Tên nam tử nhìn thấy rõ ràng mặt của lão Tam. Trong lòng hắn tràn ngập nỗi sợ. Đây chính là một dân xã hội đen, từng quấy đảo tung hoanh giới giang hồ. Nhớ lúc trước, khi nhìn thấy lão Tam đến thu đồng phí bảo kê của chủ tịch công ty, hắn chỉ biết co ro đứng trong góc nhìn. Ấy vậy mà bây giờ, ông ta lại xuất hiện trước mặt hắn.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ lão Tam đang không hề vui vẻ, hắn cố gắng đi đến trước mặt lão Tam, ra vẻ khúm núm nói:
“ Cơn gió nào đưa anh đến đây ạ”
Dáng vẻ giống như một con chó đang cố gắng lấy lòng chủ của tên nam tử khiến cho Tạ Hân cũng cảm thấy hốt hoảng. Phải biết người cô quen chính là một vị giám đốc có tiếng ở đây, chức cao vọng trọng. Anh ta tuy ngang tuổi bố cô nhưng tài sản rất nhiều, lại còn có rất nhiều mối quan hệ, phải nói là một cái atm di động rất thích hợp với cô. Ấy thế mà bây giờ, anh ta lại khúm núm trước một đám du côn. Điều này chứng tỏ những người này không hề đơn giản. Cô cố gắng chỉnh lại trang phục bị cởi ra của mình...
Lão Tam lúc này chỉ nhìn vào Lâm Thần cùng với ánh mắt chờ mong. Tuy ông biết Lâm Thần thừa sức đánh đập những người này nhưng ông vẫn muốn chờ xem hành động tiếp theo của Lâm Thần như thế nào. Lúc này ông còn đang suy tính xem nên đền bù cho cậu ấy như thế nào. Nhất định phải khiến cho Lâm Thần hài lòng không chút khó chịu.
Tên nam tử nhìn thấy lão Tam nhìn Lâm Thần, trong đầu hắn đang suy tính điều gì đó. Nhìn dáng vẻ Lâm Thần ngồi một cách nhàn nhã. Hắn bừng tỉnh một điều. Lão Tam đây chính là muốn hắn bắt Lâm Thần quỳ xuống để chuộc tội. Phải biết rằng lão Tam là một tên giang hồ, việc lão đến mà lại có người nhởn nhơ trước mặt lão thì đó chính là một sự sỉ nhục.
Cảm tưởng suy nghĩ của mình là đúng, hắn cười lạnh. Lão Tam đang trầm ngâm thì đột nhiên, một giọng nói vô cùng khinh miệt từ tên nam tử mập mạp đó hướng về Lâm Thần:
“ Cmm, mày còn ngồi đó nhìn hả? Đại ca đang ở đây mà mày không biết quỳ xuống sao? Mày có tin...”
“ BỐP”
Một tiếng tát vô cùng uy lực của Lão Tam đập thẳng vào mặt tên nam tử đó. Vẻ mặt Lão Tam trở nên vô cùng đáng sợ và khủng bố, ánh mắt cay nghiệt nhìn tên nam tử giống như nhìn một mối thù truyền kiếp vậy.
Cú tát đẫm máu như vậy khiến cho tên nam tử chỉ biết lăn lộn dưới đất kêu rống lên vì đau đớn. Tạ Hân thậm chí còn không dám nhìn cảnh tượng này, hai tay che mắt chui mặt vào góc ghế.
Đàn em đằng sau đứng im giống như chuyện này chẳng liên quan tới họ. Họ hiểu đại ca đang làm gì, và họ cũng biết được thân phận của nam sinh đang ngồi kia. Thật sự mới nghe đến thôi mà trong lòng ai cũng sẽ có chút ghen tỵ cùng với một chút kinh sợ.
Còn đối với Lâm Thần, cảm thấy cách giải quyết của lão Tam có chút bạo lực, cậu đứng dậy nói thầm vào tai của lão. Lão tuy vô cùng cáu giận nhưng vẫn nghe rõ từng từ của Lâm Thần. Sau khi nghe xong, lão ra hiệu cho đàn em khiêng tên nam tử đó ra ngoài. Để lại Tạ Hân cùng nguyên một đám côn đồ ở trong phòng.
Tạ Hân tuy cao ngạo nhưng rơi vào trong hoàn cảnh này thì thực sự cô cũng vô cùng hoảng sợ. Ai ai cũng tỏ ra lạnh lùng, nhất là cái tên cầm đầu. Chỉ cần nhìn là cả thân thể cô run rẩy một cái rồi.
Lão Tam đi đến trước mặt Tạ Hân, vẻ mặt cười lạnh làm rạn nứt vết sẹo trông vô cùng khủng khiếp. Nó khiến cho sắc mặt của Tạ Hân trắng bệch, cô chỉ biết ngồi vào góc cùng vẻ mặt hoảng sợ:
“ Phòng này hình như là phòng của cô phải không? Phiền cô trả tiền giúp.”
Tạ Hân nghe vậy, trong lòng cô trầm xuống. Buổi tối hôm nay, vì biết chắc tên nam tử đó sẽ bao tất nên cô chẳng mang một xu nào cả. Cô lúc này chính là một đứa nghèo rớt mồng tơi đúng theo ý đen. Lúc trước cô còn chê Lâm Thần thì bây giờ chính cô lại là người rơi vào thế khó này.
“ Tôi...tôi không mang tiền...”
Tạ Hân run sợ nói, ánh mắt đẫm lệ trông vô cùng đáng thương. Cô lúc này chỉ còn làm cách này mới có thể “dụ dỗ” được tên đại ca. Trong lòng cô cũng suy tính, tên này tuy hơi già nhưng dù sao tốt hơn tên nam tử xấu xí kia, hơn nữa cơ bắp hắn ta còn rất cuồn cuộn. Không biết lúc ở trên giường thì... Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tạ Hân không tự chủ đỏ lên.
Tạ Hân cố tình để lộ da thịt trắng nõn của cô, điều này khiến cho mấy tên đàn em cũng cảm thấy rạo rực. Tuy nhiên, Lão Tam chỉ cười lạnh. Mấy cái trò mèo này lão mà không hiểu thì làm sao có thể lăn lộn giới giang hồ được. Hơn nữa, bây giờ Lâm Thần còn ở đây, lão làm theo ý cô ta thì chẳng khác nào đang tát một cái dành cho Lâm Thần cả.
Lão Tam đương nhiên sẽ không đánh Tạ Hân, dù sao cô ta cũng là con gái. Hơn nữa, Lâm Thần cũng đã gợi ý cho lão một cách rất hay.
Thấy Lão Tam cười, Tạ Hân trong lòng mừng thầm. Cô lúc này chỉ cần diễn thêm một chút nữa là có thể dụ được tên này quỳ xuống dưới chân cô rồi. Lúc đó, cô vừa có tiền lại có quyền vì là người tình của một vị đại ca... Một tương lai tươi sáng trước mặt cô đang hiện ra.
Tuy nhiên, tất cả ước mơ đó đã bị câu nói của Lão Tam làm cho cô bừng tỉnh:
“ Bọn bay đâu, con này không có tiền trả. Chúng mày đưa ả xuống rửa chén trừ nợ cho tao. Nhớ kỹ... tao mà biết ai trong chúng mày dám cho ả nghỉ thì chết với tao”
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ lão Tam đang không hề vui vẻ, hắn cố gắng đi đến trước mặt lão Tam, ra vẻ khúm núm nói:
“ Cơn gió nào đưa anh đến đây ạ”
Dáng vẻ giống như một con chó đang cố gắng lấy lòng chủ của tên nam tử khiến cho Tạ Hân cũng cảm thấy hốt hoảng. Phải biết người cô quen chính là một vị giám đốc có tiếng ở đây, chức cao vọng trọng. Anh ta tuy ngang tuổi bố cô nhưng tài sản rất nhiều, lại còn có rất nhiều mối quan hệ, phải nói là một cái atm di động rất thích hợp với cô. Ấy thế mà bây giờ, anh ta lại khúm núm trước một đám du côn. Điều này chứng tỏ những người này không hề đơn giản. Cô cố gắng chỉnh lại trang phục bị cởi ra của mình...
Lão Tam lúc này chỉ nhìn vào Lâm Thần cùng với ánh mắt chờ mong. Tuy ông biết Lâm Thần thừa sức đánh đập những người này nhưng ông vẫn muốn chờ xem hành động tiếp theo của Lâm Thần như thế nào. Lúc này ông còn đang suy tính xem nên đền bù cho cậu ấy như thế nào. Nhất định phải khiến cho Lâm Thần hài lòng không chút khó chịu.
Tên nam tử nhìn thấy lão Tam nhìn Lâm Thần, trong đầu hắn đang suy tính điều gì đó. Nhìn dáng vẻ Lâm Thần ngồi một cách nhàn nhã. Hắn bừng tỉnh một điều. Lão Tam đây chính là muốn hắn bắt Lâm Thần quỳ xuống để chuộc tội. Phải biết rằng lão Tam là một tên giang hồ, việc lão đến mà lại có người nhởn nhơ trước mặt lão thì đó chính là một sự sỉ nhục.
Cảm tưởng suy nghĩ của mình là đúng, hắn cười lạnh. Lão Tam đang trầm ngâm thì đột nhiên, một giọng nói vô cùng khinh miệt từ tên nam tử mập mạp đó hướng về Lâm Thần:
“ Cmm, mày còn ngồi đó nhìn hả? Đại ca đang ở đây mà mày không biết quỳ xuống sao? Mày có tin...”
“ BỐP”
Một tiếng tát vô cùng uy lực của Lão Tam đập thẳng vào mặt tên nam tử đó. Vẻ mặt Lão Tam trở nên vô cùng đáng sợ và khủng bố, ánh mắt cay nghiệt nhìn tên nam tử giống như nhìn một mối thù truyền kiếp vậy.
Cú tát đẫm máu như vậy khiến cho tên nam tử chỉ biết lăn lộn dưới đất kêu rống lên vì đau đớn. Tạ Hân thậm chí còn không dám nhìn cảnh tượng này, hai tay che mắt chui mặt vào góc ghế.
Đàn em đằng sau đứng im giống như chuyện này chẳng liên quan tới họ. Họ hiểu đại ca đang làm gì, và họ cũng biết được thân phận của nam sinh đang ngồi kia. Thật sự mới nghe đến thôi mà trong lòng ai cũng sẽ có chút ghen tỵ cùng với một chút kinh sợ.
Còn đối với Lâm Thần, cảm thấy cách giải quyết của lão Tam có chút bạo lực, cậu đứng dậy nói thầm vào tai của lão. Lão tuy vô cùng cáu giận nhưng vẫn nghe rõ từng từ của Lâm Thần. Sau khi nghe xong, lão ra hiệu cho đàn em khiêng tên nam tử đó ra ngoài. Để lại Tạ Hân cùng nguyên một đám côn đồ ở trong phòng.
Tạ Hân tuy cao ngạo nhưng rơi vào trong hoàn cảnh này thì thực sự cô cũng vô cùng hoảng sợ. Ai ai cũng tỏ ra lạnh lùng, nhất là cái tên cầm đầu. Chỉ cần nhìn là cả thân thể cô run rẩy một cái rồi.
Lão Tam đi đến trước mặt Tạ Hân, vẻ mặt cười lạnh làm rạn nứt vết sẹo trông vô cùng khủng khiếp. Nó khiến cho sắc mặt của Tạ Hân trắng bệch, cô chỉ biết ngồi vào góc cùng vẻ mặt hoảng sợ:
“ Phòng này hình như là phòng của cô phải không? Phiền cô trả tiền giúp.”
Tạ Hân nghe vậy, trong lòng cô trầm xuống. Buổi tối hôm nay, vì biết chắc tên nam tử đó sẽ bao tất nên cô chẳng mang một xu nào cả. Cô lúc này chính là một đứa nghèo rớt mồng tơi đúng theo ý đen. Lúc trước cô còn chê Lâm Thần thì bây giờ chính cô lại là người rơi vào thế khó này.
“ Tôi...tôi không mang tiền...”
Tạ Hân run sợ nói, ánh mắt đẫm lệ trông vô cùng đáng thương. Cô lúc này chỉ còn làm cách này mới có thể “dụ dỗ” được tên đại ca. Trong lòng cô cũng suy tính, tên này tuy hơi già nhưng dù sao tốt hơn tên nam tử xấu xí kia, hơn nữa cơ bắp hắn ta còn rất cuồn cuộn. Không biết lúc ở trên giường thì... Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tạ Hân không tự chủ đỏ lên.
Tạ Hân cố tình để lộ da thịt trắng nõn của cô, điều này khiến cho mấy tên đàn em cũng cảm thấy rạo rực. Tuy nhiên, Lão Tam chỉ cười lạnh. Mấy cái trò mèo này lão mà không hiểu thì làm sao có thể lăn lộn giới giang hồ được. Hơn nữa, bây giờ Lâm Thần còn ở đây, lão làm theo ý cô ta thì chẳng khác nào đang tát một cái dành cho Lâm Thần cả.
Lão Tam đương nhiên sẽ không đánh Tạ Hân, dù sao cô ta cũng là con gái. Hơn nữa, Lâm Thần cũng đã gợi ý cho lão một cách rất hay.
Thấy Lão Tam cười, Tạ Hân trong lòng mừng thầm. Cô lúc này chỉ cần diễn thêm một chút nữa là có thể dụ được tên này quỳ xuống dưới chân cô rồi. Lúc đó, cô vừa có tiền lại có quyền vì là người tình của một vị đại ca... Một tương lai tươi sáng trước mặt cô đang hiện ra.
Tuy nhiên, tất cả ước mơ đó đã bị câu nói của Lão Tam làm cho cô bừng tỉnh:
“ Bọn bay đâu, con này không có tiền trả. Chúng mày đưa ả xuống rửa chén trừ nợ cho tao. Nhớ kỹ... tao mà biết ai trong chúng mày dám cho ả nghỉ thì chết với tao”
Danh sách chương