa...anh trai...em nhớ anh lắm đó!”
Sau khi Tư Hạ rời đi, cậu lúc này mới thở dài một hơi. Toàn bộ những lo âu ban nãy cùng dần tan biến. Khi này, cậu mới vén chăn lên, một thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn như tê tê xuất hiện trước mặt cậu.
Đó không ai khác chính là cô nàng mà ban nãy khiến cậu vô cùng đau đầu- Thanh Tuyết.
Nhìn con tê tê biết “cắn người” nằm trước mặt như thế này, cậu không nhịn được bật cười lên.
Thanh Tuyết dường như bị tiếng cười làm cho tỉnh hồn. Khi này, cô mới phát hiện mình không còn chiếc chăn nào che thân thể nữa, cả khuôn mặt bỗng trở nên đỏ ửng, hai tay che mặt bật dậy một cách vô cùng gấp gáp.
“ Anh...anh cười cái gì???” Thanh Tuyết vội vàng nói lớn.
Tuy nhiên, khác với dáng vẻ vô cùng cao ngạo, cô ấy trong mắt Lâm Thần khi này lại vô cùng dễ thương. Kể cả chính cậu cũng rất bất ngờ, cô ấy lại có một vẻ mặt như vậy. Thử hỏi dễ thương như vậy thì cậu làm sao chê trách được điều gì? Toàn bộ chuyện động trời mà cô ấy làm ban nãy đều bị cậu quên sạch, thậm chí, chuyện cô ấy “trừng phạt” cậu đến mức suýt chút ngất cũng bị cậu dạt sang một bên. Khi này, sự dễ thương của cô ấy đã chiến thắng, cậu không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cô ấy một cách vô thức.
“ Tại...tại sao cô ấy lại dễ thương như vậy?”
Thanh Tuyết cũng không ngờ được Lâm Thần lại xoa đầu cô. Cái cảm giác tê dại sung sướng từ bàn tay của Lâm Thần khiến cho cô cũng quên luôn mục đích ban đầu của mình. Vẻ mặt thích thú tận hưởng cái cảm giác này.
Thanh Tuyết từ trước đến giờ cũng không hề biết được Lâm Thần lại có tài năng này. Chính cô cũng không hề nghĩ chỉ là xoa đầu thôi mà lại thoải mái đến vậy. Thậm chí, cô còn không tự chủ mà kêu lên tiếng kêu rất bé, giống như chú mèo con:
“Ưm...ưm...”
Thanh Tuyết như bị thôi niên, chỉ đến khi Lâm Thần bỏ tay ra khỏi, khi này cô mới tỉnh hồn.
Lúc này, vẻ mặt cô từ thích thú bắt đầu trở nên khó hiểu, sau đó lại trở nên sợ hãi...
Cô quay mặt lên nhìn Lâm Thần đang mỉm cười, ánh mắt sợ hãi, bàn tay run run chỉ vào cậu ấy và nói:
“ Anh...anh dám sờ đầu bổn tiểu thư???”
Nhìn Lâm Thần còn chẳng hề có chút hối lỗi, bản tính tiểu thư trong người cô lại sôi sùng sục lên. Làm gì có chuyện người hầu lại dám sờ đầu chủ nhân của mình, nếu để anh ấy quen với việc xoa đầu mình thì mình.... Nghĩ đến đây, Thanh Tuyết không tự chủ đỏ mặt.
Trong cuộc đời, chưa bao giờ cô lại thích cái cảm giác được xoa đầu, một hành động mà cô cho là không xuất hiện trong từ điển của cô. Xoa đầu chính là hành động chê người khác còn non nớt, ngây thơ... thứ mà cô căm ghét.
“Thế nhưng, tại sao? Tại sao cái cảm giác đó lại thoải mái, hạnh phúc như vậy? Chẳng lẽ...chính mình cũng đã “nghiện” cái thứ đó?” Vẻ mặt Thanh Tuyết trở nên hoảng hốt, tự mình nói.
Vẻ mặt cô càng ngày càng đỏ, hai tay che lại không dám nhìn Lâm Thần. Cô muốn lấy lại phong thái nữ hoàng, để anh ấy phục tùng mệnh lệnh của cô, thế nhưng thân thể cô không hề nghe theo ý mình. Dường như hậu quả của chuyện ban nãy đã khiến cho thân thể cô vẫn còn run run.
“Aaaa...anh là đồ đáng ghét...” Thanh Tuyết không thể chịu nổi cái cảm giác này, hai tay che mặt chạy một mạch ra ngoài.
Lâm Thần cũng không nghĩ là Thanh Tuyết lại xấu hổ đến mức này, vậy nên khi cô ấy chạy đi, cậu chỉ có thể nhìn bóng ảnh cô ấy rời xa.
Đến lúc không còn nghe thấy tiếng động của cô ấy, cậu mới cười một cách bất đắc dĩ.
Từ từ ngồi dậy, cậu đi đến phòng tắm, ngắm nhìn mình trước gương.
Cởi bỏ khẩu trang ra, một cảnh tượng khiến cho ai cũng giật mình xuất hiện.
Dấu vết của son môi tràn ngập trên khuôn mặt của cậu, trải dài từ miệng lên má, thậm chí cả trán của cậu cũng có vết tích của việc này.
Đây chính là kết quả của sự “trừng phạt” mà Thanh Tuyết dành cho cậu, thật sự thì cậu cũng không biết mục đích của việc này để làm gì nữa. Chỉ biết là cô ấy càng làm càng thích thú, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Cậu ban đầu định dùng nước để tẩy, thế nhưng thật sự dấu hôn đó in quá sâu, cộng thêm chất liệu son vô cùng cao cấp, cho nên cậu dùng bao nhiêu nước cũng không thể tống hết chúng đi.
Bất đắc dĩ, cậu mới phải gọi điện cho quản lý bệnh viện, nhờ giúp mua hộ một chai nước tẩy trang.
Cũng không phụ lòng cậu chờ đợi, sau năm phút, tiếng gọi cửa truyền đến bên ngoài:
“ Thưa ngài, chúng tôi đến giao đồ ạ!”
Lâm Thần nghe rõ tiếng, vẻ mặt chờ đợi nói:
“ Mời vào!”
Cánh cửa mở ra, một nữ bác sĩ bước vào...
Đây là một nữ bác sĩ thực tập, dáng hình đầy đặn, khuôn mặt cũng có thể coi là xinh đẹp. Cả thân thể phát ra mùi hương quyến rũ.
Nữ bác sĩ vẻ mặt cung kính để lọ thuốc trên bàn, khi này, cô cúi đầu nói:
“ Thưa ngài, tôi đã giao xong, chúc ngài có một buổi chiều vui vẻ.”
Cô dường như cũng không thích nhiều lời, chỉ để đó xong rồi đi. Lâm Thần cũng rất hài lòng về cách làm việc này.
Nhờ chai tẩy trang, cậu mới có thể xóa hết dấu hôn trên mặt và cổ. Tuy vậy, cậu cũng phải tốn tận mười năm phút để xóa sạch dấu vết của Thanh Tuyết còn sót lại trên người.
Thật không hổ danh là cô nàng mạnh mẽ, đến cả việc như vậy cũng làm mạnh bạo như thế. Thử hỏi không biết bạn trai cô ấy sẽ khổ đến mức nào? Nếu mình là bạn trai thì nhất định sẽ dạy cho cô nàng này một trận.
Cậu nghĩ một cách vô cùng hùng hổ, giống như có thể sẵn sàng “đánh mông” Thanh Tuyết vậy. Thế nhưng, cậu chỉ dám nghĩ như thế mà thôi! Thử hỏi một cô gái đầy cao ngạo, không coi ai ra gì như cô ấy mà bị đánh mông thì sẽ đáng sợ như thế nào?
Không nghĩ đến chuyện đó nữa, cậu đang chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí trong lành thì một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, nhào thẳng vào lòng cậu:
“ Aaaa...anh trai...em nhớ anh lắm đó!”
Danh sách chương