Linh Nhi thở hổn hển, thân hình nhỏ nhắn run rẩy cùng với biểu cảm sợ hãi chưa từng thấy,... một cô nàng nguy hiểm trong mắt cậu hiện tại lại giống như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi không nơi nương tựa. Tất cả những thứ Lâm Thần đang chứng kiến khiến cho cậu cảm thấy rất có lỗi với cô ấy... Chẳng lẽ lúc cậu đang mất trí cậu đã làm trò gì cực kỳ khủng khiếp với cô ấy hay sao.

Chẳng biết Linh Nhi vô tình hay cố ý, chính hành động này của cô đã làm cho cô có một vị trí quan trọng trong lòng Lâm Thần. Lâm Thần ánh mắt nhu tình ôm lấy Linh Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu, Linh Nhi hiện tại trong mắt cậu giống như một cô gái đang cầu cứu sự giúp đỡ vậy:

-Được rồi, tôi không bỏ cô đi đâu. Cô hiện tại còn rất yếu, đừng cử động...

Lời nói như rót mật vào tai Linh Nhi, Linh Nhi ánh mắt không dám rời Lâm Thần một giây nào. Cô sợ một khi rời là anh ấy sẽ biến mất, cô rất sợ điều đó xảy ra... Khuôn mặt trắng nõn không chút giọt máu, cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của Lâm Thần đang xoa mình nên tâm trạng cô được vơi đi phần nào. Tuy nhiên, cô vẫn nhìn Lâm Thần rồi vẻ mặt giống như đang “cầu xin” nói:

-Em...em...em có thể xin anh ở lại với em bây giờ được không??? Em sợ...em sợ...

Lâm Thần đương nhiên sẽ không từ chối, cậu gật đầu rồi từ từ dìu cô ấy nằm lại chỗ cũ, còn cậu ngồi cạnh đắp chăn cho cô ấy. Một tay của cậu nắm lấy bàn tay yếu ớt của Linh Nhi. Linh Nhi cũng vì thế mà bớt lo lắng hơn, tuy nhiên cô ấy vẫn cố gắng nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt sợ hãi. Lâm Thần không thể không an ủi Linh Nhi:

-Cô yên tâm, tôi chưa bao giờ thất hứa cả. Vậy nên cô hãy ngủ cho khỏe, nếu không ngủ thì cơ thể cô khó có thể chịu được...

Lúc đầu, Linh Nhi lắc đầu phản đối, cô nhìn chằm chằm Lâm Thần. Ác mộng vừa nãy là quá khủng khiếp đối với cô, nếu mà Lâm Thần không kịp đánh thức thì Linh Nhi có thể sẽ tồi tệ hơn bây giờ rất nhiều.

Lâm Thần phải dùng rất nhiều cách, từ xoa bóp cho đến kể chuyện... mới có thể dỗ được cô nàng Linh Nhi này chìm vào giấc ngủ. Tuy vậy, bàn tay cô ấy giống như dính keo vậy, nắm chặt bàn tay cậu...

Linh Nhi lúc ngủ trông cực kỳ dễ thương, dễ thương đến mức mà chỉ cần nhìn lâu là sẽ bị mê hoặc trong đó. Lâm Thần lúc này mới lau mồ hôi ở trên trán. May là cậu về đây kịp, nếu không thì sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.

Lâm Thần nhớ lại tối qua, lúc cậu phát giác Linh Nhi đã ngủ ngay trên tay cậu, cậu lúc này có ý định trốn đi. Tuy nhiên, lúc đó cậu lại nhìn Linh Nhi ngủ ngon trên giường này, nó khiến cho cậu đấu tranh suy nghĩ rất nhiều, không biết là nên ở lại hay đi...

Sau khi đấu tranh một hồi, cậu thở dài một hơi. Cậu thực sự không thể để một cô gái ở đây một mình được, nhất thì cậu chịu đau khổ một chút.

Sau đó, cậu rời khỏi căn nhà, trước khi đi cậu cũng đã thông báo cho những người cảnh vệ của cô ấy rằng cô ấy đã an toàn. Thư ký của Linh Nhi nghe thấy giọng Lâm Thần thì thở phào nhẹ nhõm, Lâm Thần còn nghe được câu đùa của thư ký:

-Xin cậu chủ hãy chăm sóc cho tiểu thư thật tốt...

Lâm Thần không để tâm ẩn ý sâu xa trong câu nói. Rất nhanh cậu quay trở về nhà của cậu.

Rất may là Tiểu Ngọc đã ngủ, vậy nên cậu đã để lại một bức thư cho em ấy, cậu cũng dành một chút thời gian làm những món em ấy yêu thích rồi để trong tủ lạnh, mua một chút quần áo đẹp cho em ấy... (edit: Anh trai quốc dân cmnr). Làm xong những chuyện đó, cậu mới điện cho Tô Nhan để xin nghỉ vài hôm...

Tô Nhan nghe thấy lời xin nghỉ của Lâm Thần thì có vẻ rất tức giận. Lâm Thần cố gắng giải thích đủ lý do nhưng dường như Tô Nhan chẳng thèm nghe, một mực bắt cậu đúng giờ đi làm. Thậm chí cô ấy còn dập máy khiến cho cậu lúc đó chỉ biết cười khổ...

Quay trở về chỗ Linh Nhi. Lúc này cậu mới ngủ một chút ở ghế sofa, tuy nhiên khi nghe thấy tiếng của Linh Nhi là cậu bật dậy. Đó chính là nguyên nhân hiện tại cậu ngồi đây.

Lâm Thần hiện tại muốn ra chợ mua một chút đồ ăn. Cậu phải bồi bổ một chút cho cô nàng này. Nhìn dáng vẻ giống như công chúa đang ngủ, Lâm Thần chỉ biết cố gắng đền bù nhiều nhất có thể.

Linh Nhi đang ngủ nhưng vẫn nhăn mặt, nắm chặt lấy bàn tay Lâm Thần rồi nói mớ:

-Anh phải thuộc về em...không ai được làm hại anh ấy...

Lâm Thần nghe vậy, cậu nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô ấy. Hiện tại có vẻ như cô ấy đang bị sốt, thân thể cô ấy rất nóng.

Sau khi rời đi, cậu quay lại và đắp cho cô ấy một chiếc khăn ướt trên đầu. Sau đó cậu nói nhẹ với Linh Nhi đang ngủ:

-Cô như này thì làm sao tôi không lo lắng được chứ. Tôi hứa sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, cô mau mau khỏi bệnh nhé...

Nói xong, Lâm Thần đứng dậy, từ từ đi ra khỏi phòng, trước khi đi thì cậu cũng không quên che giấu khuôn mặt mình một chút, phòng tránh vẫn là vạn nhất...

Sau khi cậu rời đi, Linh Nhi từ từ mở mắt. Cô từ nãy chỉ là giả vờ ngủ mà thôi. Tuy nhiên, khi nghe thấy lời thân mật do chính miệng anh ấy nói, trong lòng cô ấm áp vô cùng. Chưa bao giờ cô được chăm sóc chu đáo như vậy cả.

Nghĩ đến những người khác lúc nào cũng chỉ quan tâm đến thành tích của cô rồi tung hô cô. Họ lúc nào cũng chỉ muốn lôi kéo quan hệ với cô mà chả ai quan tâm đến sức khỏe của cô cả. Cảm giác mệt mỏi lúc này mới cho cô biết anh ấy quan tâm cô đến nhường nào.

Cô tin anh ấy sẽ quay lại, cô đoán anh ấy đang mua một thứ gì đó để cho cô. Cảm giác này khiến cho cô vô cùng an tâm. Đầu cô hiện tại rất đau, mệt mỏi bao trùm, vì vậy tuy cô muốn ngồi dậy nhưng cuối cùng cơn buồn ngủ đã chiến thắng. Linh Nhi chìm vào giấc ngủ ngon.

Lâm Thần không sợ Linh Nhi sẽ gặp ác mộng, cậu từng làm ở khu đấm bóp nên cậu biết rất rõ những huyệt vị giúp người ngủ ngon. Thậm chí cậu còn được chủ quán cho là thiên tài xoa bóp. Cậu hiện tại đang đi bộ, rất may khu chợ ở gần đây nên cậu không cần phải đi xe ô tô.

Việc một người như cậu đeo mặt nạ đi vào mua đồ khiến cho tất cả mọi người đều có ánh nhìn kỳ dị về cậu. Thậm chí những cô gái còn tỏ vẻ chán ghét khi nhìn thấy cậu.

Lâm Thần chẳng quan tâm lắm, càng khinh bị cậu thì cậu càng bớt chuyện. Cậu rất sợ cái vụ như ở nhà Tư Duệ. Từng món từng món được cậu mua rồi bỏ vào giỏ hàng.

Những thứ này là nguyên liệu để nấu một bữa ăn bồi bổ cho Linh Nhi. Cậu cũng hay nấu những thứ này cho em gái cậu, vậy nên động tác của cậu có vẻ rất nhanh.

Lâm Thần cứ tưởng không có chuyện gì xảy ra, ai ngờ có vẻ như ông trời đang muốn thử thách cậu.

Lâm Thần cũng không phải là người ưa đánh nhau, tuy nhiên trong một vài trường hợp thì chắc chắn cậu sẽ phải dùng tài năng của mình. Hiện tại có vẻ như có một số tên từ từ đi đến chỗ Lâm Thần. Ai ai cũng hung hãn, trên tay có hình xăm trông cực kỳ đáng sợ.

Lâm Thần cảm nhận được điều đó. Cậu không muốn dây vào vụ việc này, vậy nên cậu rất nhanh muốn rời đi. Tuy nhiên, có một tên gầy khô khốc nhưng lại cởi trần trông cực kỳ buồn cười, tay cầm một cái gậy chĩa về phía Lâm Thần rồi cười lạnh nói:

-Mặt nạ của mày đẹp đó, đưa cho tao sử dụng chút được không? Lâm Thần định đi hướng khác nhưng tất cả mọi hướng đều đã bị chặn. Những tên này chỉ là những đứa nghiện đầu đường xó chợ, tay cầm gậy đi đến bao vây Lâm Thần. Một tên trên mặt có sẹo dài, bàn tay thô ráp chĩa về Lâm Thần gào:

-Mày bị điếc à, hay cần tao đánh cho mày tỉnh ra...

Vừa dứt lời, Lâm Thần ánh mắt lạnh lùng như sát thủ, giỏ hàng vừa để bên cạnh thì thân hình cậu giống như gió đã xuất hiện đằng sau tên cao to đó. Một quyền đập thẳng vào người tên này khiến cho hắn bay xa vài mét.

Lâm Thần trời sinh tính tốt bụng nhưng cậu không phải là người dễ chọc. Cậu không muốn dùng võ mồm giống như trong mấy tiểu thuyết đô thị mà cậu hay nghe, võ mồm với mấy tên này cũng chỉ cho cậu thêm phần ức chế mà thôi. Vậy nên cậu mới không nói câu nào động thủ trước...

Tên vừa bị đánh bay, hắn giống như không thể tin được là mình bị đánh bay như vậy. Ánh mắt giết người nhìn thẳng Lâm Thần gào lên:

-Mày muốn chết...gừ anh em chém hắn cho tao...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện