Lâm Thần cúi xuống, điều này làm cho tim của Ngọc Băng đập nhanh hơn. Ngọc Băng nhắm mắt tưởng tượng cảnh Lâm Thần sẽ như thế, rồi như thế này với minh,...
Nhưng mọi chuyện lại khác một trời một vực so với tưởng tượng của cô. Lâm Thần chỉ cúi xuống đắp một chiếc mềm mỏng cho cô mà thôi.
Lâm Thần đắp xong rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Điều này làm cho Ngọc Băng cảm thấy thất vọng, cô không ngờ mình cũng không thể công phá được Lâm Thần.
Ngọc Băng cũng không dám tỏ vẻ gì nhiều vì cô là người chiếm tiện nghi của Lâm Thần trước. Cô giả vờ ngủ một lúc rồi thức dậy như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô hôm nay mặc bộ đồ có vẻ giống một tiểu thư hơn, một chiếc váy trắng dài điểm thêm một cái nơ ở trước áo, Ngọc Băng còn đeo thêm một chiếc kẹp hình nơ làm cho cô càng trở nên cao quý hơn bao giờ hết. Ngọc Băng nghĩ rằng Lâm Thần sẽ rất bất ngờ khi biết cô là một đại tiểu thư cho mà xem.
Đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Thần đang đứng cạnh lều cúi tay chào đón, trong lòng Ngọc Băng tràn đầy tự tin, không còn có vẻ mặt xấu hổ như lúc trước. Cô bước đi rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để cho cô là người nổi bật nhất.
Nhìn thấy Ngọc Băng “đổi người” như vậy, trong lòng Lâm Thần cũng rất ngạc nhiên, cậu cũng cúi đầu lễ phép chào Ngọc Băng giống như vệ sĩ của cô ấy vậy.
Ngọc Băng nhìn ngó xung quanh thì không thấy đám con trai đâu cả, chắc chắn cô sẽ bảo gia đình mình về chuyện này, nhất định sẽ không tha cho tên khốn Dương Thiên kia.
Đám bạn của Ngọc Băng cũng bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị rời khỏi đây cùng Ngọc Băng. Ngọc Băng nói với giọng rất nhẹ nhàng đối với Lâm Thần:
-Rời khỏi đây thôi anh!
Lâm Thần nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu đi theo sau đám bạn Ngọc Băng. Đám bạn Ngọc Băng nói chuyện rất sôi nổi nhưng Lâm Thần vẫn im lặng dò xét từng phía. Bây giờ là thời khắc quyết định, vì bên ngoài chắc chắn sẽ có tay chân của Linh Nhi. Lâm Thần bây giờ đang rất bình tĩnh, cậu biết cô bé Ngọc Băng này không đơn giản, cậu có thể nhờ cô ấy trốn khỏi đây.
Không ngoài dự đoán, mới bước đến đầu khu rừng, có hai tên mặc đồ bảo an chạy đến trước đám người Ngọc Băng. Cả hai người đó dáng người to, khỏe, mặt trông khá hung dữ, nhưng khi thấy Ngọc Băng thì rất cung kính nói:
-Thưa tiểu thư Ngọc Băng, chúng tôi nhận mệnh lệnh đi tìm một người, kính mong cô có thể cho chúng tôi kiểm tra một chút được không? Hai người cúi xuống nói một cách rất thành khẩn, có vẻ như cả hai người này đều biết đến danh tiếng của Ngọc Băng. Lâm Thần cũng khá ngạc nhiên vì điều này, và cũng rất run người khi biết rằng đây chính là tay chân của Linh Nhi.
Lúc này, Ngọc Băng trầm giọng nói:
-Các ngươi định đối đầu với ta ???
Hai tên đó run sợ, nói một cách kính cẩn:
-Xin lỗi đại tiểu thư ! Chúng tôi chỉ phụng mệnh của một người ! Kính mong đại tiểu thư thông cảm giúp chúng tôi!
Cả đám bạn yên lặng, chỉ còn Ngọc Băng với hai tên to cao nói chuyện. Không khí có chút quỷ dị. Lâm Thần cũng cảm thấy được nguy cơ.
Hai tên đó nhìn Lâm Thần nói:
-Phiền anh bạn này có thể cởi mặt nạ ra cho chúng tôi xem một chút được chứ !
Nghe thấy vậy, Ngọc Băng từ một con người hiền lành bắt đầu trở lên giận giữ, giống như có người chọc vào thứ quý giá nhất của cô ấy vậy. Ngọc Băng nói một cách lạnh lùng:
-Ngươi có quyền tra xét vệ sĩ của ta, ngươi nghĩ ngươi dám không ???
Cảm nhận được sự tức giận của Ngọc Băng, hai tên bảo an này không dám hó hé điều gì. Cả hai cũng tin rằng người cô chủ tìm cũng không thể là vệ sĩ của cô bé này đi. Cả hai cũng biết bối cảnh của Ngọc Băng không hề đơn giản một xíu nào nên bây giờ hai người không dám đi lên tra hỏi.
Thấy hai tên đó do dự, Ngọc Băng hét lên :
-Các ngươi tránh ra!
Hai tên bảo an đó theo phản xạ tránh ra, chỉ mong là cô nàng này không ghi thù cho mình. Nhìn hai người to khỏe bị một tiểu cô nương làm cho run sợ, Lâm Thần cũng cảm thấy run sợ theo. Đây có phải là cô bé dám mút ngón tay của mình tối qua???
Nhưng Lâm Thần không quan tâm lắm, cậu cảm thấy cậu chuẩn bị có thể về nhà được rồi. Nhưng Lâm Thần không biết rằng vẫn có một tên thứ ba đang chụp ảnh của cậu gửi cho một người nào đó.
Người đó chính là Linh Nhi, Linh Nhi đang ngồi ở một căn biệt thự gần đó, cô bây giờ đang rất khó chịu và tức giận. Cô đã truy lùng mấy ngày rồi mà không thấy Lâm Thần, thực sự bây giờ cô rất muốn ôm Lâm Thần đi ngủ, cùng Lâm Thần vui vẻ như lúc đó, nhưng tại sao Lâm Thần lại muốn rời bỏ cô??? Tại sao??? Những câu hỏi đó cứ mãi làm trong tâm trí của cô, khiến cho cô trở nên khác hẳn ngày xưa.
Linh Nhi đang lục tìm những thông tin về khu rừng, thì một tin nhắn của cấp dưới của cô gửi đến, cô cũng theo phản xạ định bật lên trả lời qua loa. Nhưng khi nhìn thấy ảnh một người mặc áo đen đeo mặt nạ trông rất quen, Linh Nhi bật ảnh đó lên xem.
Ly trà trên tay cô rớt xuống, chảy ướt cả bộ váy cô mới mặc. Nhưng Linh Nhi không quan tâm, đây chính là Lâm Thần. Lâm Thần mà cô đang tìm kiếm mấy ngày trời thực sự đã xuất hiên, mặc dù anh ấy đeo mặt nạ và đổi một bộ đồ. Nhưng nhìn ánh mắt của anh ấy, chắc chắn đó là Lâm Thần.
Linh Nhi nhanh tay lấy chiếc điện đàm nói cho người vừa gửi đó :
-Người đó chính là người ta cần tìm, huy động tất cả lực lượng bắt người đó lại cho ta.
Bên kia nghe thấy cô chủ gấp gáp như vậy, hắn cũng rất vội vàng đáp ‘rõ”. Hắn ta lại dùng điện đàm gọi thêm một số người.
Lúc này, Lâm Thần cũng đám bạn và Ngọc Băng đã đến chiếc xe ở đó chờ sẵn. Chiếc xe này rất rộng, và có rất nhiều người hầu, Ngọc Băng còn định mời Lâm Thần lên xe thì cảm thấy mấy người bảo an lúc trước chạy đến đây một cách nhanh chóng... điều này làm Ngọc Băng có chút lạ thường.
Lâm Thần cứ tưởng là đã thoát được ải này, nhưng khi thấy mấy tên bảo an vừa nãy chạy theo hướng này, trong lòng cậu có một dự cảm rất bất thường. Lâm Thần không chần chừ bỏ chạy, cậu chắc chắn là mình đã bị phát hiện, thật không ngờ là Linh Nhi lại lắm chiêu trò như vậy.
Nhìn thấy Lâm Thần chạy một cách vội vàng như vậy. Lòng cô trở lên trống rỗng, cô bản năng chạy theo nhưng bị mọi người cản lại. Khi thấy đám bảo an đuổi theo Lâm Thần, Linh Nhi nhận ra rằng mình thật vô dụng, không thể bảo vệ được người mình thích. Ngọc Băng rơi nước mắt trong vô vọng. Cô lần đầu tiên trong đời khóc, cô khóc vì bất lực, khóc vì mình cũng chẳng thể làm gì được. Cô xông ra định thoát khỏi vòng vây thì bị mấy “ nữ hầu” ép lên xe.
Lâm Thần ở ngoài xa cũng nghe thấy tiếng gào rất bi thương của Ngọc Băng, cậu cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng bây giờ không chạy thì cậu sẽ không bao giờ chạy được nữa.
Lâm Thần chạy rất nhanh, bỏ ra hai tên bảo an kia. Nhưng cậu vừa mới thả lỏng một chút thì ở phía trước có hai người chặn đầu cậu. Lâm Thần cũng không do dự chuyển hướng vào phía ngõ.
Bảo an càng ngày càng đông mà Lâm Thần chỉ có một mình, Lâm Thần dùng tất cả những gì trên đường cản những người đó lại. Cậu đạp thùng phi, dùng que chặn,... nhưng với số lượng áp đảo thì Lâm Thần cũng không thể thả lỏng thêm được tý nào.
Bỗng nhiên định chạy vào ngõ thì có một tên ở gần đó đánh cậu. Lâm Thần phản xạ đỡ được một phần đòn, cậu tiện sút luôn một đạp vào eo tên đó làm tên đó bay xa vài mét. Lâm Thần cảm thấy rất đau, có vẻ như cú đánh của tên đó làm cho xương của cậu có chút không ổn, Lâm Thần cắn răng chạy. Nhưng cơn đau càng ngày càng mạnh, Lâm Thần cảm thấy đầu mình càng ngày càng mơ hồ, trong khi ở đằng sau có tận mười tên đang đuổi theo cậu phía sau.
“ Không lẽ cuộc đời của ta lại phải rơi vào tay của cô bé đó nữa sao!!!” Lâm Thần buồn bã cười một cách chua chát.
P/s: Đêm rồi, cho ta một like đi nào các đh.
Nhưng mọi chuyện lại khác một trời một vực so với tưởng tượng của cô. Lâm Thần chỉ cúi xuống đắp một chiếc mềm mỏng cho cô mà thôi.
Lâm Thần đắp xong rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Điều này làm cho Ngọc Băng cảm thấy thất vọng, cô không ngờ mình cũng không thể công phá được Lâm Thần.
Ngọc Băng cũng không dám tỏ vẻ gì nhiều vì cô là người chiếm tiện nghi của Lâm Thần trước. Cô giả vờ ngủ một lúc rồi thức dậy như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô hôm nay mặc bộ đồ có vẻ giống một tiểu thư hơn, một chiếc váy trắng dài điểm thêm một cái nơ ở trước áo, Ngọc Băng còn đeo thêm một chiếc kẹp hình nơ làm cho cô càng trở nên cao quý hơn bao giờ hết. Ngọc Băng nghĩ rằng Lâm Thần sẽ rất bất ngờ khi biết cô là một đại tiểu thư cho mà xem.
Đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Thần đang đứng cạnh lều cúi tay chào đón, trong lòng Ngọc Băng tràn đầy tự tin, không còn có vẻ mặt xấu hổ như lúc trước. Cô bước đi rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để cho cô là người nổi bật nhất.
Nhìn thấy Ngọc Băng “đổi người” như vậy, trong lòng Lâm Thần cũng rất ngạc nhiên, cậu cũng cúi đầu lễ phép chào Ngọc Băng giống như vệ sĩ của cô ấy vậy.
Ngọc Băng nhìn ngó xung quanh thì không thấy đám con trai đâu cả, chắc chắn cô sẽ bảo gia đình mình về chuyện này, nhất định sẽ không tha cho tên khốn Dương Thiên kia.
Đám bạn của Ngọc Băng cũng bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị rời khỏi đây cùng Ngọc Băng. Ngọc Băng nói với giọng rất nhẹ nhàng đối với Lâm Thần:
-Rời khỏi đây thôi anh!
Lâm Thần nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu đi theo sau đám bạn Ngọc Băng. Đám bạn Ngọc Băng nói chuyện rất sôi nổi nhưng Lâm Thần vẫn im lặng dò xét từng phía. Bây giờ là thời khắc quyết định, vì bên ngoài chắc chắn sẽ có tay chân của Linh Nhi. Lâm Thần bây giờ đang rất bình tĩnh, cậu biết cô bé Ngọc Băng này không đơn giản, cậu có thể nhờ cô ấy trốn khỏi đây.
Không ngoài dự đoán, mới bước đến đầu khu rừng, có hai tên mặc đồ bảo an chạy đến trước đám người Ngọc Băng. Cả hai người đó dáng người to, khỏe, mặt trông khá hung dữ, nhưng khi thấy Ngọc Băng thì rất cung kính nói:
-Thưa tiểu thư Ngọc Băng, chúng tôi nhận mệnh lệnh đi tìm một người, kính mong cô có thể cho chúng tôi kiểm tra một chút được không? Hai người cúi xuống nói một cách rất thành khẩn, có vẻ như cả hai người này đều biết đến danh tiếng của Ngọc Băng. Lâm Thần cũng khá ngạc nhiên vì điều này, và cũng rất run người khi biết rằng đây chính là tay chân của Linh Nhi.
Lúc này, Ngọc Băng trầm giọng nói:
-Các ngươi định đối đầu với ta ???
Hai tên đó run sợ, nói một cách kính cẩn:
-Xin lỗi đại tiểu thư ! Chúng tôi chỉ phụng mệnh của một người ! Kính mong đại tiểu thư thông cảm giúp chúng tôi!
Cả đám bạn yên lặng, chỉ còn Ngọc Băng với hai tên to cao nói chuyện. Không khí có chút quỷ dị. Lâm Thần cũng cảm thấy được nguy cơ.
Hai tên đó nhìn Lâm Thần nói:
-Phiền anh bạn này có thể cởi mặt nạ ra cho chúng tôi xem một chút được chứ !
Nghe thấy vậy, Ngọc Băng từ một con người hiền lành bắt đầu trở lên giận giữ, giống như có người chọc vào thứ quý giá nhất của cô ấy vậy. Ngọc Băng nói một cách lạnh lùng:
-Ngươi có quyền tra xét vệ sĩ của ta, ngươi nghĩ ngươi dám không ???
Cảm nhận được sự tức giận của Ngọc Băng, hai tên bảo an này không dám hó hé điều gì. Cả hai cũng tin rằng người cô chủ tìm cũng không thể là vệ sĩ của cô bé này đi. Cả hai cũng biết bối cảnh của Ngọc Băng không hề đơn giản một xíu nào nên bây giờ hai người không dám đi lên tra hỏi.
Thấy hai tên đó do dự, Ngọc Băng hét lên :
-Các ngươi tránh ra!
Hai tên bảo an đó theo phản xạ tránh ra, chỉ mong là cô nàng này không ghi thù cho mình. Nhìn hai người to khỏe bị một tiểu cô nương làm cho run sợ, Lâm Thần cũng cảm thấy run sợ theo. Đây có phải là cô bé dám mút ngón tay của mình tối qua???
Nhưng Lâm Thần không quan tâm lắm, cậu cảm thấy cậu chuẩn bị có thể về nhà được rồi. Nhưng Lâm Thần không biết rằng vẫn có một tên thứ ba đang chụp ảnh của cậu gửi cho một người nào đó.
Người đó chính là Linh Nhi, Linh Nhi đang ngồi ở một căn biệt thự gần đó, cô bây giờ đang rất khó chịu và tức giận. Cô đã truy lùng mấy ngày rồi mà không thấy Lâm Thần, thực sự bây giờ cô rất muốn ôm Lâm Thần đi ngủ, cùng Lâm Thần vui vẻ như lúc đó, nhưng tại sao Lâm Thần lại muốn rời bỏ cô??? Tại sao??? Những câu hỏi đó cứ mãi làm trong tâm trí của cô, khiến cho cô trở nên khác hẳn ngày xưa.
Linh Nhi đang lục tìm những thông tin về khu rừng, thì một tin nhắn của cấp dưới của cô gửi đến, cô cũng theo phản xạ định bật lên trả lời qua loa. Nhưng khi nhìn thấy ảnh một người mặc áo đen đeo mặt nạ trông rất quen, Linh Nhi bật ảnh đó lên xem.
Ly trà trên tay cô rớt xuống, chảy ướt cả bộ váy cô mới mặc. Nhưng Linh Nhi không quan tâm, đây chính là Lâm Thần. Lâm Thần mà cô đang tìm kiếm mấy ngày trời thực sự đã xuất hiên, mặc dù anh ấy đeo mặt nạ và đổi một bộ đồ. Nhưng nhìn ánh mắt của anh ấy, chắc chắn đó là Lâm Thần.
Linh Nhi nhanh tay lấy chiếc điện đàm nói cho người vừa gửi đó :
-Người đó chính là người ta cần tìm, huy động tất cả lực lượng bắt người đó lại cho ta.
Bên kia nghe thấy cô chủ gấp gáp như vậy, hắn cũng rất vội vàng đáp ‘rõ”. Hắn ta lại dùng điện đàm gọi thêm một số người.
Lúc này, Lâm Thần cũng đám bạn và Ngọc Băng đã đến chiếc xe ở đó chờ sẵn. Chiếc xe này rất rộng, và có rất nhiều người hầu, Ngọc Băng còn định mời Lâm Thần lên xe thì cảm thấy mấy người bảo an lúc trước chạy đến đây một cách nhanh chóng... điều này làm Ngọc Băng có chút lạ thường.
Lâm Thần cứ tưởng là đã thoát được ải này, nhưng khi thấy mấy tên bảo an vừa nãy chạy theo hướng này, trong lòng cậu có một dự cảm rất bất thường. Lâm Thần không chần chừ bỏ chạy, cậu chắc chắn là mình đã bị phát hiện, thật không ngờ là Linh Nhi lại lắm chiêu trò như vậy.
Nhìn thấy Lâm Thần chạy một cách vội vàng như vậy. Lòng cô trở lên trống rỗng, cô bản năng chạy theo nhưng bị mọi người cản lại. Khi thấy đám bảo an đuổi theo Lâm Thần, Linh Nhi nhận ra rằng mình thật vô dụng, không thể bảo vệ được người mình thích. Ngọc Băng rơi nước mắt trong vô vọng. Cô lần đầu tiên trong đời khóc, cô khóc vì bất lực, khóc vì mình cũng chẳng thể làm gì được. Cô xông ra định thoát khỏi vòng vây thì bị mấy “ nữ hầu” ép lên xe.
Lâm Thần ở ngoài xa cũng nghe thấy tiếng gào rất bi thương của Ngọc Băng, cậu cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng bây giờ không chạy thì cậu sẽ không bao giờ chạy được nữa.
Lâm Thần chạy rất nhanh, bỏ ra hai tên bảo an kia. Nhưng cậu vừa mới thả lỏng một chút thì ở phía trước có hai người chặn đầu cậu. Lâm Thần cũng không do dự chuyển hướng vào phía ngõ.
Bảo an càng ngày càng đông mà Lâm Thần chỉ có một mình, Lâm Thần dùng tất cả những gì trên đường cản những người đó lại. Cậu đạp thùng phi, dùng que chặn,... nhưng với số lượng áp đảo thì Lâm Thần cũng không thể thả lỏng thêm được tý nào.
Bỗng nhiên định chạy vào ngõ thì có một tên ở gần đó đánh cậu. Lâm Thần phản xạ đỡ được một phần đòn, cậu tiện sút luôn một đạp vào eo tên đó làm tên đó bay xa vài mét. Lâm Thần cảm thấy rất đau, có vẻ như cú đánh của tên đó làm cho xương của cậu có chút không ổn, Lâm Thần cắn răng chạy. Nhưng cơn đau càng ngày càng mạnh, Lâm Thần cảm thấy đầu mình càng ngày càng mơ hồ, trong khi ở đằng sau có tận mười tên đang đuổi theo cậu phía sau.
“ Không lẽ cuộc đời của ta lại phải rơi vào tay của cô bé đó nữa sao!!!” Lâm Thần buồn bã cười một cách chua chát.
P/s: Đêm rồi, cho ta một like đi nào các đh.
Danh sách chương