Editor: Phi Phi
Từ Bắc từ trong hẻm đi ra ngoài, đứng ven đường đón một chiếc xe, liền đọc tên khách sạn Tinh Duyệt.
Lúc xe ở dừng trước khách sạn Tinh Duyệt, bảo vệ liền chạy chậm đến mở cửa xe, Từ Bắc chỉ chỉ cốp sau, hai bảo vệ mang hành lý tới, thả vào xe đẩy, người phục vụ ở sảnh lớn nhận lấy, rất lễ phép dẫn Từ Bắc đến quầy tiếp tân.
Nhà khách đường Quảng An cái mẹ mày ấy, Từ Bắc thầm mắng một câu, hôm nay ông đây mới biết Ma Tam Nhi mày sao, ông mày từ lúc lên mười tuổi đã không dễ dàng tin tưởng người khác rồi.
Từ Bắc giao căn cước lên quầy, nộp tiền thế chân cho hai ngày, phải giết thời gian một chút, hắn vốn muốn quẩy một phen thuê phòng Tổng thống, nhưng dọc đường đi không thó được mấy, không đủ tiền. Lại nói hắn cũng đang lo cho sói con bị khóa trong vali, sói con từ đầu tới cuối yên lặng nằm bên trong, Từ Bắc hoài nghi nó có khi nào bị giật mình quá nên ngất đi không.
Vừa vào phòng, hắn đóng cửa ngay lại, vội vội vàng vàng mở vali ra: “Con trai, mày có thể đi ra.”
Sói con không động, ở trong vali cuộn lại thành một cục, giương cặp mắt ngơ ngác nhìn hắn, khóe miệng còn ngậm chocolate, đoán chừng là bị sợ, không muốn ăn.
“Đệt bố, đi ra!” Từ Bắc vỗ vỗ nó, ôm nó kéo ra, sói con quẩy người một cái, rốt cục cũng phục hồi tinh thần, nhảy khỏi vali, việc đầu tiên chính là nuốt ực chocolate, sau đó vẩy lông, cảnh giác quan sát tình hình trong phòng.
“Khỏi check, nơi này Ban Đại Đồng tạm thời vẫn chưa tìm tới,” Từ Bắc cởi áo khoác ném xuống đất, lại cắn răng nghiến lợi cởi quần ra, vết thương trên đùi có hơi đỏ lên, “Bố phải tắm, có thể khá lâu hơn bình thường, mày tự chơi một lát.”
Từ Bắc lấy ra mấy viên chocolate, bóc vỏ đặt trong cái đĩa đưa tới trước mặt sói con: “Nào, bồi thường cho mày, có điều mày ăn từ từ thôi, mắc nghẹn bố đếch móc cho đâu…”
Lời còn chưa nói hết, sói con đã xực gọn hai viên.
“Nghẹn chết mày đi!” Từ Bắc tát một cái lên đầu nó, xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi bị thương đây là lần đầu tiên hắn tắm, cũng là lần đầu tiên nhìn rõ thương tích trên người mình trong gương, Từ Bắc thân thể trần truồng sửng sốt nửa ngày, vui vẻ, chỉ gương mắng một câu: “Con mẹ nó mày còn có thể sống đến bây giờ, mày khiến Ban Đại Đồng không sao chịu nổi.”
Vết đao nghiêm trọng trên người thật ra thì chỉ có một chỗ trên đùi, những cái khác đều là vết thương ngoài da, còn có vài vết thương cũ, cộng thêm bị gậy đánh bầm dập, thân thể hắn nhìn như một bức vẽ ghê rợn.
Nội thương gặp nước cũng không sao, nhưng ngoại thương có khi lại phải tránh nước, hắn đứng dưới vòi sen bày ra một đống tư thế, cũng không tìm được cái nào có thể tắm sảng khoái mà không làm ướt vết thương trên đùi.
Cuối cùng một chân hắn giẫm lên nắp bồn cầu, bày ra tư thế lão lưu manh, mở vòi sen.
Nước nóng từ đỉnh đầu phun xuống, Từ Bắc thích thú rên rỉ một tiếng, đệt, thật mẹ nó thoải mái.
Tắm gần nửa giờ, hắn cảm thấy chỗ này nếu không phải là khách sạn, hắn thật rất muốn hét to mấy tiếng, thoải mái quá! Lại sẽ hét thêm mấy tiếng phát tiết hết buồn bực cay đắng tích lũy suốt hai tháng qua.
Đang lúc này, cách cửa phòng tắm truyền tới một tiếng tru rợn cả tóc gáy từ trong phòng, kéo dài lại vô cùng thấu tai.
Từ Bắc trong nháy mắt bị tiếng tru này mang về Bắc Lĩnh, hắn phảng phất có thể thấy khung cảnh trăng tròn treo trên bầu trời, sói con đứng trên vách núi ngẩng đầu tru lên với trăng sáng.
Nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng, cái này mẹ nó là khách sạn! Chân hắn đang giẫm trên nắp bồn cầu cũng vì phản ứng chậm nửa nhịp mà kinh hoảng trợt ngã, cả người tông vào cửa phòng tắm, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Tiếng tru bên ngoài đột nhiên ngừng lại, Từ Bắc giùng giằng bò dậy, đá một cước lên cửa: “Lang Hồ Hồ con mẹ nó mày lên cơn gì vậy, bây giờ là mấy giờ giờ, mày tru cái đếch ấy! Đây là khách sạn, không phải trong núi, mày là muốn chúng ta bị đuổi ra ngoài sao!”
Sói con không trả lời, nhưng cũng không tru tiếp nữa.
Từ Bắc lần nữa đạp lên bồn cầu, tìm lại tâm tình lúc nãy tiếp tục tắm.
Sói con lớn như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nó tru, nhưng sói không phải là luôn tru với trăng sao, còn phải là trăng tròn, bây giờ mới là buổi chiều, nhóc con này chẳng lẽ thật sự bị nhốt trong vali đến ngốc luôn rồi…
Từ Bắc rốt cục cả người thoải mái tắm xong, cũng không thèm quấn khăn tắm đã đi ra, định nằm dài trên giường ngủ một giấc thật sướng, hắn thích cảm giác da tiếp xúc trực tiếp với chăn nệm.
“Hồ Hồ, không phải bố không cho mày tru, mày cũng phải xem tình hình một chút chứ…” Từ Bắc vẩy vẩy tóc, ngẩng đầu tìm sói con, chuẩn bị an ủi nó một chút, dù sao nó tru như vậy là thiên tính, không phải là quấy rối.
Nhưng hắn vừa đưa mắt nhìn trong phòng một cái, cả người đã cứng tại chỗ. Hắn cứ trần truồng như vậy sửng sốt hai giây, trong miệng vọt ra một câu: “Cái đệt mợ nó!”
Tiếp theo hắn quay đầu về phía phòng tắm, đập đầu lên cửa một cái.
Một cái đập này khiến hắn chợt tỉnh táo lại, cảm xúc tiếp theo đơn giản là tức điên khó hiểu.
Trong phòng hắn lại có một người.
Lại có một người đàn ông.
Lại có một người đàn ông không mặc quần áo.
Lại! Đúng vậy! Lại!
Đây là lần thứ hai!
Từ Bắc từ từ quay đầu, nhìn người trước mặt đang ôm đầu gối ngồi bên tấm rèm cửa sổ, rất trẻ tuổi, dáng vẻ thoạt nhìn cũng chừng mười sáu mười bảy, hắn không thể xác định đây có phải người lần trước chạy trốn từ trên giường hắn xuống không.
Trong quá trình từ lúc hắn tồng ngồng ra khỏi phòng tắm rồi đập đầu vào cửa, người này cứ như vậy lẳng lặng ngồi ôm đầu gối, không hề nhúc nhích.
Từ Bắc cảm giác mình có hơi rối bời, hắn lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng không biết làm gì như lúc này, hắn trần truồng đối mặt với một người đàn ông trần truồng khác, mày nhìn bố bố nhìn mày.
“Mày…” Từ Bắc khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng mở cửa phòng tắm, rút một cái khăn tắm quấn ngang hông, nhất thời cảm thấy yên tâm hơn nhiều, “Vào bằng cách nào.”
Người nọ nhìn hắn một cái, không nói gì. Ánh mắt này khiến Từ Bắc cảm thấy có chút cảm giác khó nói, luôn cảm thấy như đã từng gặp ở đâu.
Nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, một tay xách khăn tắm, một tay chỉ người nọ: “Không nói lời nào ông mở cửa báo mày xâm nhập bất hợp pháp đấy.”
Người nọ giống như bị những lời này của hắn hù dọa, đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, đang lúc Từ Bắc còn chưa kịp nghĩ gì đã vọt tới trước mặt hắn.
Đệt, cái thứ tốc độ gì vậy!
Tiếp theo đã thấy người trước mắt thoáng một cái, vọt vào phòng tắm, đảo mắt liền “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Mẹ mày!” Từ Bắc đẩy một cái, cửa bị người nọ chặn bên trong, Từ Bắc đẩy mấy cái, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này hắn coi như hết chiêu, đập cửa? Hay là thừa dịp này mặc quần áo bỏ chạy? Nhưng đây nếu thật là người của Ban Đại Đồng phái tới, sao có thể không đáng tin như vậy!
Mấu chốt là khẩu vị Ban Đại Đồng từ lúc nào lại nặng như vậy…
Từ Bắc tay chống cửa, cúi đầu hồi tưởng lại tình huống vừa rồi. Đây chính người lần trước không sai, loại tốc độ này cũng không sai, hai lần hắn đều không thể thấy rõ cách người này di chuyển, chẳng qua là đại khái đoán được người này chiều cao không sai biệt mấy sao với mình.
Còn có một trọng điểm không thể bỏ sót… sói con đâu!
Tóc Từ Bắc cũng muốn dựng đứng, hắn nhìn lướt qua phòng, lại nhào tới hộc tủ kéo ra kiểm tra một vòng.
Không thấy, sói con lại không thấy đâu!
Lại là lại! Đây là lần thứ hai trong phòng hắn xuất hiện thằng trai khỏa thân thần bí, sói con cũng là lần thứ hai mất tích!
Từ Bắc cứng ở trong phòng, trên người phát run, trong đầu hắn lại hiện lên ánh mắt quen thuộc của người ôm đầu gối ngồi trước cửa sổ, không không, không riêng gì ánh mắt đó…
Đôi mắt kia, đôi tròng mắt màu nâu khói kia.
Đó là ánh mắt của sói con.
Loại chuyện kinh người này khiến hắn không thể không nghĩ ra thứ gì đó nằm ngoài năng lực suy đoán của mình.
Từ Bắc giờ khắc này cảm nhận được cái gì gọi là toàn thân vô lực, cũng cảm nhận được cái gì gọi là khó có thể tin.
Hắn từ từ đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, đẩy cửa một cái, vẫn bị người bên trong chèn mạnh. Hắn đấm một phát lên cửa, giọng cũng có chút run rẩy: “Tao nói, mày là… Hồ Hồ sao?”
Trong cửa không có phản ứng, Từ Bắc lại vỗ vỗ cửa: “Bất kể mày có phải hay không, đi ra đi, mày đã thành công hù chết tao hai lần, đi ra nói chuyện một chút con mẹ nó mày rốt cuộc muốn làm gì, cũng để tao có chết cũng được nhắm mắt chứ.”
Từ Bắc vẫn như cũ không nhận được hồi âm, hắn thở dài, đi tới mép giường, từ từ bắt đầu mặc quần áo: “Tao mặc quần áo rất chậm, cho mày mười phút, sau khi tao mặc quần áo tử tế, nếu như mày còn không chịu đi ra… mày sẽ biết mùi.”
Hắn khó khăn mặc áo quần xong, nghe cửa phòng tắm vang lên một tiếng, cửa từ từ mở ra.
Từ Bắc ngồi trên giường không nhúc nhích, lẳng lặng chờ, trong lòng sục sôi, hắn không biết người trước mắt này rốt cuộc là ai, nếu gã thật sự là sói con, như vậy mẹ nó lại là chuyện gì? Người nọ chậm rãi ra khỏi phòng tắm, có gì đó khác với dáng vẻ vừa rồi, ngang hông gã đã quấn cái khăn tắm, Từ Bắc thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn không cần đối mặt với trai khỏa thân nữa.
“Ngồi xuống.” Từ Bắc cố ra vẻ trấn định chỉ chiếc giường đối diện, nhìn ánh mắt người này, màu nâu khói không sai, hắn nhìn mắt của sói con vô số lần, bất luận là màu sắc hay ánh mắt, đều là thứ hắn vô cùng quen thuộc.
Người này rất nghe lời, phối hợp ngồi trên mép giường đối diện, Từ Bắc nhanh chóng quan sát gã một chút, mặt rất trẻ tuổi, môi mím chặt, thoạt nhìn có vẻ quật cường…
“Mày có thể nói chuyện không, trả lời một câu hỏi của ông đây.” Từ Bắc cắn cắn môi dưới, lấy bao thuốc ném trên giường, rút ra châm một cây.
“Ừ.” người nọ đáp một tiếng, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn.
“Mày là ai.” Từ Bắc khạc ra một ngụm khói, khói mù xộc thẳng tới mặt người kia, gã lui về phía sau, không trả lời câu hỏi của Từ Bắc.
Từ Bắc đợi một hồi, xác định gã không định trả lời, thở dài: “Mày không phải là chỉ biết ‘ừ’ chứ… vậy tao đổi câu hỏi, mày chỉ dùng ‘ừ’ hoặc không nói gì là được.”
“Ừ.” người nọ nâng mắt lên nhìn Từ Bắc, trong mắt có chút mơ màng, lòng Từ Bắc mềm nhũn một cái.
“Mày là Hồ Hồ sao?” lúc Từ Bắc hỏi ra những lời này, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, khống chế tâm tình.
Thế nhưng câu trả lời khiến tay hắn chợt run lên một cái, tro thuốc lá rơi xuống quần.
Gã nói: “Phải.”
“… mày còn biết nói ‘phải’,” Từ Bắc vỗ vỗ tro thuốc lá trên quần, tro thuốc lá sau khi bị phủi rớt, tay hắn vẫn vô ý vỗ đùi nửa ngày, đến khi vết thương bị vỗ đến ngâm ngẩm đau hắn mới ngừng tay, nhưng bây giờ không cách nào tiếp tục khống chế tâm tình của mình, cất cao giọng gào lên, “Nhưng chuyện này cũng mẹ nó quá hại não, mày là muốn nói, ông đây từ trong núi lượm được con sói, kết quả bây giờ con sói này mẹ nó biến thành thằng con trai?”
Người nọ không lên tiếng, trong mắt thoáng qua một tia bi thương, rất nhanh thõng xuống, nhìn tấm thảm dưới chân.
Từ Bắc gào xong cũng trầm mặc, đối diện ánh mắt người này khiến trong lòng hắn nhẹ nhàng nhói một cái, nếu như đây sự thật, hắn rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Trong phòng rất yên tĩnh, loại yên lặng này khiến Từ Bắc hít thở không thông, hắn lại đốt một điếu thuốc, nhìn người này: “Mày… nếu như mày là Hồ Hồ, vậy, mày còn có thể… biến trở về không?”
“Có thể.” người nọ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Vậy mày biến về trước đi, đầu tao giờ rất loạn, bố mày… bố nói là bố bây giờ không tiếp thu nổi loại tình tiết chỉ có trong hoạt hình này,” Từ Bắc khiến giọng mình nghe làm hết sức nhu hòa một chút, “Được không?”
“Không do tôi khống chế.” người nọ thấp giọng trả lời.
“Cái gì?” Từ Bắc đây là lần đầu tiên nghe gã nói ra được nhiều hơn một chữ, trong chốc lát không phản ứng kịp.
“Không do tôi khống chế.” người nọ lăp lại lần nữa.
Từ Bắc lần nữa đang kẹp điếu thuốc ngây người, giọng nói ngược lại thật là dễ nghe, đây nếu là một tiểu cô nương, không chừng sẽ rất quyến rũ, nhưng… lạc đề, Từ Bắc búng tro thuốc lá, đề phòng một hồi quên mất lại rơi lên quần.
“Vậy do cái gì khống chế? Bố nói là mày từ thế nào biến thành người, thì như thế đó biến trở về?”
“Không biết.”
“Cái đệt!” Từ Bắc bi phẫn, đứng phắt dậy, phát hiện khóa quần mình còn chưa kéo lên, vội vàng ném điếu thuốc vào gạt tàn, quay lưng lại hấp tấp kéo khóa quần.
Hắn quay đầu lại liếc nhìn người vẫn còn ngơ ngác ngồi ở mép giường, cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn điều chỉnh tâm tình, hít một hơi, từ từ xoay người: “Được rồi, chúng ta giải quyết từng việc một, đầu tiên, mày ở yên trong phòng, bố đi ra ngoài một chuyến, mua quần áo giúp mày…”
“Ừ.”
Từ Bắc móc tiền trong túi ra liếc mắt nhìn, hôm nay mua đồ lại đóng tiền phòng xong căn bản không còn dư lại gì, xem ra một hồi ra ngoài còn phải chôm tiền: “Bố trước hết phải lấy ít tiền, có thể mất chút thời gian, mày ngoan ngoãn một chút, không được đi đâu, đói bụng… thì ăn chocolate.”
Tác giả có lời muốn nói: Ừ hừ, xin lỗi đã khiến mọi người thất vọng, không có cảnh Từ Bắc mở vali ra liền xuất hiện một chàng khỏa thân… thật mà, một cái rương không chứa nổi một chàng trai, thật mà…
Về phần mỹ nam tóc bạch kim gì đó, a, các bạn phải tin tôi, tóc Hồ Hồ thật sự là màu đen, chỉ là… ừm, sẽ không là màu này mãi đâu, ôhô… các bạn có phát hiện không, mỗi chương số chữ càng ngày càng nhiều, đây quả thực là…
Danh sách chương