Lâm Thần giật mình mở mắt, khi này cậu mới nhìn rõ người đến, vẻ mặt ngạc nhiên nói:
“ Thanh Tuyết, Nguyệt Sương... Hai em đứng đó từ bao giờ vậy?”
Mặc dù cậu đã nhìn qua hai người rất nhiều lần, thế nhưng dường như tết đến, hai em ấy đều ăn mặc rất gợi cảm.
Nguyệt Sương ăn mặc một bộ váy ngắn sắc tím, đi tất chân, mái tóc xõa dài đeo nơ trông vô cùng cá tính. Trái ngược lại thì Thanh Tuyết lại ăn mặc vô cùng quý tộc, nghiêm túc với một bộ đầm sắc trắng, chân đi giày cùng với một chiếc mũ dành riêng cho giới thượng lưu.
Lâm Thần cũng không hề để ý sắc mặt của bọn họ. Và chính cậu cũng không biết lời nói vừa nãy đã kích hoạt một quả bom hẹn giờ vô cùng nguy hiểm.
Thêm nữa, việc cậu vẫn còn dấu vết sau cuộc đại chiến với Linh Nhi ban nãy: Quần áo xộc xệch, trên cổ đầy dấu hôn, miệng vẫn còn son... nó chẳng khác nào thêm dầu vào vụ nổ cả.
Cậu không đề phòng mà đi ra ngoài cửa, ý định mời hai người vào chơi.
Huỵch!
Lâm Thần ngay khi ra cửa, Nguyệt Sương không hề chần chừ mà dùng động tác chế trụ hai tay của Lâm Thần.
Do sức lực yếu cùng với không đề phòng, cậu nhanh chóng bị Nguyệt Sương khóa chặt hai tay, không thể cử động.
“ Em...em làm gì vậy?” Lâm Thần không hiểu hỏi.
Khi này, cả hai cô đều cười lạnh, vẻ mặt nhìn Lâm Thần như tội đồ khiến cho Lâm Thần không tự chủ nổi da gà.
Nguyệt Sương không thèm để ý tới Lâm Thần, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thanh Tuyết bên cạnh, hỏi:
“ Chúng ta nên dạy dỗ anh ấy một bài học, cô thấy như nào?”
“ Tôi cũng đang muốn nói thế!” Thanh Tuyết lạnh giọng đáp.
Chỉ có Lâm Thần là vẫn không hiểu, vẻ mặt ngơ ngác hỏi:
“ Hai...hai em nói gì vậy? Anh làm gì sai sao?”
Tuy nhiên, dường như hai cô ấy đã coi cậu là không khí.
“ Xe tôi ở gần đây, có giường nằm đủ rộng, cô kéo anh ấy lên xe đi.” Thanh Tuyết chỉ tay vào một chiếc xe ở ngoài, nói với Nguyệt Sương.
“ Liệu chiếc xe đó có an toàn không?” Nguyệt Sương hỏi.
Khi này, Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần đang vô cùng nghi hoặc, vẻ mặt cười khinh nói:
“ Cô không phải lo lắng, chiếc xe tôi được thiết kế đặc biệt, không có sự cho phép của tôi thì chẳng ai ra được cả.”
Nguyệt Sương thấy vậy, gật đầu nói:
“ Được rồi, chúng ta kéo anh ấy lên xe dạy dỗ nào!”
Lâm Thần dù cho có ngu ngốc, thế nhưng nghe đến đây thì cậu nhận ra được lỗi sai của mình. Ánh mắt cậu nhìn xuống cổ mình, những dấu hôn vẫn còn nguyên đó khiến cho cậu vô cùng hoảng sợ. Cậu đã quên xóa dấu vết chúng, thật sự khi này cậu chỉ muốn vả mình hai cái tát mà.
Đối mặt với hai “đại tiểu thư” khó tính như này mà lại để dấu tích với cô gái khác, đây có khác nào đào hố tự chôn mình đâu
Vậy nên, khi nhận ra được nguy cơ của mình, vẻ mặt cậu cầu xin nói:
“ Có... có chuyện gì từ từ nói. Hai em đừng như vậy... À mà trong nhà anh có rất nhiều lì xì kìa, các em muốn được anh lì xì cho không nào?”
Cậu nói đến chủ đề lì xì là để khơi gợi sự thích thú của hai em ấy. Dù sao thì cả Ngọc Băng và Linh Nhi đều rất thích được lì xì, thế nên cậu rất tin vào câu nói của mình.
Có một điều mà cậu không hề biết: Đó là các cô gái đều không thèm quan tâm phong bao lì xì đỏ thắm đó, dù sao thì bọn họ đâu thiếu chút tiền tiêu vặt. Thứ mà bọn họ muốn được lì xì không ai khác đó chính là cậu.
Vậy nên, nghe thấy được lì xì, Thanh Tuyết cùng với Nguyệt Sương đều cười đùa, nhìn Lâm Thần đồng thanh nói:
“ Chúng em lớn rồi, không cần lì xì đâu. Thế nhưng khi này thì anh lại cần lì xì của chúng em đó.”
Nói xong, không chờ Lâm Thần phản ứng, Nguyệt Sương đã kéo Lâm Thần đi ra ngoài, Nguyệt Sương hỗ trợ phía sau.
Bị kéo ra khỏi nhà, Lâm Thần hốt hoảng nhìn Thanh Tuyết:
“ Thanh Tuyết, em mau khuyên Nguyệt Sương giúp anh... Em ấy sắp kéo anh ra xe mất rồi...”
Lâm Thần cầu xin hết mức, thậm chí dùng cả ánh mắt vô cùng đáng thương để lay động Thanh Tuyết nhưng đều vô ích. Thanh Tuyết vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, từ từ đi theo sau nói:
“ Anh đừng cầu xin ai cả. Em cùng với Nguyệt Sương sẽ chiếu cố anh thật nhiều.”
Đến khi này, cậu đã đến rất gần chiếc xe, một mùi thơm nhè nhẹ tràn ngập khiến cho cậu sợ hãi.
Cậu tin chắc rằng, khi cậu bước lên đây thì chờ đợi cậu sẽ là màn “tra hỏi” vô cùng tàn khốc của hai cô gái này. Cậu không dám tưởng tượng nó sẽ như thế nào được nữa.
Nhìn cái dáng vẻ lạnh như băng của hai em ấy, cậu không chắc là mình sẽ có thể bình yên quay trở về được không? Cậu cố gắng dùng chân bám trụ lấy cửa xe, toàn bộ sức lực đều dồn vào đôi chân.
Hiện tại, nó là hi vọng duy nhất của cậu. Cậu tin vào đôi chân của mình, nhất định cậu sẽ không để cho hai cô ấy đạt được ước nguyện.
Nguyệt Sương cảm giác thân thể Lâm Thần nặng lên đáng kể, cô quay sang thì nhìn thấy Lâm Thần đang cố bám víu cửa xe, điều này khiến cho cô vô cùng tức giận, nói:
“ Anh mau thả chân ra...”
“ Không... anh không thả... Trừ khi em thả anh trước” Lâm Thần cắn chặt răng, kiên cường kêu.
Cả hai liền rơi vào thế giằng co, một bên kéo, một bên bám, không ai chịu thua ai.
Dù cho Nguyệt Sương có sức lực mạnh, thế nhưng cô cũng sợ Lâm Thần bị tổn thương, thế nên cũng không thể dùng toàn sức được. Nếu như để Lâm Thần bị thương vì cô, nhất là vào dịp tết như vậy thì chắc chắn cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Cứ tưởng trường hợp này sẽ rơi vào ngõ cụt, tuy nhiên...
“ Anh thật là dễ thương nha!” Thanh Tuyết đột nhiên trở nên vô cùng thích thú.
Lâm Thần hiện tại rất tự tin, cậu nhìn Thanh Tuyết, vẻ mặt có chút đắc ý nói:
“ Các em không thể...”
Chưa kịp nói hết câu, Thanh Tuyết không chần chừ mà ừ từ vén bộ váy trắng ngần của mình lên, giống như muốn cho Lâm Thần xem thứ bên trong của nó vậy.
Lâm Thần không thể tin được, ánh mắt nhanh chóng nhắm chặt, miệng hô lớn:
“ Em...em làm gì vậy Thanh Tuyết!”
Thanh Tuyết lúc này mới buông tay, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Thần, cúi đầu xuống cắn nhẹ vào tai Lâm Thần, nói:
“ Chỉ cần anh bỏ chân, em sẽ cho anh xem những thứ thầm kín nhất của em.”
Lời nói như mật ngọt ngang tai, cảm giác ướt át khiến cho cậu không tự chủ run rẩy. Thật sự đây là một sự dụ hoặc quá lớn. Thế nhưng, đó vẫn chưa đủ.
Khi này, bên tai còn lại, Nguyệt Sương cũng nhẹ nhàng cúi xuống, nói nhẹ:
“ Anh chỉ cần ngoan ngoãn, em sẽ chiều theo mọi thứ anh bảo nha!”
“Má nó! Hai người tấn công một lúc! Đây là ăn gian!” Trong lòng cậu suy nghĩ. Nếu không phải là cậu vừa phải thỏa mãn hai cô gái khác cùng với ý chí sắt đá thì hiện tại cậu đã sụp đổ rồi.
Thế nhưng, cậu không hề chịu thua, đầu óc cố gắng suy nghĩ những thứ khác để dồn toàn lực cho đôi chân của mình.
Cậu nghĩ như vậy sẽ kết thúc, lòng cậu mặc dù khá hối tiếc nhưng dù sao còn dễ chịu hơn là để bị hút khô. Tuy nhiên một hành động khác đã khiến chân của cậu trở nên mất sạch sức lực.
Thông thường thì một thứ sẽ chỉ dành cho một người đúng không? Thế nhưng hiện tại đôi môi của cậu bị hai cô ấy tranh giành.
Đây là có chuyện gì? Tại sao... Tại sao hai người... Cậu dường như bị hút sạch sức lực, cả thân thể mềm nhũn, đôi chân cũng vì thế mà từ từ buông bỏ.
Cánh cửa xe cũng từ đó mà từ từ đóng lại...
P/S: Tác cũng cố lắm nhưng do sức lực có hạn nên tác xin dừng tại đây.
“ Thanh Tuyết, Nguyệt Sương... Hai em đứng đó từ bao giờ vậy?”
Mặc dù cậu đã nhìn qua hai người rất nhiều lần, thế nhưng dường như tết đến, hai em ấy đều ăn mặc rất gợi cảm.
Nguyệt Sương ăn mặc một bộ váy ngắn sắc tím, đi tất chân, mái tóc xõa dài đeo nơ trông vô cùng cá tính. Trái ngược lại thì Thanh Tuyết lại ăn mặc vô cùng quý tộc, nghiêm túc với một bộ đầm sắc trắng, chân đi giày cùng với một chiếc mũ dành riêng cho giới thượng lưu.
Lâm Thần cũng không hề để ý sắc mặt của bọn họ. Và chính cậu cũng không biết lời nói vừa nãy đã kích hoạt một quả bom hẹn giờ vô cùng nguy hiểm.
Thêm nữa, việc cậu vẫn còn dấu vết sau cuộc đại chiến với Linh Nhi ban nãy: Quần áo xộc xệch, trên cổ đầy dấu hôn, miệng vẫn còn son... nó chẳng khác nào thêm dầu vào vụ nổ cả.
Cậu không đề phòng mà đi ra ngoài cửa, ý định mời hai người vào chơi.
Huỵch!
Lâm Thần ngay khi ra cửa, Nguyệt Sương không hề chần chừ mà dùng động tác chế trụ hai tay của Lâm Thần.
Do sức lực yếu cùng với không đề phòng, cậu nhanh chóng bị Nguyệt Sương khóa chặt hai tay, không thể cử động.
“ Em...em làm gì vậy?” Lâm Thần không hiểu hỏi.
Khi này, cả hai cô đều cười lạnh, vẻ mặt nhìn Lâm Thần như tội đồ khiến cho Lâm Thần không tự chủ nổi da gà.
Nguyệt Sương không thèm để ý tới Lâm Thần, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thanh Tuyết bên cạnh, hỏi:
“ Chúng ta nên dạy dỗ anh ấy một bài học, cô thấy như nào?”
“ Tôi cũng đang muốn nói thế!” Thanh Tuyết lạnh giọng đáp.
Chỉ có Lâm Thần là vẫn không hiểu, vẻ mặt ngơ ngác hỏi:
“ Hai...hai em nói gì vậy? Anh làm gì sai sao?”
Tuy nhiên, dường như hai cô ấy đã coi cậu là không khí.
“ Xe tôi ở gần đây, có giường nằm đủ rộng, cô kéo anh ấy lên xe đi.” Thanh Tuyết chỉ tay vào một chiếc xe ở ngoài, nói với Nguyệt Sương.
“ Liệu chiếc xe đó có an toàn không?” Nguyệt Sương hỏi.
Khi này, Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần đang vô cùng nghi hoặc, vẻ mặt cười khinh nói:
“ Cô không phải lo lắng, chiếc xe tôi được thiết kế đặc biệt, không có sự cho phép của tôi thì chẳng ai ra được cả.”
Nguyệt Sương thấy vậy, gật đầu nói:
“ Được rồi, chúng ta kéo anh ấy lên xe dạy dỗ nào!”
Lâm Thần dù cho có ngu ngốc, thế nhưng nghe đến đây thì cậu nhận ra được lỗi sai của mình. Ánh mắt cậu nhìn xuống cổ mình, những dấu hôn vẫn còn nguyên đó khiến cho cậu vô cùng hoảng sợ. Cậu đã quên xóa dấu vết chúng, thật sự khi này cậu chỉ muốn vả mình hai cái tát mà.
Đối mặt với hai “đại tiểu thư” khó tính như này mà lại để dấu tích với cô gái khác, đây có khác nào đào hố tự chôn mình đâu
Vậy nên, khi nhận ra được nguy cơ của mình, vẻ mặt cậu cầu xin nói:
“ Có... có chuyện gì từ từ nói. Hai em đừng như vậy... À mà trong nhà anh có rất nhiều lì xì kìa, các em muốn được anh lì xì cho không nào?”
Cậu nói đến chủ đề lì xì là để khơi gợi sự thích thú của hai em ấy. Dù sao thì cả Ngọc Băng và Linh Nhi đều rất thích được lì xì, thế nên cậu rất tin vào câu nói của mình.
Có một điều mà cậu không hề biết: Đó là các cô gái đều không thèm quan tâm phong bao lì xì đỏ thắm đó, dù sao thì bọn họ đâu thiếu chút tiền tiêu vặt. Thứ mà bọn họ muốn được lì xì không ai khác đó chính là cậu.
Vậy nên, nghe thấy được lì xì, Thanh Tuyết cùng với Nguyệt Sương đều cười đùa, nhìn Lâm Thần đồng thanh nói:
“ Chúng em lớn rồi, không cần lì xì đâu. Thế nhưng khi này thì anh lại cần lì xì của chúng em đó.”
Nói xong, không chờ Lâm Thần phản ứng, Nguyệt Sương đã kéo Lâm Thần đi ra ngoài, Nguyệt Sương hỗ trợ phía sau.
Bị kéo ra khỏi nhà, Lâm Thần hốt hoảng nhìn Thanh Tuyết:
“ Thanh Tuyết, em mau khuyên Nguyệt Sương giúp anh... Em ấy sắp kéo anh ra xe mất rồi...”
Lâm Thần cầu xin hết mức, thậm chí dùng cả ánh mắt vô cùng đáng thương để lay động Thanh Tuyết nhưng đều vô ích. Thanh Tuyết vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, từ từ đi theo sau nói:
“ Anh đừng cầu xin ai cả. Em cùng với Nguyệt Sương sẽ chiếu cố anh thật nhiều.”
Đến khi này, cậu đã đến rất gần chiếc xe, một mùi thơm nhè nhẹ tràn ngập khiến cho cậu sợ hãi.
Cậu tin chắc rằng, khi cậu bước lên đây thì chờ đợi cậu sẽ là màn “tra hỏi” vô cùng tàn khốc của hai cô gái này. Cậu không dám tưởng tượng nó sẽ như thế nào được nữa.
Nhìn cái dáng vẻ lạnh như băng của hai em ấy, cậu không chắc là mình sẽ có thể bình yên quay trở về được không? Cậu cố gắng dùng chân bám trụ lấy cửa xe, toàn bộ sức lực đều dồn vào đôi chân.
Hiện tại, nó là hi vọng duy nhất của cậu. Cậu tin vào đôi chân của mình, nhất định cậu sẽ không để cho hai cô ấy đạt được ước nguyện.
Nguyệt Sương cảm giác thân thể Lâm Thần nặng lên đáng kể, cô quay sang thì nhìn thấy Lâm Thần đang cố bám víu cửa xe, điều này khiến cho cô vô cùng tức giận, nói:
“ Anh mau thả chân ra...”
“ Không... anh không thả... Trừ khi em thả anh trước” Lâm Thần cắn chặt răng, kiên cường kêu.
Cả hai liền rơi vào thế giằng co, một bên kéo, một bên bám, không ai chịu thua ai.
Dù cho Nguyệt Sương có sức lực mạnh, thế nhưng cô cũng sợ Lâm Thần bị tổn thương, thế nên cũng không thể dùng toàn sức được. Nếu như để Lâm Thần bị thương vì cô, nhất là vào dịp tết như vậy thì chắc chắn cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Cứ tưởng trường hợp này sẽ rơi vào ngõ cụt, tuy nhiên...
“ Anh thật là dễ thương nha!” Thanh Tuyết đột nhiên trở nên vô cùng thích thú.
Lâm Thần hiện tại rất tự tin, cậu nhìn Thanh Tuyết, vẻ mặt có chút đắc ý nói:
“ Các em không thể...”
Chưa kịp nói hết câu, Thanh Tuyết không chần chừ mà ừ từ vén bộ váy trắng ngần của mình lên, giống như muốn cho Lâm Thần xem thứ bên trong của nó vậy.
Lâm Thần không thể tin được, ánh mắt nhanh chóng nhắm chặt, miệng hô lớn:
“ Em...em làm gì vậy Thanh Tuyết!”
Thanh Tuyết lúc này mới buông tay, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Thần, cúi đầu xuống cắn nhẹ vào tai Lâm Thần, nói:
“ Chỉ cần anh bỏ chân, em sẽ cho anh xem những thứ thầm kín nhất của em.”
Lời nói như mật ngọt ngang tai, cảm giác ướt át khiến cho cậu không tự chủ run rẩy. Thật sự đây là một sự dụ hoặc quá lớn. Thế nhưng, đó vẫn chưa đủ.
Khi này, bên tai còn lại, Nguyệt Sương cũng nhẹ nhàng cúi xuống, nói nhẹ:
“ Anh chỉ cần ngoan ngoãn, em sẽ chiều theo mọi thứ anh bảo nha!”
“Má nó! Hai người tấn công một lúc! Đây là ăn gian!” Trong lòng cậu suy nghĩ. Nếu không phải là cậu vừa phải thỏa mãn hai cô gái khác cùng với ý chí sắt đá thì hiện tại cậu đã sụp đổ rồi.
Thế nhưng, cậu không hề chịu thua, đầu óc cố gắng suy nghĩ những thứ khác để dồn toàn lực cho đôi chân của mình.
Cậu nghĩ như vậy sẽ kết thúc, lòng cậu mặc dù khá hối tiếc nhưng dù sao còn dễ chịu hơn là để bị hút khô. Tuy nhiên một hành động khác đã khiến chân của cậu trở nên mất sạch sức lực.
Thông thường thì một thứ sẽ chỉ dành cho một người đúng không? Thế nhưng hiện tại đôi môi của cậu bị hai cô ấy tranh giành.
Đây là có chuyện gì? Tại sao... Tại sao hai người... Cậu dường như bị hút sạch sức lực, cả thân thể mềm nhũn, đôi chân cũng vì thế mà từ từ buông bỏ.
Cánh cửa xe cũng từ đó mà từ từ đóng lại...
P/S: Tác cũng cố lắm nhưng do sức lực có hạn nên tác xin dừng tại đây.
Danh sách chương