Ở một bữa tiệc nhỏ trong thành phố, mọi người bên ngoài đều mặc cho mình những bộ đồ xinh đẹp nhất, nam thì anh tuấn phong nhã, nữ thì xinh đẹp quyến rũ. Có vẻ nơi đây là một buổi tiệc rất quan trọng.

Một chiếc xe RR từ từ chạy đến, thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người đều ngoảnh mặt một chút để xem người đến là ai. Một cô gái mặc trang phục dạ hội chỉnh tề bước từ từ xuống, mọi người đều có vẻ rất chú ý đến người này. Người bước xuống đó là Thanh Tuyết.

Thanh Tuyết hôm nay đến dự một bữa tiệc trong trường, vì cô là hoa khôi nên rất được mọi người chú ý đến. Vừa bước xuống xe, có rất nhiều bạn bè đến thăm hỏi cô, cô cũng tiện thể trả lời qua loa nhưng lại không mất đi sự ưu nhã của mình.

Cô bước vào trong hội trường. Nơi đây được tổ chức khá bài bản, rất nhiều thứ đẹp mắt, có cả một sân khấu riêng để mọi người cùng biểu diễn tài năng của mình.

Thanh Tuyết là điểm tâm của sự chú ý. Rất nhiều người có vẻ muốn giao lưu một chút với cô. Đám nhà giàu còn muốn mời Thanh Tuyết làm một điệu nhảy nhưng Thanh Tuyết đều từ chối, cô không thích vẻ giả tạo của những con người này. Thanh Tuyết ưu nhã nói chuyện với bạn của mình một cách vui vẻ.

Một lúc sau, ở bên ngoài xuất hiện một chiếc xe có vẻ khá bình thường đến trước cổng bữa tiệc. Một anh chàng có vẻ bí ẩn bước xuống xe, có vẻ như bộ đồ mặc cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng khiến cho mọi người có chút hoảng sợ. Đặc biệt là không ai có thể nhìn thấy mặt anh ta cũng làm cho những người xung quanh muốn tránh xa anh ta. Đó chính là Lâm Thần.

Lâm Thần cũng đi theo địa điểm mà ông Thanh Tuyết nói. Cậu đây cũng là lần đầu tham dự bữa tiệc , từ lúc bé đến giờ cậu chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình sẽ được ở một nơi sang trọng như thế này. Lâm Thần chưa kịp bước vào thì có một người bảo an chặn đầu cậu nói:

-Anh bạn có thể cho tôi xem thiệp mời được không? Lâm Thần cũng không dài dòng, trực tiếp đưa chiếc thẻ đen mà ông ấy đã cho cậu từ trước. Khi nhìn thấy chiếc thẻ này, tên bảo vệ có vẻ khá cung kính cúi chào:

-Kính mời quý khách !

Lâm Thần từ từ bước vào. Tên bảo vệ bây giờ mới bớt mồ hôi lạnh, không ngờ tấm thẻ đen đó lại là tấm thẻ quyền lực nhất, có thể tham dự mọi bữa tiệc lớn với một đãi ngộ lớn nhất. Tên bảo vệ cũng không dám chần chừ, nhanh chóng đi báo với nhân viên quản lý.

Lâm Thần bước vào cũng làm gợi lên sự tò mò của mọi người. Ở bữa tiệc này, ai ai cũng có thể đeo cho mình mặt nạ, nhưng Lâm Thần thì mọi người ở đây chưa ai gặp bao giờ.

Một số nam sinh thấy Lâm Thần ăn mặc như vậy thì cười thầm, không ngờ cũng có một “con hề” ở trong lễ hội này. Mọi người nhìn Lâm Thần cũng chỉ cho rằng người này đang làm màu ở lễ hội nên không ai thèm để ý nữa tới cậu.

Lâm Thần cảm thấy những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, cậu cũng chẳng quan tâm. Cậu đến đây chỉ để làm một “vệ sĩ” thôi.

Lâm Thần nhìn thấy một bàn có nhiều loại rượu. Cậu đến ngồi một góc , tầm nhìn chỗ này khá tốt, có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh hội trường. Người bán rượu gần đó hỏi Lâm Thần:

-Cậu đến đây lần đầu đúng không ?

Thấy Lâm Thần gật đầu nhẹ, chủ quán nói thêm:

-Hôm nay sẽ xuất hiện khá nhiều nhân vật lớn, trong đó có cả một số người mà chúng ta cả đời cũng không thể chạm vào được.

Lâm Thần có vẻ nghi hoặc, thực sự buổi tiệc trông có vẻ bình thường lại có nhiều “nhân vật lớn” như vậy ư.

Nhìn Lâm Thần có vẻ suy tư, chủ quán cười ha hả nói :

-Cậu cũng đừng sốt ruột! Chúng ta là dân thường nên không ai thèm để ý đâu nên cậu đừng lo. Mà tôi vừa chế ra thức uống mới nè, cậu có muốn thử không ?

Lâm Thần thấy chủ quán có vẻ khá vui tính. Cậu cũng đồng ý thưởng thức mấy ly “độc lạ”của chủ quán. Khi nghe những câu chuyện của chủ quán, Lâm Thần mới biết được rất nhiều chuyện.

Cậu cũng không ngờ ở trong này toàn là nhân vật có tiếng tăm. Và mọi thứ trong này đều chỉ do một người tổ chức. Cậu không biết muốn tổ chức một buổi lễ với sự tham gia của những gương mặt lớn thì không biết quyền lực người này lớn như thế nào.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì ở sân khấu xuất hiện một MC nam nói to với mọi người:

-Xin cảm ơn mọi người đã đến với buổi tiệc hôm nay ! Tôi là người dẫn chương trình cho buổi tiệc này ! Hôm nay, nhân ngày lớn trọng đại trong năm, tôi xin tổ chức một buổi diễn. Mọi người ai có những tài năng xuất chúng thì có thể đăng ký để được biểu diễn trên sân khấu này.

Một chàng pháo tay vang lên, mọi người ai nghe cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Mọi người thi nhau đăng ký biểu diễn, ai ai cũng muốn mình trở nên nổi bật nhất ở đây.

Có những người biểu diễn hát, có những người biểu diễn múa ..... Ai ai cũng có những tiết mục đặc sắc. Lâm Thần cũng không chú ý đến việc đó lắm, cậu vẫn ngồi một góc uống rượu một cách từ tốn.

Dương Thiên hôm nay cũng có mặt ở đây. Cậu từ lúc trước không chiếm được Ngọc Băng, lại còn bị một tên bí ẩn nào đó làm cho cậu nằm trên giường nửa tháng mới xuống. Thực sự Dương Thiên cũng không dám dây dưa với Ngọc Băng nữa vì cậu biết người bảo vệ cô ấy rất kinh khủng. Đám đồng bọn của mình bây giờ còn nằm giường bệnh nên cậu hiểu rằng người này không dễ chọc một chút nào.

Tưởng hôm nay sẽ là một buổi tiệc buồn chán như những buổi tiệc trước. Nhưng không, cậu nhìn thấy một “món hàng” mới. Một cô gái có vẻ thanh cao lạnh lùng đang đứng nói chuyện vui vẻ ở ngoài kia. Thực sự đúng là trời không phụ lòng mình mà. Đây sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Dương Thiên cũng biết buổi tiệc này không thể làm loạn được, vì đằng sau có một nhân vật rất lớn . Đến cả ba cậu cũng không dám trêu vào nhân vật này.

Dương Thiên cũng là một con người có danh tiếng ở đây. Với phong cách chỉnh tề, có vẻ cậu ta là một “soái ca” trong mắt đa số nữ sinh ở đây. Nhưng Dương Thiên không hề có hứng thú với các cô nữ sinh này. Mục tiêu của cậu ta là nhắm vào Thanh Tuyết.

Lâm Thần nhận ra có điều gì đó lạ, cậu nhìn sang thì thấy Dương Thiên đang nói chuyện với mấy nữ sinh. Trông có vẻ cậu ta đã khỏi hẳn.

Lâm Thần cười lạnh, nếu hắn ta không chọc đến mình thì Lâm Thần cũng không rảnh động lại hắn ta làm gì. Lần trước là do Lâm Thần làm vệ sĩ nên mới giáo huấn, bây giờ Lâm Thần cũng chẳng rảnh để ý cậu ta làm gì, miễn là đừng gây sự là được.

Dương Thiên nghe nữ sinh khen nức nở về mình, bản tính kiêu ngạo trong con người cậu bắt đầu trào ra. Cậu bắt đầu khoe về tài năng của mình, điều này làm mọi người chú ý về cậu, kể cả Thanh Tuyết cũng vậy.

Đám bạn Thanh Tuyết rủ nhau ra xem mọi người bàn tán về nhân vật Dương Thiên. Nghe các bạn kể tốt đẹp về Dương Thiên, Thanh Tuyết cũng không để ý lắm. Thực sự Thanh Tuyết đến đây cũng chỉ vì nhân vật đằng sau tổ chức buổi sự kiện này.

Nhìn thấy mình đã thu hút sự chú ý của Thanh Tuyết, Dương Thiên lại càng bộc lộ tính kiêu ngạo vốn có. Hắn muốn thể hiện trình độ tài năng của mình, Dương Thiên cất giọng nói :

-Ta thực sự cũng không có tài năng gì nổi trội, chỉ biết đánh đàn một chút. Có thể được sự cổ vũ của mọi người cũng là một điều vinh hạnh. Thôi thì để chiều mọi người, hãy để ta đàn một chút vậy.

Lời nói có vẻ khiêm tốn nhưng lại gây ra một sự chú ý rất lớn trong buổi sự kiện. Ai ai cũng hoan hô cậu, Dương Thiên cảm thấy ngày hôm nay mình làm rất tốt. Nhưng có một người chẳng quan tâm đến cậu, vẫn ngồi ung dung uống rượu. Điều này làm Dương Thiên khá khó chịu.

P/S: Truyện sáng tác chứ không phải dịch nha mọi người, nên đôi khi câu từ nó hơi củ chuối mong mn thông cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện