Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Cửa tiệm Kiều Khiêm tìm cho bọn họ tuy nói chỉ có 20 mét vuông, nhưng địa thế rất thích hợp, ở trong làng đại học.
Từ Bắc còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đương nhiên không biết thói quen tiêu pha của sinh viên đại học, nhưng thời Kiều Khiêm học đại học hắn nhìn thấy trong mắt, người này trong thời gian đại học chỉ làm ba việc, ăn cơm, ngủ, tán gái.
Cho nên việc kinh doanh tiệm cơm và tiệm hoa ắt là sẽ không tệ.
“Những hoa khác mày đều không cần nhập quá nhiều, loại khẩu vị đại chúng có một ít là được, nhưng hoa hồng phải đủ số,” Kiều Khiêm ngồi trước cửa tiệm hoa, nhìn Từ Bắc và Lang Cửu ở trong nhà thu dọn kệ đặt hoa, “Hồi đó tao mua hết hoa hồng, hoa hồng đủ loại…”
“Phế vật, mua nhiều hoa hồng thế, kết quả đến bây giờ buổi tối vẫn phải làm với tay phải,” Từ Bắc vui vẻ, cầm chiếc khăn lau xoay trên tay, “Tao tán gái trước giờ chưa từng mua hoa.”
“Không giống nhau mà, chất lượng khác nhau.” Kiều Khiêm châm điếu thuốc, cũng không để bụng Từ Bắc vạch trần mình.
“Đều là gái, cứ nhìn thành phẩm…”
“Con người mày đúng là không có tố chất, chuyện gì vào miệng mày cũng không còn đứng đắn nữa.”
Lang Cửu đang quét nhà, nghe thấy hai người tranh chấp vấn đề về kinh nghiệm tán gái mãi không thôi nửa ngày, cuối cùng xen vào một câu: “Dù sao bây giờ hai người cũng không ai tán được, như nhau thôi.”
“Đệt mợ!” hai người đều bị câu này của Lang Cửu làm nghẹn không biết nói gì mới được.
“Tao nhớ trước kia thằng bé này nói chuyện hình như không lưu loát, bây giờ lướt êm đến vậy rồi hả?” Kiều Khiêm rất hiếu kỳ đánh giá Lang Cửu trên dưới.
“Bây giờ người ta ngầu lòi, tùy tiện nói một câu đã nghẹn chết mày được,” Từ Bắc đẩy Lang Cửu một cái, “Đi hứng nước.”
Địa phương Định Xuyên không có đầu mối hoa tươi, cho nên Từ Bắc nhập hoa từ một chợ hoa tươi ở phía bắc thành phố, hắn không quan tâm giống hoa lắm, bây giờ vừa vào mùa xuân, giống hoa cũng không nhiều, nhưng theo chỉ thị của Kiều Khiêm, hoa hồng lấy nhiều hơn. Bây giờ hắn chỉ muốn bày cho kín tiệm, để người ta nhìn vào không thấy tạm bợ là được.
Thời gian này mở tiệm hoa thật ra cũng không thích hợp lắm, giá nhập hoa đều rất cao, hơn nữa lễ Tình nhân đã qua rồi, nếu không phải Từ Bắc bị Từ Lĩnh truy hỏi một phen, cũng sẽ không quyết định ngay miệng muốn mở tiệm hoa.
Chỉ là lời này đã nói ra khỏi miệng, hắn không muốn sửa nữa, trong lòng Từ Lĩnh, người anh như hắn đã trở thành nhân vật đại biểu cho thói quen không đáng tin, hắn không thể khiến Từ Lĩnh lại có suy nghĩ khác về chuyện này nữa.
Lúc hoa được kéo tới Từ Bắc rất hài lòng, ít nhất trông cũng không tệ, bày vào trong tiệm, cũng ra dáng lắm.
“Xem như xong việc rồi.” Từ Bắc xách cái ghế đặt trong tiệm, ngồi xuống, ngắm hoa trong tiệm nửa ngày trời, cảm thấy rất có cảm giác.
Lang Cửu ôm quyển sách đứng dựa tường lật xem, đây là sách hôm qua đi nhà sách mua, trên đó là các thứ bảo quản tạo hình hoa tươi gì đó, ảnh chụp kèm chữ Từ Bắc nhìn đau hết cả đầu, tùy tiện liếc mấy cái rồi vứt cho Lang Cửu.
“Phải đi mua ít thuốc.” Lang Cửu lấy hoa từ trong một cái thùng ra, nhìn cành hoa đến nửa ngày.
“Thuốc gì?”
“Dùng để bảo quản, aspirin, vitamin C,” Lang Cửu lật sách đưa đến trước mắt Từ Bắc, “Rất nhiều cách bảo quản, cách này là đơn giản nhất nhanh nhất…”
Từ Bắc đến hiệu thuốc mua một đống thuốc theo yêu cầu của Lang Cửu, lúc quay về phát hiện trong tiệm hoa thế mà lại có khách đến chọn hoa, hắn giật thót, đến giá còn chưa ghi rõ mà đã có người tới rồi? Người chọn hoa là hai cô bé, nhìn trúng hoa rum màu trắng trong tiệm hoa, sau đó một cô bé trong đó quay đầu nhìn Lang Cửu: “Ngôn ngữ loài hoa của hoa rum này là gì, tặng cho một đôi tình nhân có thích hợp không?”
Một chân Từ Bắc đã đặt vào trong tiệm, vừa nghe câu này đã có hơi đau đầu, nói thật, lúc hắn nhập hàng mới biết thứ này tên là hoa rum, ngôn ngữ loài hoa là gì mẹ nó ai mà biết chứ? Từ Bắc cảm thấy còn chưa khai trương, đã tự xấu mặt rồi…
“Trung trinh không đổi, vĩnh kết đồng tâm.” Lang Cửu chậm rãi nói một câu.
“A, thế cái này hợp rồi.” cô bé vừa nghe, đã bắt đầu ra ngoài chọn hoa.
Từ Bắc kéo Lang Cửu sang một bên, nén giọng thật thấp hỏi cậu: “Đệt, sao mày biết? Chém gió sao?”
“Trên sách viết,” Lang Cửu cầm lấy sách lật đến mấy trang cuối, toàn là ngôn ngữ loài hoa chằng chằng chịt chịt, “Còn chưa xem hết…”
“Con trai, mày giỏi.” Từ Bắc vỗ vỗ vai cậu.
Trong thời gian mấy cô bé chọn hoa, Từ Bắc nhìn giấy gói bên dưới quầy mà phát sầu, không thao tác thực tế đúng là không ngờ mở tiệm hoa phiền phức như vậy, lát nữa nếu người ta chọn hoa xong, muốn gói lại… mẹ nó nên gói thế nào đây?”
“Bao nhiêu tiền một bông ạ?” một cô bé chọn hoa xong lại nhìn Lang Cửu, cô còn lại dứt khoát nhìn cậu từ đầu đến cuối.
“… hỏi ông chủ.” Lang Cửu do dự một chút, chỉ chỉ Từ Bắc đang rúc sau quầy nghiên cứu giấy gói hoa.
Từ Bắc suýt nữa buột miệng định nói không biết, hắn nhanh chóng chộp lấy đơn nhập hàng tìm giá nhập, sau đó cũng không suy nghĩ nhiều, thêm mấy đồng rồi báo giá: “Mười đồng.”
“Á, rẻ chút đi, đắc thế.” cô bé bước tới, bĩu bĩu môi với hắn.
Từ Bắc nháy mắt liền có hơi mềm lòng, hắn không đỡ nổi nhất là mấy cô bé mềm mềm làm nũng với mình, suýt nữa đã giảm giá cho người ta, có điều Lang Cửu cứ nhìn hắn suốt, nhìn đến mức hắn tỉnh táo vô cùng, cười với em gái một cái: “Đây đã là giảm giá cho người đẹp rồi, chúng tôi còn chưa khai trương đâu…”
“Vậy bọn em là khách hàng đầu tiên à, anh nên tặng quà đại cát đại lợi cho bọn em mới đúng chứ.” cô kia cũng bước qua, nói câu này khiến Từ Bắc muốn khóc, mấy cô bé toàn cô này giỏi ăn nói hơn cô kia.
“Tặng các cô cái này đi.” Lang Cửu rút mấy cành trong thùng hoa hồng ra, rất đẹp.
“A, được,” cô bé lập tức gật đầu, các cô vốn cũng không nghĩ sẽ được miễn phí hoa rum, có thể lấy miễn phí mấy cành hoa hồng cũng tốt lắm rồi, “Vậy giúp bọn em gói hoa lại nhé, lát nữa bọn em quay lại lấy.”
“Chọn giấy gói đi.” Từ Bắc đẩy cái kệ nhỏ cắm đủ loại giấy gói đến trước mặt các cô bé, nhìn Lang Cửu, có hơi cáu, chưa gì đã tặng không rồi, còn những mấy cành! Đệt, mẹ nó đúng là đồ bại gia!
Các cô bé trả tiền xong xoay người ra khỏi tiệm hoa rồi, Từ Bắc nhảy đến vả một cái lên lưng Lang Cửu: “Mày giỏi lắm rồi, mở miệng là tặng, muốn tặng cũng tặng cái rẻ rẻ chứ…”
“Mấy đóa này ngày mai sẽ héo,” Lang Cửu nhíu nhíu mày, đẩy mấy cành hoa hồng đến cho Từ Bắc xem, “Cành gãy rồi.”
Từ Bắc đón lấy nhìn nhìn, cuống của mấy cành hoa này qủa thực đều đã gãy hoặc đã nứt, không nhìn kỹ quả thực nhìn không ra, lần đầu tiên hắn nhập hàng không có kinh nghiệm, chọn bừa rồi mang về, hoa như vậy nếu hôm nay bán không hết, ngày mai chỉ có vứt đi.
Từ Bắc không ngờ Lang Cửu còn rất có đầu óc, tặng mấy cành hoa ngày mai có thể phải vứt đi cho mấy cô bé, cũng coi như bán được lễ nghĩa, không chừng người ta thấy vui, quay về trường còn có thể tuyên truyền giúp mình một chút. Hắn dùng ngón tay chọc chọc mặt Lang Cửu: “Được thôi, khen ngợi một chút… bây giờ nói chuyện gói hoa, mày biết gói không?”
“Không biết.” Lang Cửu trả lời rất dứt khoát, lại lấy ra quyển sách từ bên dưới quầy bắt đầu lật.
Từ Bắc ghé lại nhìn thử, trên đó toàn là hình ảnh, cắm hoa và bó hoa gói hoa đều có, cũng là sách mua ở hiệu sách, xem ra cậu định học ngay bây giờ. Từ Bắc ngồi xổm trước giấy gói hoa, lấy mấy tờ các cô vừa chọn ra, hắn lại phối màu một chút, cảm giác vừa ổn rồi, liền ném hết tới trước mặt Lang Cửu: “Đơn hàng đầu tiên phải xem mày rồi, anh đẹp trai.”
Thực ra giấy gói hoa, đơn giản là mấy loại thường dùng, theo Từ Bắc thấy, hiệu quả cuối cùng không khác mấy quấn khăn cho em bé, mấu chốt là phối hợp hoa lá và tạo hình.
Lang Cửu vật vã nửa ngày, bắt đầu chọn hoa theo một bức ảnh trong sách, dùng một loại hoa cúc nhỏ trông như hoa cải để phối, Từ Bắc kiểm tra đơn nhập hàng, thứ đó tên là hoa đại kích(1), thoạt nhìn giống như bầu trời sao, màu sắc bông trắng bông vàng mà thôi.
Chọn hoa xong, Lang Cửu lại lần nữa chọn ra một tờ giấy nhún màu hồng nhạt cùng một miếng sa màu trắng theo ảnh chụp, công việc của Từ Bắc chính là đỡ giúp cậu sau khi cậu cắm xong hoa theo hình dáng trong sách, sau đó nhìn cậu vẻ mặt chăm chú sửa hoa lại cho ra dáng, rồi tết lại.
“Cũng ổn rồi, không cần giống như đúc đâu.” Từ Bắc phát hiện Lang Cửu có tật xấu, thứ cậu muốn học, phải làm cho y hệt, bằng không sẽ không dừng tay.
“Không giống.” Lang Cửu chỉ chỉ vào hình.
“Đệt, giống được sao,” tay Từ Bắc cũng mỏi nhừ, dùng khuỷu tay đẩy sách sang một bên quầy, đẩy thẳng xuống đất, “Được rồi, mau tết nơ bướm xong việc, đầu mày có lúc linh hoạt cực, có lúc lại ngốc chẳng thua gì đá hết.”
Cuối cùng Lang Cửu mặc kệ phản đối kịch liệt của Từ Bắc, làm chiếc nơ bướm màu xanh lá cho bó hoa này, tết xong cậu rất hài lòng nhìn Từ Bắc: “Đẹp chứ?”
“Cứ phải là màu xanh sao?” phạm vi tiếp nhận nơ bướm của Từ Bắc chỉ đến được màu đỏ, vượt quá phạm vi này hắn liền nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.
“Đẹp.” Lang Cửu gật đầu rất chắc chắn.
“Tùy mày vậy,” Từ Bắc giũ giũ tay, trừ cái nơ con bướm màu xanh này, hắn rất hài lòng về bó hoa, động tác Lang Cửu cũng không thành thục, nhưng bó hoa cậu gói ra vẫn rất ra dáng, “Lát nữa nếu người ta không thích màu này, mày đổi lại đi.”
“Sẽ thích thôi.”
Lúc các cô bé trở lại, phản ứng đối với bó hoa rất nhiệt liệt, hơn nữa bày tỏ thích thú gấp bội đối với cái nơ bướm màu xanh kia, điều này khiến Từ Bắc hơi không hiểu nổi.
“Ông chủ đẹp trai, lần sau bọn em đến mua phải giảm giá đấy,” các cô bé vô cùng vui vẻ vì mấy bông hồng tặng kèm cũng được gói sa màu trắng và kết một cái nơ bướm nho nhỏ, “Em sẽ dẫn bạn học đến mua, phải giảm giá cho bọn em đó.”
“Ừ, cái này dễ nói,” Từ Bắc phát hiện lúc các cô bé nói chuyện luôn nhìn vào mặt mình, vì vậy khóe miệng cong thành nụ cười, “Xem như kết bạn.”
Tiễn các cô bé đi rồi, Lang Cửu đi tới trước mặt hắn, thò tay thẳng thừng nắm cằm hắn: “Bố cố ý sao?”
“Cố ý cái gì?” Từ Bắc liếc nhìn ra ngoài, không có ai ngang qua, cũng không thèm hất tay Lang Cửu.
“Vừa nãy cười như thế với các cô ấy.”
“Lão tử cười một cái cũng không được à?”
“Bố chưa từng cười như thế với tôi,” Lang Cửu có hơi buồn bực, “Rất đẹp.”
“Ô,” Từ Bắc nhịn không được vui vẻ, đẩy tay cậu ra, “Đó là nụ cười chuyên dùng để tán gái, mày là gái sao?”
“Nhưng mà…” tâm trạng Lang Cửu có hơi sa sút, thì ra nụ cười đẹp như vậy của Từ Bắc không thuộc về cậu, điều này khiến cậu vô cùng thất vọng, thì ra Từ Bắc vẫn có thứ sẽ không cho cậu.
Từ Bắc chú ý đến biến hóa biểu cảm của cậu, đẩy cậu một cái: “Bố nói này, mày không phải chứ, thế đã bực rồi?”
“Ừ.” Lang Cửu không nói gì nữa, xoay người lấy thuốc Từ Bắc mới mua về, bắt đầu pha thuốc nước vào thùng hoa để bảo quản.
Từ Bắc nhìn bóng lưng cậu khom xuống, có chút cảm khái, thằng bé này quá nhạy cảm rồi, vẫn còn ngốc lắm.
“Bạn học Lang Cửu.” Từ Bắc gọi cậu một tiếng.
Lang Cửu giống như không nghe, không trả lời, cũng không nhìn hắn, vẫn cúi đầu lo việc của mình.
“Hồ Hồ?” Từ Bắc lại gọi một tiếng, vẫn không ai đáp lời, xem ra tên này giận rồi, hắn nhịn cười tiếp tục gọi, “Cụ Lang?”
Lang Cửu dứt khoát xách thùng đi ra ngoài tiệm, Từ Bắc vui vẻ, ngồi trên ghế gác chân lên quầy: “Cục cưng.”
“Ừm?” lần này Lang Cửu lập tức có phản ứng, quay đầu lại nhìn hắn.
“Cưng à,” Từ Bắc cười nhịn không nổi, mũi chân lắc tới lắc lui, “Qua đây, bố có chuyện nói với mày.”
“Mày biết không, người ấy mà, đều có rất nhiều mặt,” Từ Bắc dựa vào ghế, nhìn Lang Cửu đang đứng bên cạnh hắn, “Có rất nhiều lúc phải giả vờ cho người khác xem, cười cũng được, vui vẻ cũng tốt, những thứ giả vờ ra đều không phải là thật.”
“Không hiểu.” Lang Cửu cảm thấy trước giờ mình chưa từng giả vờ.
“Biết ngay mày không hiểu,” Từ Bắc thở dài, “Nói trắng ra vậy, như vừa nãy cười với mấy em gái, chính là giả vờ, hiểu không, là giả, trái lại, bố sẽ không cười với mày như vậy, ở chung với mày, bố muốn thế nào thì là thế ấy, đây là bố thật sự…”
“Bây giờ hiểu rồi.” Lang Cửu đột nhiên cắt lời Từ Bắc, cậu hiểu ý Từ Bắc, Từ Bắc mà người khác nhìn thấy, không nhất định là dáng vẻ thật của hắn, mà cái mình nhìn thấy mới là thật.
Cậu rất vui vẻ khom lưng, hôn một cái lên môi Từ Bắc, nghĩ nghĩ lại cúi đầu hôn hôn lên đầu hắn.
“Đừng được nước lấn tới,” Từ Bắc lau qua loa mấy cái trên mặt, “Hôn chưa xong nữa à.”
Lang Cửu cười cười, chống lên lưng ghế khom người xuống, định tìm nơi hôn thêm cái nữa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kèn xe, Từ Bắc thò đầu qua bên người Lang Cửu nhìn thử, suýt nữa lăn từ trên ghế xuống, hắn đẩy Lang Cửu ra, bật dậy.
Lang Cửu quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc mô tô đậu ngoài cửa, người từ trên xe bước xuống cởi mũ bảo hiểm ra, chầm chậm bước vào.
Là Từ Lĩnh.
Từ Lĩnh đã dừng ngoài cửa được hai phút, ban đầu là để xác định địa chỉ Kiều Khiêm nói có phải nơi này không, sau đó đã nhìn thấy Từ Bắc ngồi trên ghế.
Nhưng anh không có cơ hội bước vào ngay, bởi vì Lang Cửu đã bước tới, sau đó động tác giữa hai người, vì bất ngờ không kịp phòng bị mà anh nhìn thấy rất rõ ràng. Nếu không bấm kèn xe, không biết hai người sẽ còn tiếp tục làm ra hành động khác thường gì nữa không.
Dù trước đó anh đã có suy đoán về quan hệ giữa Lang Cửu và Từ Bắc, nhưng đó chỉ là suy đoán, khi sự thật đột ngột xuất hiện trước mắt anh, anh vẫn có phần không dám tin.
“Sao em đến đây?” Từ Bắc nhảy qua hai thùng hoa đến trước mặt anh.
“Anh Kiều nói với em anh bắt đầu làm rồi,” Từ Lĩnh nhìn Lang Cửu một cái, có hơi không tự nhiên, “Em vốn định đến xem thử có chỗ nào cần giúp không… bỏ đi, anh lo việc trước đi.”
Từ Lĩnh quả thực có phần bối rối, xoay người đi ra ngoài.
“Đợi đã,” Từ Bắc đột nhiên hiểu ra, Từ Bắc sợ nhìn thấy cái gì, hắn không thể để Từ Lĩnh đi như vậy, nếu không giải thích rõ ràng chuyện này, với tính khí của Từ Lĩnh, sợ là không còn cơ hội mở miệng nữa, “Lát nữa ăn bữa cơm.”
“Anh có chuyện muốn nói với em?” Từ Lĩnh quay đầu lại nhìn hắn.
“Ừ, chuyện rất quan trọng.”
===========Chú thích:
(1) Hoa đại trích: một loại hoa nằm trên lá, nhỏ, gần đây thường được dùng để cắm phụ trong bó hoa. Tên tiếng Trung của nó là “叶上花” – Diệp Thượng Hoa, có ba màu xanh – thanh giáp diệp, trắng – diệp thượng bạch và vàng – diệp thượng hoàng kim.
Danh sách chương