Vẫn là một cô gái xinh đẹp đó, tuy nhiên hiện tại, lưỡi của cô ấy đang từ từ liếm láp cánh tay cậu một cách vô thức. Một hành động tưởng chừng không thể nào có thể xảy ra, ấy thế mà lúc này, nó lại xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu cảm tưởng như mình đang nằm mơ, thậm chí cậu còn tự véo má mình để tự kiểm tra. Sau khi véo, cảm giác đau nhói khiến cho cậu tin chắc đây chính là thực tại.

Vậy nên, điều đầu tiên cậu làm đó chính là rút tay khỏi em ấy. Em ấy đang rất yếu, với cả cánh tay cậu đổ nhiều mồ hôi, nếu Nguyệt Sương còn làm vậy thì nó sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của em ấy.

Tuy nhiên, có vẻ Nguyệt Sương đã coi cánh tay cậu là vật sở hữu của chính mình, em ấy ra sức níu kéo. Bàn tay cậu càng ngày càng lún sâu vào giữa khe đồi, cậu cắn răng cố gắng chịu đựng cái cảm giác “mê hoặc” này để có thể thoát khỏi em ấy.

Cậu cũng cố hết sức đó, nhưng mà Nguyệt Sương cũng đâu có chịu thua! Phải biết rằng Nguyệt Sương là một cô gái rất hiếu thắng và năng động, cô không bao giờ chịu thua trước một ai, tính cách này thậm chí đã ăn sâu trong tiềm thức. Nó cũng chính là con dao hai lưỡi đối với một đứa trẻ còn chưa suy nghĩ chín chắn như cô ấy.

Thế nên, khi Lâm Thần định lấy tay của mình ra khỏi lồng ngực của Nguyệt Sương thì tức là cậu đang “tuyên chiến” với em ấy. Đó là bởi vì trong tiềm thức Nguyệt Sương, cánh tay của cậu chính là “vật sở hữu” của cô ấy, và chính Lâm Thần là một kẻ thù muốn tranh giành thứ đồ đó.

Với bản năng của Nguyệt Sương, dù là trong tiềm thức nhưng cô ấy sẽ ra sức “ chiến đấu” với kẻ thù dám cướp đi món đồ của mình. Hai tay cô ôm chặt hơn, thậm chí đến cả hai chân cũng ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Thần. Khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận và khó chịu nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, giống như đang cảnh cáo đối thủ của cô rằng: “ Tôi không sợ, có giỏi thì anh thử lấy xem”.

Lâm Thần càng cố gắng rút thì Nguyệt Sương càng ôm chặt, cái dáng vẻ giống như một con mực to xác mềm mại bao quanh tay khiến cho cả cơ thể cậu bắt đầu trở nên mất sức. Nhìn Nguyệt Sương đến chết cũng không chịu buông, trán cậu đổ mồ hôi, miệng thì thầm:

“ Nguyệt Sương ơi là Nguyệt Sương, em làm như vậy thì tay của thầy làm sao có thể lấy ra được?”

Cậu lúc này đúng là kiểu rơi vào thế khó, bàn tay của cậu đã lọt vào khe rãnh nguy hiểm, còn cánh tay thì bị Nguyệt Sương gắt gao ôm chặt. Bây giờ cậu mà cưỡng ép lấy ra thì chắc chắn sẽ làm cho em ấy đau, tuy nhiên nếu không lấy thì nhỡ có người khác thấy thì... Nghĩ đến đây, đầu cậu lại đau, thật sự lúc này cậu nên làm cách nào bây giờ? Cậu thử dùng bàn tay còn lại xoa đầu em ấy. Điều này là để mong cho Nguyệt Sương có thể bị “mê hoặc” bởi hành động xoa đầu ấy, từ đó mà cậu có thể giải thoát cho bàn tay kia. Cậu càng nghĩ thì càng thấy kế hoạch này khả thi, bởi vì chính cậu nhìn thấy biểu cảm thoải mái của em ấy vừa nãy khi được cậu xoa đầu.

Khi cậu xoa đầu, Nguyệt Sương có vẻ rất “thích thú”, bằng chứng là đầu cô ấy cố gắng cựa cựa tay cậu. Điều này khiến cho Lâm Thần hào hứng, chỉ cần làm như vậy là cậu sẽ có thể rút tay khỏi người của em ấy.

Ý nghĩ là như vậy nhưng sự thật thì lại tàn khốc vô cùng. Cánh tay của cậu vẫn bị cả thân thể em ấy cùng hai chân hai tay dì chặt, không hề có dấu hiệu thả lỏng. Cậu cảm giác rằng em ấy đang cố gắng tận hưởng cái cảm giác xoa đầu đó nhưng cũng phải giữ lấy tay cậu cho bằng được.

Cậu cũng thử dừng tay lại để xem phản ứng cô ấy như nào? Đúng như dự đoán, khi không cảm nhận được bàn tay xoa nhè nhẹ mái tóc, vẻ mặt cô ấy lộ rõ vẻ khó chịu. Tuy nhiên rất nhanh Nguyệt Sương đã lấy lại vẻ bình thường, lúm má đồng tiền dựa vào cánh tay cậu. Giống như kiểu không có cái xoa đầu thì vẫn còn cái tay còn lại cơ mà.

Lâm Thần chỉ biết dùng tay ôm mặt trước hành động của em ấy. Cậu chịu thua! Thực sự chịu thua. Bây giờ trong đầu cậu chẳng còn cách nào cả, cậu chỉ biết ngồi nhìn cánh tay của mình bị một cô gái xinh đẹp ôm trọn trong lòng.

Cậu không biết rằng hành động xoa đầu vừa nãy đã khiến cho Nguyệt Sương vô cùng dễ chịu. Vậy nên khi không còn cảm giác đó, cô ấy buộc phải tự đi tìm lại. Và cánh tay của cậu chính là đối tượng hoàn hảo. Cô dùng bờ má của mình cựa cựa cánh tay của Lâm Thần, vẻ mặt dễ chịu y như lúc được xoa đầu vậy. Điều này khiến cho Lâm Thần không biết nên cười hay nên khóc.

Trong lúc Lâm Thần đang không biết làm gì, cậu nghe thấy thanh âm rất bé phát ra từ cô ấy:

“ Tehe... chiến thắng ... chiến thắng rồi... Đồ này là của mình, không ai được cướp cả...”

Nghe thấy lời nói mớ như vậy, Lâm Thần chỉ biết cười nhẹ. Thực sự cô nàng này đúng là trẻ con mà.

Ngay sau đó, cậu lại tiếp tục nghe thấy âm thanh của em ấy:

“ Thầy...thầy... thua em phải không??? Nếu vậy thì...”

“ Em ấy nói cái gì vậy?” Lâm Thần cố gắng nghe nhưng âm thanh của em ấy thực sự quá bé đi!

“ Thầy phải ở cùng em suốt đời!” Nguyệt Sương vừa cười vừa nói mớ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện