Buổi tối hôm đó, Lâm Thần cảm thấy đau đầu tỉnh dậy, trong người cậu bây giờ rất choáng váng, nhìn Linh Nhi ngủ một cách ngon lành còn mình thì bị trói, cậu cảm thấy mình nên cố gắng để Linh Nhi tự tay tháo dây trói mình ra.

Nhưng Linh Nhi trong khi ngủ lại đến ôm chặt người Lâm Thần, kêu mớ:

-Anh đừng đi mà, nếu anh đi em sẽ nhốt anh lại.. tehe...

Nụ cười quái dị lúc ngủ làm Lâm Thần sởn tóc gái mặc dù đó là một mỹ nữ??? Cậu cũng không giỏi tiếp xúc với con gái lắm nên không biết làm thế nào để dụ Linh Nhi. Cậu cũng biết là cơ hội trốn thoát của mình chỉ có một lần, nên cậu bắt buộc phải thành công, nếu thất bại thì ... Lâm Thần không dám nghĩ và không muốn nghĩ tới...

Trước khi Linh Nhi tỉnh dậy, cậu đã tập rất nhiều từ biểu cảm đến lời nói trước gương mà Linh Nhi đặt cạnh giường. Cậu cảm thấy mình đúng là chúa hề, nhưng cậu không biết là nếu cậu biểu cảm khuôn mặt đó cho nữ sinh thì chắc mấy đêm nữ sinh đó khỏi ngủ.

Lúc Linh Nhi tỉnh lại, cô cảm nhận được sự thoải mái tột cùng, cô chưa từng được ngủ ngon như thế này. Cô bây giờ tay vẫn ôm lấy Lâm Thần, lại nghe thấy Lâm Thần “mỉm cười” nói:

-Cô có thể bỏ tay ra khỏi người tôi chứ!

Nghe thấy câu này, Linh Nhi bản năng muốn bỏ nhưng khi nhìn thấy Lâm Thần, cô lại dùng 2 tay ôm chặt Lâm Thần, cứ ngỡ sợ Lâm Thần chạy thoát. Nhưng Lâm Thần lại đổi giọng làm cho trái tim Linh Nhi như tan chảy ra:

-Cô có thể cởi trói được không? Tôi sẵn sàng làm bạn trai cô.

“Thật buồn nôn” đó là ý nghĩ của Lâm Thần lúc này. Cậu cảm thấy mình thành con người khác vậy, nhưng biết làm sao được khi đứng trước mặt mình là một cô nàng đáng sợ như vậy chứ.

Linh Nhi không kìm lòng được mà lại ôm hôn Lâm Thần. Lâm Thần lại bị một trận dày vò nữa, cậu khó chịu nghĩ “Cô có phải là con gái không vậy, thẹn thùng chút đi.....”

Hành hạ Lâm Thần một trận, bụng Linh Nhin réo lên thì cô mới dừng lại. Cô lúc này mới đỏ mặt nói:

-Đấy anh lại bắt nạt em rồi! Tại anh hết đó!( edit: WTF???)

Lâm Thần đã mệt lại nghe thêm câu này trong lòng thực sự không hiểu cô đã nghĩ gì, lại còn đỏ mặt là sao... thực sự con gái thật khó hiểu mà. Bây giờ người Lâm Thần toàn mùi hương của Linh Nhi, Lâm Thần nghĩ nếu mà em gái biết được thì không biết là sẽ khủng khiếp như thế nào đây??? Nghĩ đến em gái, Lâm Thần lại có động lực muốn thoát khỏi đây.

Lâm Thần cố gắng loại bỏ sự khó chịu và sự khó hiểu ở lòng mình. Mỉm cười với Linh Nhi và nói nhẹ nhàng:

-Cô đói rồi à, để t chuẩn bị đồ ăn tối!

-Anh biết nấu ăn? -Có biết một chút!

Linh Nhi khá ngạc nhiên với Lâm Thần. Nhưng vì bụng đói và muốn thưởng thức món ăn của Lâm Thần, Linh Nhi cũng không để ý tới sự khác thường của Lâm Thần mà tự tay cởi trói.

Lâm Thần được cởi trói thì cảm thấy thoải mái, cậu trực tiếp vào phòng tắm rửa người. Cậu biết là cậu không thế trốn bây giờ được, chi ít là trừ khi biết rõ ngôi nhà này nó như thế nào, bây giờ cậu chỉ có thể giả vờ làm Linh Nhi vừa lòng thôi.

Mà bước chân vào phòng tắm làm cậu cảm thấy choáng vàng. Nhà tắm mà sao nó to dã man, lại còn có nguyên một hồ bơi với bể nước nóng chứ. Cậu chưa kịp nghĩ thì bên ngoài giọng Linh Nhi thẹn thùng truyền đến :

-Hóa ra anh muốn em tắm cho anh ạ. Đáng ghét quá đi mà!!!

Lâm Thần hoảng sợ khóa chặt cửa tắm nói:

-Tôi chỉ muốn rửa qua người cho đỡ khó chịu thôi.

Thấy cửa bị khóa, Linh Nhi lúc này nhìn điện thoại mới nói:

-Em để quần áo mới của anh ở trong, bây giờ em có việc gấp nên năm phút nữa quay lại nha.

Khi không thấy giọng nói của Linh Nhi nữa. Lâm Thần mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không muốn mặc đồ Lâm Linh cho nhưng vì kế hoạch nên cậu cũng cố mặc cho dù bộ đồ này trông rất mắc tiền.

Năm phút sau, Lâm Linh quay trở lại thì thấy Lâm Thần đang ở bếp chuẩn bị đồ ăn. Cô cảm thấy giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy, tuy rằng Lâm Thần vẫn chưa gọi cô là em nhưng chắc chắn cô sẽ làm được.

Linh Nhi định đi từ từ đằng sau để ôm Lâm Thần nhưng Lâm Thần đã biết từ trước, nhẹ nhàng tránh ra làm Linh Nhi ôm không khí( edit: được đấy!!). Linh Nhi đỏ mặt nói:

-Đói quá anh ơi! Anh chuẩn bị xong chưa, hay để đầu bếp nấu cho.

Lâm Thần chỉ mỉm cười một cách miễn cưỡng nói:

-Sắp xong rồi! Cô cứ ra bàn chờ đi!

Linh Nhi nghe theo Lâm Thần. Linh Nhi bây giờ đang rất đói và nhìn đồ ăn trên bàn chuẩn bị trước làm cô chảy nước miếng. Đến cả rau trông cũng đẹp như thế này thì ai cưỡng cho nổi. Cô là một người cực kỳ kén ăn. Rất nhiều người đầu bếp giỏi đã nấu cho cô nhưng cô chỉ ăn một tý rồi lại bỏ, chính cô cũng phải tự nhận mình kén ăn như thế nào, nhưng... món ăn này không phải là một món ăn bình thường. Linh Nhi giống như Tô Nhan lúc trước, không quan tâm gì mà bắt đầu ăn.

Linh Nhi càng ăn lại càng thèm, cái bụng của cô nó không đáy vậy. Lâm Thần nấu khá nhiều món nhưng bụng Linh Nhi đều không tha, chén hết. Lúc Lâm Thần ra thì cứ tưởng là cậu chưa nấu cơ, nhìn Linh Nhi ăn mà cậu há hốc mồm, nói nhẹ nhàng:

-Cô ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn. Cô thích tôi có thể nấu thêm mà.

Linh Nhi mới nhận ra là mình thất thố, nhưng trái ngược với Tô Nhan, Linh Nhi cười một cách rất vui tươi. Điều này khiến cho Linh Nhi càng dễ thương hơn. Nhưng Linh Nhi lại nói câu làm đánh đổ mọi suy nghĩ của Lâm Thần về tiểu thư này :

-Em ăn hết rồi, cần em hôn bù cho anh không !!!

Lâm Thần biểu cảm bây giờ rất đặc sắc, điều này làm Linh Nhi cười khoái chí. Có người nấu cơm ngon như này, cộng thêm là người cô thích khiến cô trút hết căng thẳng . Linh Nhi nói:

-Anh chỉ được nấu cho mình em thôi.

Lâm Thần không nói gì và tiếp tục nấu, Linh Nhi vừa ăn vừa ngắm Lâm Thần nấu ăn, trong lòng rất ấm áp, cô mong thời gian mãi như thế này.

Lâm Thần nấu xong món, Linh Nhi bắt Lâm Thần ngồi cạnh cô ấy nhưng Lâm Thần từ chối. Cuối cùng, Linh Nhi kéo tay Lâm Thần vào ghế, chưa hết cô còn ngồi luôn lên đùi của Lâm Thần.

Lâm Thần hoảng sợ muốn rời đi nhưng nhìn ánh mắt đáng sợ của Linh Nhi và kế hoạch của mình nên cậu miễn cưỡng không rời. Nhưng khuôn mặt lại hơi có vẻ mất tự nhiên.

Linh Nhi được ngồi trên đùi Lâm Thần cảm thấy rất lạ. “Lần đầu ngồi đùi con trai cảm giác như vậy sao, thật là lạ!” Linh Nhi trong lòng nghĩ. Cô cũng bắt đầu ăn như bình thường, chỉ khác là có người làm ghế cho cô thôi.

Ăn được miếng bò bít tết mọng nước, cô lại cảm thấy Lâm Thần đúng là tài năng . Linh Nhi nói với Lâm Thần với giọng thán phục:

-Từ lúc sinh ra bây giờ, món này là món ngon nhất em từng ăn.

Lâm Thần có chút ngạc nhiên. Thường thì mấy tiểu thư có rất nhiều đầu bếp cao cấp nấu chứ , nhưng Lâm Thần đâu có biết là trình độ tay nghề cộng với người ăn là Linh Nhi thì sẽ ngon như thế nào.

Đang suy nghĩ lan man thì Linh Nhi tự nhiên đút cái gì đó vào miệng cậu. Đó là một miếng bít tết?

-Em nói có đúng không

Lâm Thần nhai một cách miễn cưỡng, cậu muốn chiều cô tiểu thư này để lấy sự tin tưởng. Còn Linh Nhi đang ăn lúc này lại đỏ mặt nghĩ:

-Đây có phải là hôn gián tiếp không?

Đang ăn thấy buồn chán, Lâm Thần lại bắt đầu kể chuyện, Linh Nhi cũng phụ họa theo. Hai người cười nói trong phòng như lúc lần đầu gặp nhau.

Cảm ơn các bạn đã đọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện