Vẻ mặt khinh thường nhìn người khác bằng nửa con mắt, hai tay ôm chặt bộ ngực phập phồng cùng với đôi chân nõn nà chĩa ra trước mặt Lâm Thần, dường như mọi thứ cô ấy làm chính là đang ra lệnh cho chính người con trai ở phía trước.
Tất nhiên, một người đã từng chăm sóc như một kẻ hầu thì cũng chẳng lạ gì tính cách này. Lâm Thần đối mặt với khung cảnh éo le, cậu cũng không dám cãi lại, bởi cậu cũng biết tính cách cô nàng Thanh Tuyết xinh đẹp này rất ư là cố chấp.
Sự cố chấp ăn sâu vào máu khiến cho Thanh Tuyết khác hẳn với tất cả những cô gái mà cậu gặp. Một cô gái xinh đẹp dễ thương nhưng vô cùng khó nuông chiều.
Nếu như ban đầu, cậu còn khá khó chịu với tính cách tiểu thư của cô ấy thì hiện tại, cậu thấy chuyện này cũng không phải là vấn đề lớn. Thậm chí chính cậu còn vô cùng ngưỡng mộ, một cô gái lớn lên mà không có sự chăm sóc của cha mẹ thì đúng thật là một con người phi thường. Và cô ấy đã làm được điều phi thường đó.
Hai tay cậu nhẹ nhàng để chân của cô ấy xuống, vẻ mặt đầy nỗi khổ nói nhẹ:
“ Thưa cô chủ, tôi biết là cô đang rất tức giận nhưng xin hãy hiểu cho hoàn cảnh của tôi. Tôi rất muốn hoàn thành trách nhiệm của mình, thế nhưng...”
Cậu không dám nói tiếp, bởi vì cậu thừa hiểu là cô ấy đã biết cậu sẽ nói gì. Thử hỏi cô ấy đã biết cậu chính là chủ tịch công ty của Linh Nhi thì sao lại không biết đến thân phận thật sự của cậu. Một thân phận vô cùng nhạy cảm và vô cùng nguy hiểm.
Tất cả suy nghĩ của cậu đều muốn tốt cho cô ấy, thậm chí, cậu còn định tìm cách đền bù số tiền hơn viên đá quý mà cậu cầm đi. Như vậy thì sẽ chẳng có ai nợ ai, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo vốn có.
Đó là suy nghĩ của cậu, thế nhưng trái ngược lại, Thanh Tuyết lại có suy nghĩ vô cùng rắc rối.
Chính cái câu nói từ chối đó đã làm dậy sóng suy nghĩ của chính cô- một vị tiểu thư muốn gì được đấy. Cô sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, thậm chí dám đối đầu với cô nàng mà từ trước đến nay chính cô cũng không dám chạm mặt- Linh Nhi.
Cô cố gắng, đương đầu với nguy hiểm chỉ vì hai chữ “tình yêu” một thứ đã khiến cho cô đau khổ suốt mấy tháng trời.
Bỏ ra nhiều công sức như vậy, cuối cùng cô nhận lại được cái gì? Một lời xin lỗi cùng với tạm biệt??? Cơn tức giận bắt đầu dâng trào, vẻ mặt cô đỏ như cà chua, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào mặt Lâm Thần, xách lấy cổ áo của Lâm Thần một cách mạnh bạo đe dọa:
“ Tôi nói cho anh biết. Cái thứ cặn bã như anh đừng có nghĩ là muốn làm gì thì làm? Muốn chạy trốn ư??? Nực cười, anh nghĩ anh là ai? Anh rốt cuộc cũng chỉ là thứ rác rưởi được tôi dẵm dưới chân mà thôi”
Toàn bộ lời nói sỉ nhục chẳng khác nào khiến cho Lâm Thần miệng câm không thể trả lời.
Tại sao cô ấy lại có phản ứng dữ dội như vậy, thậm chí chiếc cúc trên chiếc áo bệnh của cậu còn bị giật bay bởi hai bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy. Phải tức giận như thế nào thì cô ấy mới hành động cực đoan như thế?
Đây là lần đầu tiên, cậu thấy cô ấy biến thành một con người khác. Phải biết, từ khi cậu chăm sóc cô ấy thì chưa bao giờ cô ấy nói nặng lời như vậy. Nó làm cho cậu choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác không biết nên nói cái gì.
Thế nhưng, rất nhanh, cậu đã nhìn thấy giọt nước mắt chảy trên má của cô ấy, cùng với một câu nói vô cùng đắng cay:
“ Tại sao??? Anh rác rưởi như vậy nhưng lại bị một cô gái khác cướp lấy? Anh là thứ bỏ đi chỉ đáng được tôi dẫm đạp dưới chân, tại sao lại chọn cô ta. Chẳng lẽ, thứ rác rưởi như anh cũng bỏ rơi tôi sao?”
Thanh Tuyết hiện tại lại chẳng hề tỏ ra cao ngạo nữa, nước mắt chảy dài đã đập nát mọi sự cao quý ban đầu của cô ấy. Hiện tại, cô ấy chẳng khác gì một cô thiếu nữ đau khổ không ai nương tựa. Ai nhìn cũng sẽ thấy thương xót.
Nhìn Thanh Tuyết hiện tại, cậu suy nghĩ ra một điều rất quan trọng. Một thứ mà từ trước đến giờ cậu đã bỏ quên.
Dường như vì quá nhập tâm, cậu không hề để ý mọi thứ xung quanh. Cho đến khi một giọng nói đầy mị hoặc khiến cho cậu nổi da gà:
“ Fufu... bổn tiểu thư mãi mới khiêng được anh lên giường. Anh thật là nặng đó nha.”
Đến lúc này, cậu mới nhận ra thứ mà cậu đã bỏ quên. Đó chính là lúc cô ấy muốn chuốc say cậu, sau đó... tất cả đã diễn ra trong video mà cô ấy đang phát...
Đến khi này, vẻ mặt cậu trở nên hoảng sợ, bởi vì toàn bộ khung cảnh mà cô ấy “âu yếm” cậu đang xuất hiện trước màn ảnh điện thoại đó.
Giọng nói ngọt ngào, vẻ mặt si tình của cô ấy được bộc lộ rõ. Thậm chí, cho đến đoạn cô ấy cởi áo, cậu cố gắng ôm vào trong lòng đều vô cùng sắc nét.
Cô...cô ấy đã quay lại toàn bộ khung cảnh này từ bao giờ? Tại..tại sao cô ấy còn giữ nó??? Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện nhan nhản trong đầu cậu.
Không được, cậu không thể để đoạn video này truyền ra ngoài, bởi vì cậu thừa biết hậu quả vô cùng khủng khiếp của nó. Thậm chí, cậu còn cảm thấy lạnh sống lưng khi tưởng tượng đến cảnh Linh Nhi xem đoạn ghi hình này.
“ Cô chủ...mau đưa đoạn ghi hình đó cho tôi.” Lâm Thần hoảng sợ giơ hai tay muốn đoạt lấy chiếc điện thoại đó.
Động tác vô cùng nhanh cộng thêm khoảng cách gần, Lâm Thần dễ dàng đoạt được chiếc điện thoại mà chẳng hề có chút trở ngại nào.
Nhìn trong điện thoại vẫn đang chiếu cảnh Thanh Tuyết còn đang “âu yếm” cậu đỏ mặt ấn nút xóa một cách nhanh chóng.
Sau khi nhìn thấy trên điện thoại đã báo “xóa thành công” cậu lúc này mới thở dài một hơi như đã trút hết toàn bộ gánh nặng.
Mặc dù cậu có cảm giác mình là một tên cặn bã, tra nam... thế nhưng thật sự nó quá nguy hiểm. Chính cậu cũng không có cách nào cả ngoại trừ cách này. Phải biết khung cảnh khi đó điên cuồng đến mức nào, cậu bị cô ấy hành hạ hơn hai tiếng, môi cậu bị hôn đến mức sưng lên là đủ hiểu độ điên cuồng của cô ấy khi đó.
Mà cậu cũng không thể hiểu, một thứ tưởng chừng như vô cùng nhạy cảm đối với một cô gái, hơn nữa cô ấy còn là tiểu thư thì tại sao lại cho cậu xem. Chẳng lẽ, cô ấy không sợ cậu sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của chính cô ấy hay sao? Hay tại cô ấy quá ngốc.
Mang theo một đống nghi hoặc, cậu muốn hỏi Thanh Tuyết rất nhiều thứ. Tuy nhiên, mọi câu hỏi đó đều tan biến khi cậu nhìn thấy Thanh Tuyết nở một nụ cười vô cùng tà ác.
Nụ cười khiến cho cậu sởn gai ốc, nó giống như cô ấy đang chuẩn bị làm một điều gì đó vô cùng xấu xa mà cậu có cảm giác chính mình là đối tượng mà cô nàng này nhắm đến.
Có vẻ, phán đoán của cậu chẳng hề sai. Một động tác vô cùng lãng mạn đã xảy ra: Thanh Tuyết nhẹ nhàng cúi xuống, dùng một tay nâng cằm của Lâm Thần lên vô cùng đẹp mắt, sau đó nhẹ nhàng nói:
“ Đoạn ghi hình đó tôi còn bản sao lưu để ở nhà. Nếu anh không muốn bị truyền đi thì...”
Đến đây, nụ cười của Thanh Tuyết dần trở nên tà ma hơn, ánh mắt bắt đầu nhìn Lâm Thần chẳng khác nào một chú dê non đang chờ làm thịt.
Tất nhiên, một người đã từng chăm sóc như một kẻ hầu thì cũng chẳng lạ gì tính cách này. Lâm Thần đối mặt với khung cảnh éo le, cậu cũng không dám cãi lại, bởi cậu cũng biết tính cách cô nàng Thanh Tuyết xinh đẹp này rất ư là cố chấp.
Sự cố chấp ăn sâu vào máu khiến cho Thanh Tuyết khác hẳn với tất cả những cô gái mà cậu gặp. Một cô gái xinh đẹp dễ thương nhưng vô cùng khó nuông chiều.
Nếu như ban đầu, cậu còn khá khó chịu với tính cách tiểu thư của cô ấy thì hiện tại, cậu thấy chuyện này cũng không phải là vấn đề lớn. Thậm chí chính cậu còn vô cùng ngưỡng mộ, một cô gái lớn lên mà không có sự chăm sóc của cha mẹ thì đúng thật là một con người phi thường. Và cô ấy đã làm được điều phi thường đó.
Hai tay cậu nhẹ nhàng để chân của cô ấy xuống, vẻ mặt đầy nỗi khổ nói nhẹ:
“ Thưa cô chủ, tôi biết là cô đang rất tức giận nhưng xin hãy hiểu cho hoàn cảnh của tôi. Tôi rất muốn hoàn thành trách nhiệm của mình, thế nhưng...”
Cậu không dám nói tiếp, bởi vì cậu thừa hiểu là cô ấy đã biết cậu sẽ nói gì. Thử hỏi cô ấy đã biết cậu chính là chủ tịch công ty của Linh Nhi thì sao lại không biết đến thân phận thật sự của cậu. Một thân phận vô cùng nhạy cảm và vô cùng nguy hiểm.
Tất cả suy nghĩ của cậu đều muốn tốt cho cô ấy, thậm chí, cậu còn định tìm cách đền bù số tiền hơn viên đá quý mà cậu cầm đi. Như vậy thì sẽ chẳng có ai nợ ai, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo vốn có.
Đó là suy nghĩ của cậu, thế nhưng trái ngược lại, Thanh Tuyết lại có suy nghĩ vô cùng rắc rối.
Chính cái câu nói từ chối đó đã làm dậy sóng suy nghĩ của chính cô- một vị tiểu thư muốn gì được đấy. Cô sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, thậm chí dám đối đầu với cô nàng mà từ trước đến nay chính cô cũng không dám chạm mặt- Linh Nhi.
Cô cố gắng, đương đầu với nguy hiểm chỉ vì hai chữ “tình yêu” một thứ đã khiến cho cô đau khổ suốt mấy tháng trời.
Bỏ ra nhiều công sức như vậy, cuối cùng cô nhận lại được cái gì? Một lời xin lỗi cùng với tạm biệt??? Cơn tức giận bắt đầu dâng trào, vẻ mặt cô đỏ như cà chua, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào mặt Lâm Thần, xách lấy cổ áo của Lâm Thần một cách mạnh bạo đe dọa:
“ Tôi nói cho anh biết. Cái thứ cặn bã như anh đừng có nghĩ là muốn làm gì thì làm? Muốn chạy trốn ư??? Nực cười, anh nghĩ anh là ai? Anh rốt cuộc cũng chỉ là thứ rác rưởi được tôi dẵm dưới chân mà thôi”
Toàn bộ lời nói sỉ nhục chẳng khác nào khiến cho Lâm Thần miệng câm không thể trả lời.
Tại sao cô ấy lại có phản ứng dữ dội như vậy, thậm chí chiếc cúc trên chiếc áo bệnh của cậu còn bị giật bay bởi hai bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy. Phải tức giận như thế nào thì cô ấy mới hành động cực đoan như thế?
Đây là lần đầu tiên, cậu thấy cô ấy biến thành một con người khác. Phải biết, từ khi cậu chăm sóc cô ấy thì chưa bao giờ cô ấy nói nặng lời như vậy. Nó làm cho cậu choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác không biết nên nói cái gì.
Thế nhưng, rất nhanh, cậu đã nhìn thấy giọt nước mắt chảy trên má của cô ấy, cùng với một câu nói vô cùng đắng cay:
“ Tại sao??? Anh rác rưởi như vậy nhưng lại bị một cô gái khác cướp lấy? Anh là thứ bỏ đi chỉ đáng được tôi dẫm đạp dưới chân, tại sao lại chọn cô ta. Chẳng lẽ, thứ rác rưởi như anh cũng bỏ rơi tôi sao?”
Thanh Tuyết hiện tại lại chẳng hề tỏ ra cao ngạo nữa, nước mắt chảy dài đã đập nát mọi sự cao quý ban đầu của cô ấy. Hiện tại, cô ấy chẳng khác gì một cô thiếu nữ đau khổ không ai nương tựa. Ai nhìn cũng sẽ thấy thương xót.
Nhìn Thanh Tuyết hiện tại, cậu suy nghĩ ra một điều rất quan trọng. Một thứ mà từ trước đến giờ cậu đã bỏ quên.
Dường như vì quá nhập tâm, cậu không hề để ý mọi thứ xung quanh. Cho đến khi một giọng nói đầy mị hoặc khiến cho cậu nổi da gà:
“ Fufu... bổn tiểu thư mãi mới khiêng được anh lên giường. Anh thật là nặng đó nha.”
Đến lúc này, cậu mới nhận ra thứ mà cậu đã bỏ quên. Đó chính là lúc cô ấy muốn chuốc say cậu, sau đó... tất cả đã diễn ra trong video mà cô ấy đang phát...
Đến khi này, vẻ mặt cậu trở nên hoảng sợ, bởi vì toàn bộ khung cảnh mà cô ấy “âu yếm” cậu đang xuất hiện trước màn ảnh điện thoại đó.
Giọng nói ngọt ngào, vẻ mặt si tình của cô ấy được bộc lộ rõ. Thậm chí, cho đến đoạn cô ấy cởi áo, cậu cố gắng ôm vào trong lòng đều vô cùng sắc nét.
Cô...cô ấy đã quay lại toàn bộ khung cảnh này từ bao giờ? Tại..tại sao cô ấy còn giữ nó??? Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện nhan nhản trong đầu cậu.
Không được, cậu không thể để đoạn video này truyền ra ngoài, bởi vì cậu thừa biết hậu quả vô cùng khủng khiếp của nó. Thậm chí, cậu còn cảm thấy lạnh sống lưng khi tưởng tượng đến cảnh Linh Nhi xem đoạn ghi hình này.
“ Cô chủ...mau đưa đoạn ghi hình đó cho tôi.” Lâm Thần hoảng sợ giơ hai tay muốn đoạt lấy chiếc điện thoại đó.
Động tác vô cùng nhanh cộng thêm khoảng cách gần, Lâm Thần dễ dàng đoạt được chiếc điện thoại mà chẳng hề có chút trở ngại nào.
Nhìn trong điện thoại vẫn đang chiếu cảnh Thanh Tuyết còn đang “âu yếm” cậu đỏ mặt ấn nút xóa một cách nhanh chóng.
Sau khi nhìn thấy trên điện thoại đã báo “xóa thành công” cậu lúc này mới thở dài một hơi như đã trút hết toàn bộ gánh nặng.
Mặc dù cậu có cảm giác mình là một tên cặn bã, tra nam... thế nhưng thật sự nó quá nguy hiểm. Chính cậu cũng không có cách nào cả ngoại trừ cách này. Phải biết khung cảnh khi đó điên cuồng đến mức nào, cậu bị cô ấy hành hạ hơn hai tiếng, môi cậu bị hôn đến mức sưng lên là đủ hiểu độ điên cuồng của cô ấy khi đó.
Mà cậu cũng không thể hiểu, một thứ tưởng chừng như vô cùng nhạy cảm đối với một cô gái, hơn nữa cô ấy còn là tiểu thư thì tại sao lại cho cậu xem. Chẳng lẽ, cô ấy không sợ cậu sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của chính cô ấy hay sao? Hay tại cô ấy quá ngốc.
Mang theo một đống nghi hoặc, cậu muốn hỏi Thanh Tuyết rất nhiều thứ. Tuy nhiên, mọi câu hỏi đó đều tan biến khi cậu nhìn thấy Thanh Tuyết nở một nụ cười vô cùng tà ác.
Nụ cười khiến cho cậu sởn gai ốc, nó giống như cô ấy đang chuẩn bị làm một điều gì đó vô cùng xấu xa mà cậu có cảm giác chính mình là đối tượng mà cô nàng này nhắm đến.
Có vẻ, phán đoán của cậu chẳng hề sai. Một động tác vô cùng lãng mạn đã xảy ra: Thanh Tuyết nhẹ nhàng cúi xuống, dùng một tay nâng cằm của Lâm Thần lên vô cùng đẹp mắt, sau đó nhẹ nhàng nói:
“ Đoạn ghi hình đó tôi còn bản sao lưu để ở nhà. Nếu anh không muốn bị truyền đi thì...”
Đến đây, nụ cười của Thanh Tuyết dần trở nên tà ma hơn, ánh mắt bắt đầu nhìn Lâm Thần chẳng khác nào một chú dê non đang chờ làm thịt.
Danh sách chương