Trong khi Nguyệt Sương vẫn đang cắm cúi đi tìm nguyên liệu thì Lâm Thần đã đến công chế biến rồi. Đối với Nguyệt Sương, cô tin rằng Lâm Thần chỉ đang làm trò để thể hiện trước mặt cô chứ thực ra anh ta chẳng có chút hiểu gì về nấu ăn cả. Nếu là một đầu bếp thì không thể nào cầm quá nhiều nguyên liệu như vậy chỉ để làm một món, nó là một điều không hề khoa học.

Tuy nhiên, Nguyệt Sương không hề biết rằng Lâm Thần không chỉ nấu một món ăn duy nhất. Chính vì thế nên cô vẫn tung tăng làm chuyện của mình.

Sau khi Lâm Thần đeo găng tay xong, cậu nhìn những miếng thịt cùng những hải sản vẫn còn ngoe nguẩy trên bàn, ánh mắt cậu có chút háo hức:

-Chà...chà...lâu lắm rồi mình mới làm việc này.

Câu nói giống như đang bung ra nỗi niềm bấy lâu nay. Từ lần bị Linh Nhi bắt đi, cậu chưa từng nấu một bữa ăn ngon cho Tiểu Ngọc cùng với vị chủ tịch Tô Nhan đó. Điều này khiến cho cậu luôn luôn có cảm giác khá lấn cấn. Tuy vậy, ngày hôm nay, khi mà cậu được đứng trên nhà bếp này, cái cảm giác đó lại bỗng chợt quay về.

Lâm Thần cầm lấy chuôi dao rồi rút ra, một lưỡi dao vô cùng sắc bén bóng loáng chợt hiện ra. Từng miếng thịt, từng con tôm con cá tươi sống được lưỡi dao của cậu cắt ra một cách rất trơn tru và thành thạo.

Lúc này, Lâm Thần cũng không quan tâm đến chiến thắng, cậu lúc này muốn thử xem giới hạn của mình là ở đâu. Lần trước khi nấu cho em gái cậu thì cậu không thể nấu kịp tất cả những món Tiểu Ngọc thích, bây giờ, cùng thời gian đó, cậu xem cậu có thể làm được bao nhiêu món...

Lâm Thần trong lòng quyết tâm thì chẳng khác nào là đang cầm dao băm nhỏ lòng tự tin của cô gái ngây thơ Nguyệt Sương đó. Lúc này Nguyệt Sương vẫn còn khá tự tin về bản lĩnh của mình... Tuy nhiên, khi mà cô xách nguyên liệu trở về, hình ảnh Lâm Thần với đôi tay thoăn thoắt chế biến nguyên liệu đã khiến cho lòng tự tin của cô có chút nứt nẻ.

-Anh ta...anh ta rốt cuộc là ai? Không cần nói về độ ngon, riêng hình ảnh anh ta bây giờ trông vô cùng ngầu và chuyên nghiệp. Con dao trên tay Lâm Thần trở nên sống động đến bất ngờ. Thịt cá ngừ được con dao từ tay Lâm Thần xẻ ra thành từng miếng nhỏ gọn, thậm chí đến cả con cua kia mà anh ta lọc hết thịt của nó trong thời gian rất ngắn chỉ bằng con dao đó... Rồi còn rất nhiều thứ đập vào mắt Nguyệt Sương, nó khiến cho cô hoài nghi về thân thế của Lâm Thần?

-Một họa sĩ tài hoa bây giờ lại thành một đầu bếp chuyên nghiệp? Anh ta biến thái đến mức nào chứ? Tại sao? Tại sao mình không bao giờ thắng được anh ta...

Nguyệt Sương càng nhìn cách nấu ăn của Lâm Thần thì cô càng cảm thấy tỷ lệ thắng của mình giảm xuống. Rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu cô, tuy nhiên chỉ có một thứ luôn vang vảng trong đầu :

“ Chịu thua đi, cô không thắng được anh ta đâu...”

Suy nghĩ này khiến cho Nguyệt Sương rất khó chịu... Cô không tin kết quả này, tại sao cô lại thua hắn ta.

“Hắn ta chỉ là một tên biến thái háo sắc( edit: oan cho anh tôi quá!), một người thấp kém như vậy thì chắc chắn không thể vượt qua mình được.”

Nguyệt Sương thở dài một hơi, cô không thèm nhìn anh ta nữa, hai chân trắng nõn từ từ bước đến bàn ăn. Tay của cô từ từ lấy nguyên liệu rồi chuẩn bị bữa ăn, động tác cũng thành thục giống như đã làm khá nhiều lần.

Một trai một gái đều muốn tạo ra những món ngon, cả hai đều tập trung vào công việc mặc kệ thời gian. Lâm Thần bằng tài năng biến thái cùng với nhiệt huyết dâng trào đã làm ra tổng cộng bảy món ăn. Từng món được cậu trang trí vô cùng công phu, thậm chí thời gian còn lại cậu còn rửa lại những xoong nồi và dụng cụ cậu dùng để nấu ăn, trả lại nguyên vẹn như ban đầu.

Món ăn của cậu từ thịt, cá, rau cho đến hoa quả đều đủ. Có những thứ tưởng chừng như rất đơn giản như cà chua hay hành tây đều được bàn tay của cậu biến đổi trông vô cùng đẹp mắt. Nó đẹp tới nỗi mà người ăn khi nhìn thấy sẽ kêu cậu tại sao làm đẹp như vậy lại dùng cà chua với hành tây, quá là phí phạm.

Đúng lúc này, Nguyệt Sương vẻ mặt vui vẻ tắt bếp, cuối cùng cô cũng hoàn thành món ăn của mình. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuy có dính chút than do cô phải nướng qua thịt, bàn tay có chút lấm lem cùng bộ quần áo có chút ướt nhưng tất cả dường như đều là thứ không đáng quan tâm trước món ăn này. Từng chút từng chút, Nguyệt Sương để miếng thịt còn nóng hổi vào một chiếc đĩa, từ từ trang trí khá nhẹ nhàng...

Nguyệt Sương vừa trang trí xong, đồng hồ rung lên một hồi báo hiệu thời gian đã kết thúc. Cả Lâm Thần cùng Nguyệt Sương cùng bê đồ ăn lên trước bàn to tròn ở giữa.

Điều kỳ lạ là Nguyệt Sương chỉ bê một món còn Lâm Thần thì bê nguyên một mâm đến. Cảm giác xấu hổ vô cùng tràn ngập trong lòng Nguyệt Sương. Hai má cô đỏ lừ như cà chua trên dĩa Lâm Thần, răng trắng của Nguyệt Sương cắn lấy môi mình giống như đang muốn nhai Lâm Thần vậy. Một lời nói nhẹ nhàng nhưng trong đó chứa sự tức giận từ Nguyệt Sương phát ra:

-Tôi bảo chỉ được nấu một món, tại sao anh lại nấu nhiều như thế.

Lâm Thần cũng biết là mình nấu hơi nhiều, tuy nhiên dù sao luật đâu có cấm. Vì thế nên cậu cũng tỏ vẻ giống như một người thầy:

-Em đừng quan tâm, thầy là người vô cùng yêu chiều học sinh của mình. Trong các món này nếu món nào không bằng của em thì xem như thầy thua.

Nguyệt Sương nghe thế, trong lòng cô như mở cờ. Đây chẳng phải là anh ta đang tự dâng chiến thắng dành cho mình sao. Tuy trong lòng cô vô cùng khâm phục anh ta có thể giỏi như vậy nhưng dù sao cuộc thi vẫn là cuộc thi, người chiến thắng là người có tất cả.

Một cuộc thi mà người thi chính là ban giám khảo. Lâm Thần nhìn đĩa thịt bò còn mọng nước của Nguyệt Sương, cậu gật đầu hài lòng nói:

-Thật sự thầy cũng không tin được em lại nấu được món bò này đó.

Lâm Thần cũng từng nấu, tuy nhìn bên ngoài trông vô cùng bình thường nhưng kỹ thuật nấu mới là khủng khiếp. Chẳng những tỷ lệ gia vị phải chuẩn tuyệt đối mà công đoạn nướng cũng phải vô cùng tỉ mỉ, thịt bò chỉ được chín ba phần, nếu chín quá thì nó sẽ mất đi hương vị vốn có của nó. Chính vì thế nên cậu mới khen một lời thật lòng như vậy.

Tuy nhiên lời nói của Lâm Thần khi vào tai của Nguyệt Sương thì nó lại giống như lời trêu tức cô ấy vậy. Hai bàn tay của Nguyệt Sương nắm lại, cô dựng thẳng như con mèo nhỏ dựng lông, vẻ mặt nghiêm túc nói:

-Tôi phải thắng anh, nhất định tôi sẽ khiến anh bò xuống liếm chân tôi.( edit: sao em nào cũng đòi liếm chân vậy)

Đôi môi Lâm Thần muốn cười nhưng chẳng thể cười được. Cậu lại liên tưởng đến lúc cậu chăm sóc cái cô tiểu thư đó, nhìn Nguyệt Sương hiện tại với Thanh Tuyết chẳng khác nào hai chị em cả. Tính tình tiểu thư thật là đáng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện