Tư Hạ đến gần làm cho cậu cứng người, không dám rút tay của mình.

Chưa bao giờ, cậu lại cảm thấy nguy hiểm như hiện tại. Nhìn Tư Hạ đang đứng trước mặt, mồ hôi trên trán cậu không hề tự chủ chảy từ trán, mặc cho bên ngoài trời khá lạnh.

“ Cậu chủ...cậu cảm thấy như thế nào vậy?” Tư Hạ dùng ánh mắt lo lắng, ân cần hỏi han.

Nói xong, bàn tay trắng đẹp của cô ấy đưa gần tới trán của Lâm Thần, ý định rất rõ, cô ấy muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu ấy.

Hành động nghe thì có vẻ bình thường nhưng đối với cậu hiện tại, đây chẳng khác gì làm một quả bom đưa tới trước mặt cậu cả.

Nếu như để cô ấy tiến quá gần thì chắc chắn Thanh Tuyết ở bên dưới sẽ bị phát hiện. Điều đó chưa phải đáng sợ, cái thứ mà cậu sợ nhất chính là Thanh Tuyết đang hành động một cách mờ ám, chính cậu cũng không biết bộ dáng hiện tại của cô ấy. Thế nhưng, linh cảm cậu phán đoán rằng không được để Thanh Tuyết lộ ra lúc này.

Cậu rất tin vào linh cảm này, cái cảm giác kích thích từ bên dưới như muốn khiến cậu phát điên. Thật sự cô ấy đang làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ cô ấy không nghe thấy Tư Hạ đang ở sát đây hay sao? Hay là cô ấy cố ý làm như vậy? Thấy Tư Hạ đang tiến sát gần, cậu cũng chẳng thèm suy nghĩ, một tay giơ lên ra hiệu cô ấy dừng lại. Ho nhẹ để lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói:

“ Khụ...khụ... hiện tại công ty chúng ta còn có vấn đề gì không?”

Tư Hạ dừng lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Thần.

Nhìn cậu ấy bình tĩnh nói như vậy, cô không thể ngờ, khi mà thân thể cậu chủ vẫn còn đang rất yếu, thậm chí còn không thể tự đứng dậy, ấy thế mà cậu ấy vẫn quan tâm cho công ty. Một thứ mà lẽ ra chính cô mới là người phải lo nghĩ.

Điều này chứng tỏ điều gì? Cậu chủ rất quan tâm đến cô chủ, thậm chí quan tâm đến mức không hề coi trọng sức khỏe bản thân để có thể giúp đỡ cô chủ nhiều nhất có thể. Chẳng lẽ, cậu ấy cũng rất yêu cô chủ! Chỉ có tình yêu mới có thể làm những điều phi thường như này chứ!

Khi này, ánh mắt Tư Hạ nhìn Lâm Thần một cách vô cùng ngưỡng mộ. Điều này khiến cho Lâm Thần cảm thấy khó hiểu vô cùng? Chỉ là lời nói rất bình thường thôi mà, cô ấy đâu cần biểu hiện như vậy?

Dường như bị tình yêu của Lâm Thần dành cho Linh Nhi cảm hóa, Tư Hạ rất tôn trọng, một tay lấy sổ sách trong túi, từ từ đọc toàn bộ thông số hiện tại của công ty.

Lâm Thần chăm chú nghe từng con số mà cô ấy đọc, trong lòng cậu lúc này cũng đã thoải mái đi được phần nào. Rốt cuộc thì cậu đã thoát khỏi bàn tay tử thần một cách thành công.

Thế nhưng, những con số mà Tư Hạ đọc vô cùng lớn, thậm chí vượt xa tất cả những công ty lớn mạnh trên thế giới. Mà thật không may, Thanh Tuyết hiện tại cũng điều hành một công ty, vậy nên toàn bộ con số mà Tư Hạ đọc ra đều được cô ấy nghe lọt không sót một thứ gì.

Mà con số càng lớn, cái cảm giác nguy cơ trong lòng Thanh Tuyết lại càng bành trướng. Cô là đại tiểu thư giàu có, không bao giờ thua kém ai. Đương nhiên, trong lòng cô rất yêu Lâm Thần, yêu đến mức cô có thể làm bất cứ điều gì.

Yêu như vậy, nhưng tính cách bá đạo luôn luôn thôi thúc cô coi Lâm Thần là kẻ dưới chân mình, mặc cho cô sai bảo. Anh ấy mãi mãi là của cô, là một kẻ bám váy, quỳ dưới chân cô mãi mãi...

Thế mà hiện tại, người đàn ông này lại đang sở hữu một công ty lớn không biết bằng bao nhiêu lần công ty cô. Nói trắng ra, nếu so toàn bộ tài sản mà cô đang nắm giữ thì cũng chẳng là cái thá gì so với một góc công ty anh ấy đang nắm giữ.

Nghe thì có vẻ ngược đời, người mà cô yêu giàu có như vậy thì cô phải rất vui chứ? Thế nhưng cô chẳng những không hề vui, trái lại, cái cảm giác khó chịu, ghen tuông đang cắn xé toàn bộ thân thể cô.

Cô khó chịu như vậy là vì tiền này toàn bộ là do cô gái Linh Nhi ấy, cái cô ả chết tiệt đó. Cô ta yêu anh ấy đến mức nào vậy? Thậm chí đến cả một công ty cũng đưa luôn cho anh ấy. Thêm nữa, thử hỏi xem nếu mà anh ấy quá giàu có, thậm chí cô còn không thể so được thì cô sẽ sai khiến bằng cách nào? Chẳng cần nói thì cô cũng biết câu trả lời.

Giữ trong tay đoạn ghi hình, cô tạm thời có thể có được anh ấy. Nhưng cô biết rất rõ đó không phải là kế hoạch lâu dài, cô muốn anh ấy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô, là một kẻ ăn bám cô cả đời.

Nghĩ thì hay nhưng cô không hề biết nên làm như thế nào? Con số Tư Hạ càng ngày càng nói khiến cho cô vô cùng tự ti. Tại sao lại có cô gái tài giỏi như vậy? Lợi nhuận một năm người ta làm đủ sức mua cả trăm công ty nhỏ bé của cô! Thật không công bằng! Không công bằng một chút nào!

Nếu như Lâm Thần nhìn Thanh Tuyết khi này, chắc chắn cậu sẽ rất sốc, bởi vì trên khóe mắt cô ấy đang có những giọt lệ đang chảy dài, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Lâm Thần không hề để ý đến điều này, vẻ mặt cậu chăm chú lắng nghe từng lời Tư Hạ nói. Đột nhiên...

“Hự...” Cậu nhanh chóng dùng tay còn lại bịt miệng của mình, không để âm thanh phát ra.

Thanh Tuyết lại bắt đầu giở trò, lần này cô ấy muốn làm trò gì nữa đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện