Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

211_13807724_f898c286a624700

Từ Bắc vẫn luôn cảm thấy nếu Diệp Mẫn Mẫn lấy Kiều Khiêm, nhất định sẽ rất hạnh phúc, người đàn ông này, tính tình tốt, biết kiếm tiền, trông cũng không tệ, mấu chốt là, ngày thường việc nhà giỏi giang, nấu ăn cũng không cần lo lắng, đối với loại phụ nữ chỉ từng sờ dao phẫu thuật, dao bếp lại không phân biệt được dao chặt và dao xắt như Diệp Mẫn Mẫn, Kiều Khiêm đúng là lựa chọn thích hợp.

Trong nhà bếp tỏa ra từng đợt hương thơm thức ăn, Từ Bắc ngồi trong phòng khách chơi máy tính sờ sờ bụng, hơi đói rồi.

Vừa đói là hắn lại nhớ đến Lang Cửu, thằng nhóc này làm chuyện khác không được, nấu ăn vẫn rất tốt, trên ti vi dạy nấu ăn, cậu xem một lần đã có thể làm theo, mùi vị còn rất ngon.

“Đầu bếp Kiều, còn bao lâu nữa mới được ăn cơm, mẹ nó bụng tao đói mỏng dính rồi!” Từ Bắc vừa xuất thần, đã bị người ta headshot, rất bực mình gào một tiếng về phía nhà bếp.

“Muốn ăn thì ngồi yên đi…” Kiều Khiêm ở trong nhà bếp rống lên.

Từ Bắc chơi một hồi thấy vô vị, lâu quá không chơi, con chuột của Kiều Khiêm cứ chạy loạn, chơi không được, hắn đứng dậy định vào nhà bếp xem thử có giúp được gì không.

Mới đứng vững trước cửa nhà bếp, còn chưa kịp nói gì, điện thoại của Kiều Khiêm đã vang lên.

“Bắt điện thoại.” Kiều Khiêm giơ ngón tay đầy dầu chỉ chỉ vào túi quần mình.

Từ Bắc móc điện thoại anh ra nhìn thử, là Thẩm Đồ, hắn ấn nghe, đi ra phòng khách: “Ông nội Thẩm, tình hình bên các anh thế nào rồi?”

“Anh còn ở nhà Kiều Khiêm không?” tiếng Thẩm Đồ nghe có phần sốt ruột, còn mang theo tiếng thở dốc khe khẽ.

“Còn…” Từ Bắc vừa đáp một câu, nghe thấy có người gõ cửa, Kiều Khiêm trong nhà bếp thò đầu ra, chỉ chỉ cửa, đi mở cửa.

Từ Bắc đoán là Diệp Mẫn Mẫn, bước tới mở cửa.

“Lập tức rời khỏi nhà, ra ngoài, đi đâu cũng được, đến nơi càng đông người càng tốt.” giọng Thẩm Đồ có vẻ lo lắng ra lệnh cho hắn.

“Xảy ra chuyện rồi à?” tay Từ Bắc đã sờ đến chốt cửa, người ngoài cửa lại gõ thêm hai cái.

“Cố Hàng có thể sẽ đến tìm anh.”

Tay Từ Bắc đặt trên chốt cửa lập tức dừng lại, tuy khả năng lúc Cố Hàng đến tìm hắn còn gõ cửa là rất nhỏ, nhưng thói quen cẩn trọng nuôi nhiều năm khiến hắn vẫn nhanh chóng ghé vào mắt mèo nhìn thử.

Vừa nhìn xong toàn thân hắn liền cứng đờ, trong mắt mèo hắn nhìn thấy rõ ràng một người đàn ông, hắn không thể khẳng định người này chính là Cố Hàng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm, người này chính là “bạn trai” của Tiết Nhã.

“Đã đến rồi,” Từ Bắc nói xong câu này liền quay đầu chạy vào phòng ngủ của Kiều Khiêm, vừa chạy vừa gào vào nhà bếp một câu, “Kiều Khiêm, mày ở yên trong bếp đừng ra đây!”

Cửa nhà sau lưng bị người ta dùng chân đạp ra, không chỉ đơn giản là đạp ra, Từ Bắc có thể nghe thấy tiếng cả cánh cửa bị bong ra khỏi khung cửa đập xuống sàn nhà.

Đệt!

Nhà Kiều Khiêm ở lầu hai, trước khi Từ Bắc lao ra cửa sổ phòng ngủ cũng không suy nghĩ, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ thông gió mở ra lúc sáng.

Lầu hai không tính là cao, số lầu hai Từ Bắc từng nhảy từ nhỏ đến lớn cộng lại có thể gộp thành một tòa nhà chọc trời, cũng coi như chuyên gia nhảy lầu thoát thân. Lúc hắn nhảy ra điều hối hận duy nhất là không mặc áo khoác, vừa từ cửa sổ nhảy vào trong gió bấc, cảm giác như đóng băng trong nháy mắt, mẹ nó rét tháng ba đúng là không phải cuộc sống của người…

Từ Bắc nhìn lầu một, tuyết được lao công dọn dẹp buổi sáng đều đùn lại bên bờ tường, chỉ cần không có bão cấp 18, vị trí hắn rơi xuống vừa hay là đống tuyết, chỉ cần lăn một vòng là có thể đứng dậy chạy tiếp.

Có điều lần này rõ ràng hắn đã cân nhắc quá nhiều, khi truy binh đằng sau là một người sói, hoàn toàn không cần cân nhắc tư thế tung mình, cũng không cần cân nhắc điểm rơi, càng không cần cân nhắc sau khi rơi xuống lăn một vòng gì đó…

Bởi vì căn bản không có cơ hội tiếp đất.

Lúc Từ Bắc còn bay trong không trung đã cảm giác được cổ căng lên, siết hắn suýt nữa tắt thở, muốn ho lại ho không ra, muốn gào càng gào không lên.

Rơi xuống đất lại rất vững vàng, chỉ là không đợi chân hắn chạm đất, Cố Hàng đã xách hắn nhảy lên, hắn bị siết đến trước mắt sao văng tứ tung, nửa ngày cũng không nhìn rõ Cố Hàng xách mình đi thế nào, tóm lại hắn giống như một cái tay nải bị Cố Hàng xách nhảy tới nhảy lui, nhảy đến mức dạ dày rỗng không của hắn sông cuộn biển gầm.

Thứ duy nhất hắn ý thức được là bàn tay vẫn luôn siết chặt điện thoại Kiều Khiêm của mình trước sau chưa từng buông ra, hắn cũng không biết vì sao mình lại cứ cầm mãi thứ này, Thẩm Đồ hắn đã thông báo rồi, thế cầm điện thoại tìm cơ hội vung vào đầu Cố Hàng hay sao? Cố Hàng cuối cùng cũng thả Từ Bắc xuống một công trường không biết ở đâu, nói đúng hơn là Từ Bắc bị ném lên một đống gạch, trên gạch toàn là tuyết, nhưng vì bị cóng, sau lưng chiếc áo mỏng manh của hắn bị đập một trận tê rần, có cảm giác run tay run chân trong chốc lát.

Không đợi hắn hồi thần, Cố Hàng đã sải một bước tới, vồ lấy điện thoại, điện thoại vẫn trong trạng thái kết nối, khóe miệng Cố Hàng cong lên một nụ cười: “Mày biết tao đang ở đâu, đưa chó con đến, trong nửa giờ không đến, tao sẽ xé xác thằng Từ Bắc.”

Cúp điện thoại rồi Cố Hàng đập mạnh điện thoại xuống đất, điện thoại lập tức rất phối hợp vỡ thành vô số mảnh vụn, tung tóe khắp nơi.

“Đệt, thằng phá gia này…” Từ Bắc cắn răng mắng một câu, con N8 này Kiều Khiêm mới mua trước Tết, chưa dùng được mấy ngày đã tan xương nát thịt.

“Mày câm miệng!” Cố Hàng tóm cổ áo hắn, móng vuốt vươn ra, đầu móng vuốt sắc bén thúc vào cổ họng hắn, “Lát nữa cho mày xem con chó con của mày chết trước mặt mày!”

“Còn chưa chắc ai chết đâu,” Từ Bắc cười cười, cổ sáp sáp về phía móng vuốt của Cố Hàng, hắn cảm thấy bây giờ mình có một loại kích động, nếu bây giờ hắn chết rồi, lá bài này của Cố Hàng xem như mất hiệu lực, “Người sói trong thiên hạ con mẹ nó đều biết mày bị thương…”

Cố Hàng đột nhiên buông cổ áo hắn ra, vung tay đấm một quyền vào mặt Từ Bắc, đầu Từ Bắc đập vào viên gạch bên cạnh, cơn đau ở thái dương khiến nước mắt hắn suýt nữa rơi xuống, nhưng hắn lại không ngất đi.

“Đệt mẹ mày, với trình độ này.” Từ Bắc lau lau vết máu bị răng va phải bên khóe miệng, lại xoa xoa thái dương, chảy máu rồi.

Cố Hàng không ra tay nữa, dường như gã nghe thấy gì đó, nghiêng nghiêng đầu, tiếp đó đột ngột vươn tay ra thộp lấy cổ chân Từ Bắc trong tình huống Từ Bắc hoàn toàn không phòng bị.

Từ Bắc cảm thấy trước mắt hoa lên, cơ thể đã bị xách ngược lên không trung, chấn động mấy cái rồi ngừng lại.

Hắn mở mắt ra nhìn, nhịn không được mắng thành tiếng: “Thằng ngu Cố Hàng này, đệt ông nội thằng cha mày!”

Cố Hàng xách ngược một chân Từ Bắc, ngồi xổm trên nóc tòa nhà mới lợp một nửa trong công trường, hơn nữa là ngồi xổm trên giàn giáo, Từ Bắc tính toán thử, nói thế nào cũng đến bảy tám tầng.

Nếu Cố Hàng buông tay, hắn sẽ kết thúc cuộc đời quả thực không dài cho lắm của mình bằng hình thức rơi tự do.

Nếu là trước đây, không nói đâu xa, mới mấy tháng trước, lúc hắn bị Ban Đại Đồng ép đến bên vách đá, hắn của khi đó, đối với sống chết, không có quá nhiều cảm xúc, sống được đương nhiên tốt hơn, nhưng nếu chết thật, hắn cũng không có gì lưu luyến.

Bây giờ lại khác, lần đầu tiên Từ Bắc cực kỳ không muốn chết như lúc này, bản thân cái chết hắn không sợ, hắn sợ là sau khi chết, rất nhiều thứ sẽ biến mất theo đôi mắt mình nhắm lại…

Lúc Lang Cửu còn chưa nhìn thấy Từ Bắc, đã cảm thấy tình hình không ổn của Từ Bắc, hơi thở rất gấp, tim đập rất nhanh, tốc độ lưu thông máu lại dần dần chậm lại, đây là biến hóa của cơ thể sinh ra do lạnh cóng.

Mà khi cậu nhìn thấy tình hình của Từ Bắc, cả người cậu đều sôi lên, toàn thân nóng rực như bị lửa thiêu, cậu muốn xông tới không trì hoãn một khắc nào, cướp Từ Bắc từ tay Cố Hàng.

“Đến đây,” Cố Hàng bật cười, “Chó con, mày muốn qua cứu hắn không?”

Mắt Lang Cửu cũng đã tóe ra lửa, rục rịch muốn xông tới, Thẩm Đồ đè vai cậu lại: “Bình tĩnh.”

Lời của Thẩm Đồ khiến Lang Cửu không thể không nén lửa giận dừng lại, không sai, cậu không thể kích động như vậy. Nếu lúc này xông tới, Cố Hàng sẽ buông tay, hơn nữa mình tất nhiên sẽ đi đỡ Từ Bắc, trong quá trình này chỉ cần Cố Hàng ra tay, cậu và Từ Bắc đều sẽ chết.

Những gì Giang Việt nói với cậu trên đường đến đây cậu vẫn nhớ, kéo dài thời gian, lúc xuất phát đến Định Xuyên Giang Việt đã thông báo hành tung của Cố Hàng cho Tiết Nhã, nếu lời Tiết Nhã nói là thật, chuyện thế này, lão đại sẽ không mặc kệ.

“Sao nào,” Cố Hàng thấy Lang Cửu dừng bước không xông tới, có hơi khó chịu, “Không qua cứu người sao? Tao xách mỏi sẽ buông tay đấy, chó con.”

Lang Cửu híp mắt lại, trong mắt chầm chậm tràn ra sát khí, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, mà lạnh lùng nói một câu: “Vậy mày buông đi.”

Câu này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, rõ ràng Cố Hàng hơi sững người, gã không ngờ Lang Cửu non nớt như trẻ con lại nói ra lời như vậy vào lúc nguy cấp này.

Đương nhiên Cố Hàng sẽ không buông tay, nếu bây giờ buông tay, công sức gã bắt Từ Bắc đến đây sẽ toi hết.

“Chó con thông minh hơn rồi…” Cố Hàng cười lạnh một tiếng, hai bàn tay chia nhau nắm hai chân Từ Bắc, “Vậy thì, trao đổi đi, rất công bằng, mày tháo nhẫn ra, tao thả Từ Bắc… bằng không, tao sẽ xé hắn.”

“Được,” Lang Cửu không cần nghĩ đã đồng ý, “Có điều nhẫn không tháo được.”

“Ngón tay đó, chặt ra là được rồi.” khóe miệng Cố Hàng giật giật, lộ ra một nụ cười hưng phấn tàn nhẫn.

Thẩm Đồ mãi không lên tiếng, nhìn Lang Cửu chầm chậm đi tới mấy bước, dừng lại trước đống gạch, y tính toán khoảng cách, khoảng cách này với mình mà nói là xa, nhưng đối với Lang Cửu mà nói, lại có thể đến được.

Trong lòng Giang Việt rất sốt ruột, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, lúc này cần phải chuẩn bị hai việc, nếu Tiết Nhã lừa đảo, vậy bọn họ phải có cách giải quyết cục diện bế tắc trước mắt.

Lang Cửu chầm chậm đưa tay lên, dùng tay phải nắm lấy ngón áp út bàn tay trái, cậu không có dao, nếu nhất định phải tháo chiếc nhẫn này, vậy bẻ gãy ngón tay là được, cậu nhìn chằm chằm tay Cố Hàng, để ý đến động tĩnh của Thẩm Đồ và Giang Việt sau lưng.

“Thằng ngu này!” Từ Bắc mắng một câu xé họng, hắn không biết tình hình chỗ Lang Cửu, chỉ biết mấy tên ngốc đó không ngờ lại đồng ý yêu cầu phi lý như vậy của Cố Hàng, “Mày làm gì đó!”

“Rất công bằng đúng không.” Cố Hàng cười nói với Từ Bắc.

“Công bằng cái mả mẹ mày, lúc mẹ mày sinh mày chắc chắn không cẩn thận để đầu mày đập xuống đất rồi.”

“Mau…” Cố Hàng không hứng thú đấu khẩu với Từ Bắc, gã hất hất cằm với Lang Cửu, giục một câu.

Ngay lúc Lang Cửu chuẩn bị ra tay, trên mặt Cố Hàng lại đột nhiên biến sắc.

Thẩm Đồ và Lang Cửu đồng thời nghe thấy một loại chấn động truyền đến trong không khí, loại chấn động này là tần số đặc biệt chỉ có người sói mới nghe thấy được.

Lang Cửu chỉ cảm thấy âm thanh này khiến tay cậu hơi nhũn ra, cậu quay đầu lại nhìn Thẩm Đồ, lại nhìn thấy sắc mặt Thẩm Đồ cũng có chút thất thường giống như Cố Hàng, cậu nhỏ giọng hỏi một câu: “Tiếng gì vậy?”

Âm thanh này đối với Thẩm Đồ và Cố Hàng mà nói, không chỉ có nghĩa là Lâm Duệ chưa chết, còn đồng thời mang một ý nghĩa khác.

Đây là tiếng chỉ bạc trong tay Lâm Duệ ma sát phát ra, chỉ xuất hiện khi y và lão đại đồng thời xuất hiện.

Lão đại đến rồi.

Từ phản ứng của mấy người Giang Việt có thể phán đoán ra tình hình đại khái thế nào, Từ Bắc lại mù tịt, vốn dĩ hắn bị chúc đầu xuống có hơi xung huyết não quá độ, đầu váng mắt hoa, lúc này thấy mấy người đột nhiên giống như bị thi chú định tâm càng chẳng hiểu mô tê gì.

Có chuyện gì không bình thường đã xảy ra, Từ Bắc chỉ có thể đưa ra phán đoán này, đồng thời cầu khẩn Cố Hàng đừng vì xuất thần mà buông tay…

Có điều chẳng qua mấy giây, Từ Bắc đã ngây ngốc, duy trì tư thế há miệng nhìn chiếc xe vòng ra từ phía sau một bức tường.

Xe Hummer của Ban Đại Đồng.

Cái——đệt——Ban Đại Đồng?

Lúc cửa xe mở ra, người nhảy xuống đầu tiên là Tiết Nhã, cô lập tức chạy về phía giàn giáo, nhìn thấy Cố Hàng xách Từ Bắc, giọng cũng lạc đi: “Xuống đây, Cố Hàng, thả người ra!”

Cố Hàng không nhúc nhích, trong đầu gã bắt đầu có phần hỗn loạn, gã không hiểu vì sao lão đại lại xuất hiện, không hiểu Lâm Duệ rõ ràng đã chết dưới tay mình, tại sao lại ngửi thấy mùi của y, nghe thấy âm thanh đặc biệt của y, gã càng không thể hiểu nổi tại sao Tiết Nhã lại gấp gáp bảo gã thả người.

“Cố Hàng, cậu đã phá quy củ.” trong xe truyền đến một tiếng nói, tiếng nói này lạnh lẽo mà máy móc, giống như tiếng vang bị bịt trong một bình kim loại phát ra, giọng nói này lại là giọng Cố Hàng vô cùng quen thuộc, câu đầu tiên gã nhớ sau khi sinh ra, chính là từ giọng nói này.

Trong lòng gã run lên một trận.

Cậu tên Cố Hàng, sau này cậu là con trai tôi, mạng của cậu là do tôi cho, sau này cậu sống vì mệnh lệnh của tôi.

Giết những kẻ phản bội đó, đây là mục đích sống duy nhất của cậu.

Giết hết bọn chúng, tôi sẽ kiêu hãnh vì cậu, đây là chuyện duy nhất cậu có thể khiến tôi vui vẻ.

……

“Kết thúc rồi.” lời nói lạnh lùng của lão đại giống như nắm đấm nặng nề giáng vào tim Cố Hàng, gã gần như không thể tin vào tai mình.

“Tại sao?” Cố Hàng khó tin nhìn cửa xe mở ra, gã không nhìn rõ người trong đó, dù gã không thể chấp nhận sự thật như thế, lại vẫn đặt Từ Bắc lên giàn giáo.

Từ Bắc không màn làm rõ bầu không khí kỳ quái giữa bọn họ, nhảy mấy bước băng qua giàn giáo lủi vào tòa nhà, cơ thể vì rét mà hành động không linh hoạt, nhưng hắn vẫn cắn răng chạy xuống cầu thang chưa xây xong trong tòa nhà.

“Theo tôi về đi.” tiếng lão đại trước sau vẫn lạnh lẽo mà hờ hững, giọng nói này vào lỗ tai Cố Hàng lại không thể kháng cự. Trước khi gã rời khỏi lâu đài, trừ tiếng kêu khóc thảm thiết của kẻ phản bội từ đủ loại huấn luyện, gã chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lẽo này, người này là động lực duy nhất để gã sống tiếp, giống như một loại dấu ấn nào đó khắc sâu vào tim gã, mãi mãi cũng không thể biến mất.

Cố Hàng nhảy khỏi giàn giáo, đáp xuống bên cạnh Tiết Nhã, lại không nhìn cô, chỉ tràn đầy bất mãn chầm chậm đi về phía chiếc xe.

“Lang Cửu,” tiếng Lâm Duệ đột nhiên từ trong xe truyền ra, lúc âm điệu quỷ dị truyền vào tai Lang Cửu, lại khiến cậu có một loại cảm giác không thể chống đối, giống như ma chú, “Giết nó.”

Giết Cố Hàng.


Tác giả: Ừm, từ chương sau bắt đầu cuộc sống dễ chịu thật sự!

Hôm qua lúc xem lại hậu trường của mình đã phát hiện, bất tri bất giác, tôi đã viết 100 vạn chữ rồi, chấn động quá…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện