“ Thầy nói dối...nếu...nếu như vậy thì tại sao thầy...thầy lại...giỏi như vậy”

Nguyệt Sương giống như không tin những gì Lâm Thần nói, khuôn mặt uất ức nghi ngờ.

Lâm Thần cũng thấy việc này có chút hiệu quả, Nguyệt Sương bắt đầu chú ý vào câu truyện hơn. Vì vậy, cậu vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ kể:

“ Đúng là thầy có chút kỹ năng, tuy vậy đâu có ai biết những gì thầy đã từng trải...”

“ Ý thầy là...”

Cảm nhận thấy Nguyệt Sương có vẻ đã ngừng khóc, đối với cậu đây chính là chuyện vui. Có thể chuyện này sẽ bại lộ một chút về quá khứ bản thân, nhưng như vậy thì có sao? Dù sao cô ấy cũng không thể phát hiện được thân thế của cậu? “ Lúc còn nhỏ, thầy là một đứa trẻ mù mờ không biết làm gì cả, không hề biết nấu ăn cũng chẳng hề biết vẽ tranh hay làm bất cứ chuyện gì nên hồn cả. Tuy vậy, gia đình thầy lúc đó rất nghèo, thậm chí không thể đủ nuôi sống thầy…”

“ Thật…thật sao?”

Nguyệt Sương nghe thấy những lời tâm sự trên, từ từ lau nước mắt, sau đó xoay người lại nhìn Lâm Thần. Tuy vậy, cô vẫn cố gắng che hết khuôn mặt nhiều nhất có thể bằng con gấu bông trắng đó.

“ Thật sự đúng là như vậy sao”

Lâm Thần thấy Nguyệt Sương đã xoay người lại, càng ngày cậu càng thấy cách này của mình thật là thông minh quá đi. Cậu ho một chút, tiện tay xoa đầu Nguyệt Sương rồi bắt đầu kể:

“ Thầy lúc đó chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để có thể trang trải cuộc sống gia đình. Nếu không có gì vẽ thì có thể dùng than để vẽ trên sân gạch, muốn nấu ăn thì ta cứ nấu cho gia đình như bình thường. Cũng như bao người khác, mới làm thì chắc chắn thành phẩm sẽ vô cùng thảm hại… thậm chí đôi khi những món ăn thầy làm còn phải vứt đi nữa kìa…”

Sau một hồi kể, Nguyệt Sương giống như đang hòa nhập vào trong đó. Ánh mắt của cô lúc nào cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Thần. Đôi môi nhỏ nhắn từ từ lộ ra:

“Vậy là…thầy cũng giống em bây giờ…phải không?”

Ánh mắt long lanh cùng lời nói nhẹ nhàng ngọt như đường của Nguyệt Sương khiến cho Lâm Thần suýt chút nữa bị mê hoặc trong đó. Tại sao cô ấy lại dễ thương như vậy? Thật sự cậu lúc này chỉ muốn ôm em ấy vào trong lòng giống như Tiểu Ngọc vậy. Và tất nhiên là cậu không dám làm thế. Cậu cố gắng kiềm chế hành động này lại, vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh nói:

“ Đúng vậy, không một ai sinh ra là hoàn hảo cả. Thầy cũng hơn em ở chỗ là nhiều tuổi hơn thôi. Thầy tin rằng nếu em không nản chí thì chắc chắn sẽ hơn thầy bây giờ. Vậy nên em đừng có buồn nữa nha?”

Đây chính là câu chốt cuối, cũng là thứ quyết định xem kế hoạch kế hoạch này có thành công hay không! Cậu nín thở căng thẳng chờ đợi. Nhìn Nguyệt Sương suy nghĩ, cậu tự an ủi mình:

“ Không sao, mình đã làm hết sức rồi!”

Cuối cùng, sau một khoảng thời gian. Có vẻ như tất cả những gì cậu làm cũng mang lại kết quả, Nguyệt Sương bắt đầu lấy lại tinh thần. Sau đó cô ấy nở một nụ cười thật tươi, nói với cậu bằng một giọng biết ơn:

“ Cảm ơn thầy đã giúp em hiểu ra… Em vô cùng cảm kích”

Lâm Thần thấy kết quả mình làm đã ổn thỏa, tay không tự chủ xoa đầu em ấy lần cuối. Có vẻ như em ấy dần đã quen với việc bị xoa đầu này rồi, thậm chí dáng vẻ còn vô cùng hưởng thụ. Đây có phải là phần quà thêm dành cho cậu không.

“ Thôi được rồi, nếu em mệt thì cứ nghỉ nhé. Thầy ra ngoài trước”

Lâm Thần nói như vậy rồi chuẩn bị ra ngoài, tuy nhiên một giọng nói gấp gáp từ Nguyệt Sương truyền tới tai cậu:

“ Chờ đã thầy”

Bởi vì không thể đoán trước hành động của Nguyệt Sương. Vậy nên khi cậu đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài thì một thân hình mềm mại như bông từ phía sau đè cậu xuống đất.

“ Em…em xin lỗi…em bị trượt trân, thầy có bị làm sao…”

Cậu lúc này chỉ muốn nói Nguyệt Sương đừng có làm mấy hành động nguy hiểm này nữa. Nhất là khi trang phục đang mặc trên người cô ấy mê người như này. Cũng may là cô ấy không nhận ra, tuy nhiên, cái cảm giác mát mát ở mặt này là sao?

“ Thầy…thầy…”

Lời nói ngắt ngứ, biểu cảm ngạc nhiên không chợp mắt khiến cùng với cảm giác mát mẻ ở mặt khiến cho cậu có một dự cảm xấu. Rất nhanh, một phần da giả mà cậu dùng để ngụy trang đã nằm trong tay cô ấy. Vậy là…lúc này cậu đang lộ ra mặt thật.

Hoảng sợ đến tột cùng, cậu không để ý tới cô ấy, một mạch chạy thẳng vào phòng vệ sinh ngay đó. Để lại Nguyệt Sương đang cầm miếng da giả còn ngẩn ngơ trong phòng.

“ Chuyện này là sao? Tại sao thầy ấy lại có một bộ mặt khác”

Trái tim của Nguyệt Sương lúc này đập thình thịch, tuy chỉ nhìn được nửa khuôn mặt nhưng thực sự nó đã in sâu vào tâm trí của cô. Đơn giản vì nó quá đẹp, đẹp tới nỗi mà chính cô cũng bị mê hoặc vào trong đó…

“ Vậy là anh ta không phải Lâm Thiên… Vậy anh ta là ai? Tại sao lại giả dạng người đó?”

Trong lòng Nguyệt Sương đã ngầm bắt đầu tự suy nghĩ về Lâm Thần. Nếu anh ta phải giả dạng như vậy thì chắc chắn phải có chuyện gì đặc biệt.

Có phải anh ta là sát thủ? Vừa nghĩ như vậy, cô liền quăng liền cái suy nghĩ đó, nếu đúng thật là như vậy thì tại sao anh ta không hành động trong suốt quãng thời gian dài. Nếu anh ta muốn lấy lòng cô thì cũng không phải, bởi vì nếu thật sự như vậy thì cần gì anh ta phải giả trang chứ…

Quá nhiều câu hỏi cần được Lâm Thần trả lời, cô chắc chắn sẽ khiến Lâm Thần nói ra sự thật. Nghĩ đến cảnh vừa nãy, cô lúc này mới đỏ mặt, lấy hai tay sờ đôi má nóng bỏng rồi tự nói:

“ Mình…mình… không ngờ lại rung động trước anh ta”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện