Lâm Thần cũng không để ý lắm đến Thanh Tuyết đang cười lạnh phía sau cậu. Kể cả cậu biết thì cậu cũng chẳng quan tâm. Thực sự cậu chỉ muốn báo đáp phần nhân tình này mà thôi, sau đó cậu có thể rời khỏi đây và đi về thăm gia đình của mình.

Nhìn Lâm Thần biểu diễn nấu ăn trông rất chuyên nghiệp. Thanh Tuyết đã có một cái nhìn mới về Lâm Thần, nhưng cô vẫn tự tin với lòng mình rằng Lâm Thần chỉ đang diễn trò trước mặt để lấy lòng cô. Thanh Tuyết “hừ” một cái rồi chạy ton ton lên phòng thay đồ, cô cũng chẳng đoái hoài đến Lâm Thần nữa.

Thanh Tuyết thay một bộ váy trông khá quyến rũ. Một chiếc váy hở lưng màu trắng, điểm thêm những bông hoa ở trên váy làm tô đậm thêm vẻ đẹp của chúng. Ngoài ra, nhờ thân hình mảnh mai của Thanh Tuyết lại làm cho cô khi mặc trở nên vô cùng động lòng người. Thanh Tuyết muốn thử xem Lâm Thần có nhìn cô như mấy người con trai không, nếu có thì cô sẽ có cớ để đuổi Lâm Thần đi.

Thanh Tuyết tự tin bước chân xuống phòng của mình, nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ắp. Bụng cô tự dưng kêu đói cồn cào. Thực sự mùi quá thơm, cộng thêm toàn những món trông rất đẹp mắt và độc lạ nữa. Thanh Tuyết không tự chủ tự ngồi vào bàn ăn.

Trông thấy một miếng thịt bò làm vừa chín tới, cộng thêm những thứ trang trí rất đẹp mắt, Thanh Tuyết không biết phải chê món này như thế nào. Cô ăn một miếng, vị ngọt từ thịt nhưng lại mọng nước làm cho cô nhớ mãi không thôi.

Cô định ăn thêm một miếng nữa nhưng cô đột nhiên nghĩ lại rằng : “Mình phải chê món của người này chứ, tại sao miệng mình lại không tự chủ được ?”.

Nhưng thực sự cám dỗ của thức ăn Lâm Thần nấu là quá lớn. Thanh Tuyết cũng bỏ cả cái lời hứa vừa nãy, cô nói với Lâm Thần một cách cao cao tại thượng :

-May là ta rộng lượng tha cho ngươi đó. Ngươi hãy cảm thấy vinh hạnh khi ta ăn những món “tầm thường” của ngươi đi!

Thanh Tuyết ăn ngấu nghiến, cả người hầu khi nhìn thấy cô chủ ăn như vậy cũng thấy rất lạ, vì họ chưa bao giờ thấy cô chủ của mình ăn như vậy cả. Họ cũng tự hỏi món ăn của Lâm Thần nó phải ngon như thế nào để mà cô chủ nhà mình ăn uống một cách “ngấu nghiến” như vậy. Nhìn cô chủ ăn, cả đám người hầu nuốt nước bọt.

Lâm Thần nhìn Thanh Tuyết ăn uống như vậy, cậu cười thầm. Thực sự cậu cũng không chấp nhặt với cô tiểu thư này làm gì, cậu cũng chỉ có thời gian ba ngày mà thôi.

Nhưng Lâm Thần nghĩ chưa được bao lâu, Thanh Tuyết đã chỉ tay vào Lâm Thần nói :

-Ngươi hãy đi chuẩn bị nước nóng cho ta ! Còn nữa, ngươi phải khử trùng sau khi ra khỏi phòng tắm, ta không muốn ngửi thấy mùi của ngươi !

Nhìn vẻ mặt có vẻ khó chịu của Thanh Tuyết trong khi cô vẫn ăn một cách ngon lành đã làm cho Lâm Thần lại trở nên khó chịu. Cậu cũng chẳng muốn cãi nhau làm gì, một mình làm theo yêu cầu của vị đại tiểu thư khó chiều này.

Lâm Thần vừa đi cái, Thanh Tuyết bắt đầu không để ý lễ tiết ăn như hổ đói. “Thực sự quá ngon ! Mình chưa bao giờ được ăn ngon như thế này ! Món nào sao mình nhìn cũng muốn đổ hết vào bụng thế này !” Thanh Tuyết nghĩ thầm . Cô đuổi Lâm Thần cũng là vì không muốn Lâm Thần nhìn thấy cô ăn như thế này.

Sau khi ăn xong, Thanh Tuyết bảo người hầu dọn dẹp giúp mình. Còn cô thì đi lấy quần áo chuẩn bị vào phòng tắm.

Trên đường đi, cô cảm thấy rất lạ. Từ lúc ăn cơm đến lúc đuổi đi Lâm Thần, Lâm Thần không bao giờ nhìn cô quá năm giây. “Thực sự mị lực của mình nó yếu đến vậy sao, hay là hắn ta muốn ra vẻ với mình” Thanh Tuyết vừa đi vừa nghĩ.

Mang theo nỗi nghi hoặc của mình, Thanh Tuyết bước vào phong tắm. Cô chỉ ngửi thấy mùi sát trùng, nước nóng đã có. Nhưng điều này lại làm Thanh Tuyết khó chịu, cứ nghĩ đến Lâm Thần múa may trước mặt lại làm cô khó chịu, mà điều làm cô khó chịu là cô không có cách nào để trị cái tên này.

Cô vừa tắm vừa hát, giọng hát thanh ca động lòng người. Cô tin ở bên ngoài Lâm Thần sẽ xuất hiện ở cửa, cô có thể nhìn thấy từ camera ở trong phòng tắm. Nếu Lâm Thần dám hó hé định nhìn trộm cô, cô sẽ đuổi anh ta đi.

Nhưng sự thật luôn phũ phàng, cô chưa bao giờ thấy Lâm Thần mất tập trung cả. Thậm chí, anh ta còn chẳng ngước nhìn vào đây một lần nào. Điều này khiến Thanh Tuyết vô cùng khó chịu (edit: không nhìn cũng khó chịu, nhìn thì bị đuổi. How???)

Mang theo nỗi tức giận vô cớ. Thanh Tuyết bước ra phòng tắm với một bộ đồ mới. Mái tóc ướt xõa xuống lưng khiến Thanh Tuyết trở lên mị lực hơn bao giờ hết. Nhưng Lâm Thần chỉ tập trung làm việc của cậu. Thanh Tuyết không tin Lâm Thần không động lòng với cô. Cô nhất định phải để Lâm Thần quỳ xuống xin cô.

Thanh Tuyết ngồi vào ghế dài, nằm xuống một cách thoải mái. Nói một cách ra lệnh đối với Lâm Thần:

-Ngươi qua đây mát-xa cho ta !

Lâm Thần tưởng mình nghe không rõ lời Thanh Tuyết. Cậu hỏi lại một cách lễ phép:

-Cô có thể nói lại lời vừa nãy không? Thanh Tuyết tức giận. Nói lớn:

-Tai ngươi có vấn đề à ? Qua đây mát-xa cho ta ???

Lâm Thần thực sự cảm thấy khó hiểu. Vừa nãy còn bảo là không muốn ngửi thấy mùi của mình mà bây giờ bắt mình đi mát xa rồi. Não cô này thực sự không có vấn đề gì chứ .

Mang theo sự nghi hoặc, Lâm Thần đến gần. Thanh Tuyết cười lạnh nói :

-Ta bây giờ rất mệt, cần mát xa để cơ thể của ta thư giãn. Ngươi nếu không làm tốt thì đêm nay ngươi sẽ ngủ ở bên ngoài. Còn nữa, nếu ngươi có ý đồ gì đen tối ta sẽ móc mắt ngươi ra.

Lâm Thần nghe thấy lời này, trong lòng tức muốn điên. Sao cứ lần này đến lần khác muốn khó dễ cậu vậy, thực sự hết nói nổi.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Thanh Tuyết, Lâm Thần sẽ cho cô bé này một bài học.

Cậu đồng ý đứng phía trên bấm vai cho Thanh Tuyết. Cậu cũng đeo găng tay để tránh cho cô nàng này khỏi gây sự với mình.

“Cảm giác gì vậy??? Thật là dễ chịu mà” Thanh Tuyết nghĩ trong lòng. Thực sự tên này quá là để người ta không thể nổi điên được, đến cả việc mát xa cũng làm một cách hoàn hảo như này. Cô không muốn mình như thế này, nói với Lâm Thần:

-Xuống mát xa chân cho ta!!!

Lâm Thần không nói gì, cậu ngồi xuống mát xa chân cho Thanh Tuyết. Lâm Thần cũng bất ngờ trước vẻ đẹp toàn mỹ của Thanh Tuyết, nhưng bất ngờ chỉ được một thoáng, cậu cũng nhìn khá nhiều đôi chân hoàn mỹ như vậy rồi, đến cả nhân vật lớn như Linh Nhi dùng chân đùa nghịch cậu.

Lâm Thần làm quá thoải mái, điều này làm cho Thanh Tuyết không tự chủ kêu lên những tiếng nhỏ. Lâm Thần cười lạnh, cậu mát xa cũng thuộc dạng biết “một chút”, cậu muốn cho cô bé này một bài học.

Thanh Tuyết thấy Lâm Thần càng mát xa thì người cô càng nóng lên, cô muốn kêu lên nhưng lòng tự trọng của cô lại không cho cô làm vậy.

Lúc gần không chịu nổi,Thanh Tuyết thở hổn hển nói:

-Dừng lại.

Lâm Thần dừng lại. Cảm giác đó bỗng biến mất. Điều này làm Thanh Tuyết vừa mừng vừa buồn. Cô cũng không dám để Lâm Thần mát xa cho cô nữa, nhưng cũng không thể mặt dày bảo Lâm Thần không làm tốt. Thế là để cho Lâm Thần bẽ mặt, cô giơ chân trước mặt Lâm Thần nói :

-Liếm !!

(Ảnh minh họa : Ta để ở phần bình luận)

Chúc đh đọc truyện vui vẻ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện