Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Đây đại khái là đêm ngủ ngon nhất từ khi sói con có ký ức đến nay, tuy thời gian cậu có ký ức cũng không dài.
Từ Bắc cũng ngủ rất sâu, bình thường mệt quá hắn thỉnh thoảng sẽ ngáy, nhưng hôm nay gần như không còn cả sức để ngáy nữa.
Buổi sáng sói con dậy muộn hơn bình thường, tiếng bước chân của cụ ông cụ bà thể dục buổi sáng dưới lầu không đánh thức nó, đến giờ đi học đi làm nó mới mở mắt ra, Từ Bắc vẫn ngủ đến quên trời quên đất, nửa gương mặt vùi trong gối.
Sói con nhúng qua nhúng lại duỗi hông mấy cái Từ Bắc cũng không có phản ứng, hơi thở không biến hóa. Nó ghé lại dùng chóp mũi húc húc vào mặt Từ Bắc, lại liếm một cái, Từ Bắc chỉ nhíu nhíu mày, không có ý định dậy.
Vì thế sói con nhảy xuống giường, ngậm quần áo thong thả chạy bước nhỏ vào phòng tắm tắm rửa thay đồ.
Từ phòng tắm ra rồi Từ Bắc vẫn còn ngủ, cậu chống giường nhìn nửa ngày, cảm thấy Từ Bắc hôm nay đẹp lạ, nhịn không được thò tay véo véo mặt Từ Bắc.
Để Từ Bắc ngủ vậy, cậu quyết định bữa sáng hôm nay cậu đi mua.
Từ Bắc nhất định là rất mệt, nghĩ đến chuyện tối qua cậu thấy hơi ngại, nhưng khóe miệng lại không tự giác cong lên một nụ cười mỉm.
Lúc lấy tiền trong ví Từ Bắc cậu rất đau lòng, trước đây không có khái niệm về tiền, bây giờ khác rồi, bây giờ cậu đã phát hiện thì ra chỗ dùng tiền nhiều đến vậy, làm gì cũng phải có tiền.
Từ Bắc mới đến quán bar mấy ngày, còn chưa lấy được tiền, tiền trong ví dùng một ít lại bớt một ít, Lang Cửu không hiểu lắm tiền của Từ Bắc trước đây từ đâu mà có, hắn cũng không cho mình hỏi kỹ, chỉ biết Từ Bắc vì cậu tiêu rất nhiều tiền, mua quần áo mua thức ăn đều tùy ý cậu.
Muốn kiếm tiền quá, kiếm thật nhiều tiền. Lúc Lang Cửu cầm tiền ra cửa có hơi phiền não, rốt cuộc cậu còn phải học bao nhiêu thứ nữa mới có thể ra ngoài kiếm tiền? Lang Cửu rầu rầu vừa bước ra hiên nhà đã giật mình phát hiện Giang Việt đang gọi điện thoại dưới lầu, nhìn thấy cậu xuống tươi cười vẫy vẫy tay, cúp điện thoại chạy đến.
“Anh không ở cùng Thẩm Đồ?” Lang Cửu không ngờ Giang Việt lại đến đây, vẫn vác túi giống như bình thường, bộ dạng đến dạy học.
“Cậu muốn đi đâu?” Giang Việt không nói với Lang Cửu, hai ngày nay cậu ta đều không nhàn rỗi, vẫn luôn quanh quẩn quanh đây, Thẩm Đồ đã gọi người đến canh, nhưng lại vẫn không yên tâm, vì thế Giang Việt chỉ đành quanh quẩn theo như dân tị nạn.
Thế cũng chẳng tính là gì, điều khiến cậu ta phiền não là, người của Thẩm Đồ đều đề phòng cậu ta, vì cậu ta là thợ săn.
“Mua đồ ăn sáng,” ngón tay Lang Cửu kẹp tờ giấy đỏ lắc lư trước mắt cậu ta, lại tiếp tục nói, “Anh không ở cùng Thẩm Đồ?”
“Ai da, anh ta bảo không muốn ai ở cùng, ai dám ở chứ,” Giang Việt đi theo Lang Cửu lên phố, “Dù sao trong một lúc cũng không chết được… Từ Bắc đâu? Sao hôm nay cậu ra ngoài mua đồ ăn?”
“… bố đang ngủ,” Lang Cửu cười cười, “Vẫn chưa dậy.”
“Kỳ lạ thật, bình thường anh ấy không phải đều rất sớm sao…”
Lúc Từ Bắc thức dậy có hơi đầu nặng chân hẫng, lúc xỏ dép lê suýt nữa nhào xuống sàn, cũng may kịp thời dùng tay chống lại, nhưng chống xong hắn giữ luôn tư thế này bất động.
Hắn nhớ tới chuyện đêm qua.
Đệt mợ!
Từ Bắc không dám nhìn lên người mình, chỉ có thể cẩn thận cảm giác một chút, nhưng vẫn không thể xác định trên người rốt cuộc có mặc gì không, đến nửa ngày hắn mới vụn trộm quét mắt qua người, thế mà không có cả cái quần lót…
“Mẹ mày…” Từ Bắc ngồi xổm dưới đất rên rỉ một tiếng, chuyện này lại tái diễn rồi, con mẹ nó còn là trong tình huống mình phối hợp, Từ Bắc lúc này không biết nên có phản ứng gì, chỉ đành tiếp một câu, “A…”
Vì không có rượu, ký ức của hắn về đêm qua vô cùng rõ ràng, mình đã kêu, tuy rằng chỉ là hừ hừ, nhưng tuyệt đối là phát ra tiếng, sau đó còn… hình như rất sướng?
Cảm giác những tiếp xúc Lang Cửu để lại trên người liền dâng lên, hắn có chút xấu hổ nhảy dựng tại chỗ: “Con mẹ nó thằng khốn Lang Cửu lăn ra đây cho lão tử!”
Trong nhà yên ắng, nếu là bình thường, không cần đợi hắn gọi, Lang Cửu sớm đã nên vui vẻ chạy vào rồi. Từ Bắc đột nhiên thấy lạnh sống lưng, lông măng dựng hết cả lên, nhớ đến lời Giang Việt, cho dù thế nào cũng không thay đổi được sự thật Cố Hàng muốn giết Lang Cửu…
“Hồ Hồ!” Từ Bắc cuống quýt, xông ra phòng khách, phát hiện không có ai, lại chạy vào nhà tắm, vẫn không có ai. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nhà này quá nhỏ, còn phải tìm sao, nhìn qua một cái đã thấy hết, Lang Cửu không có trong nhà, không có cả cơ hội cầu may.
“Cái đệt ông nội mày,” tay Từ Bắc hơi run rẩy mò lấy di động bấm số Giang Việt, nửa ngày mới nối máy, không đợi Giang Việt lên tiếng, Từ Bắc đã rống lên, “Con trai tôi mất tích rồi!”
Giang Việt rõ ràng là bị hắng rống cho đờ người, hơi ngừng mới nói: “Chú hai, cậu ta giúp chú mua đồ ăn sáng, tôi ở cùng cậu ta đây…”
“Đệt! Nó lên cơn gì vậy… cậu chạy đến đây làm gì?” Từ Bắc thở phào, ngã xuống sô pha, lại có hơi không thoải mái, hắn muốn cách xa Giang Việt và Thẩm Đồ một chút, chỉ cần có thể nhìn thấy bọn họ, hắn sẽ nghĩ đến việc Lang Cửu sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
“Đi dạy mà chú hai.” Giang Việt không cần nghĩ đã đáp một câu.
“… đệt mợ cậu, lúc này còn có tâm trạng đi dạy?” Từ Bắc có hơi dở khóc dở cười.
“Ừ, đây là đạo đức nghề nghiệp.”
“Dẹp mẹ cậu đi, mau dắt Lang Cửu về cho lão tử!”
Bữa sáng Lang Cửu mua về cho Từ Bắc là bánh quẩy và sữa đậu nành, mua cho mình một túi bánh kẹp thịt, mấy ngày trước Từ Bắc nói một câu đặc biệt thèm ăn bánh quẩy, cậu vẫn nhớ.
“Có phải bố thèm ăn bánh quẩy không.” Lang Cửu vừa vào cửa đã vui vẻ giơ giơ cái túi trong tay.
Thực ra chuyện Từ Bắc muốn làm nhất là nhào tới đá cho cậu một cước, không nói không rằng ra ngoài, dọa hắn suýt nữa giãn cả ruột, nhưng nhìn thấy thứ cậu mua về lại mềm lòng, cậu chỉ là muốn làm chút gì đó.
“Ừ, thèm,” Từ Bắc nhận lấy túi cầm cây bánh quẩy ra cắn một miếng, “Lần sau mày ra ngoài một mình nói với bố một tiếng, bố dậy không thấy bóng dáng mày, bố sợ suýt chết…”
“Nói với bố sẽ đánh thức bố.” Lang Cửu đưa sữa đậu nành cho hắn.
“Vậy để lại miếng giấy nhớ cho bố cũng được, thầy Giang vô cùng có đạo đức nghề nghiệp không phải đã dạy mày viết chữ sao?” Từ Bắc liếc liếc Giang Việt đang rất không khách khí lấy bánh quẩy trong túi của hắn.
“Biết rồi.” Lang Cửu gật gật đầu, nhìn Từ Bắc cúi đầu uống sữa đậu nành một lúc, tiếp theo rất đột ngột kề tới hôn lên mặt hắn một cái.
Ngụm sữa đậu này của Từ Bắc suýt nữa phun ra từ mũi, hắn nghẹn nửa ngày mới xem như nuốt được, Giang Việt ngồi trên sô pha tức tốc quay đầu đi vờ như không thấy, nhưng một nét cười không nín được trên mặt vẫn bị Từ Bắc bắt được, một luồng Tam Vị Chân Hỏa từ dưới đất bốc lên, hắn nén giận nhìn Lang Cửu: “Mày làm gì đó!”
“Hôn bố.” Lang Cửu rất không để bụng bị Giang Việt nhìn thấy, Giang Việt biết cậu thích Từ Bắc.
Từ Bắc há há miệng lại không nói nên lời, hắn bị câu trả lời thành thực này của Lang Cửu làm cho nghẹn một bụng tức không biết xả đi đâu, cuối cùng đạp lên chân Giang Việt một cái: “Mẹ nó còn lo ăn, có dạy không!”
“Tôi biết ngay sẽ trút vào tôi mà…” Giang Việt ôm chân đứng dậy, “Cửu ngoan, chúng ta vào học.”
Từ Bắc nằm trên sô pha chán nản lật tạp chí Giang Việt mang đến, để không ảnh hưởng Lang Cửu học tập, trong thời gian học hắn đều sẽ không mở ti vi. Lật một hồi cảm thấy choáng, từ khi hắn bị đuổi học đã không xem sách báo gì nữa, những thứ có chữ hắn đều lười đọc, hồi ở trường cũng rất ít xem, nhiều nhất là sắp thi lật sách chép phao lên tay chân mà thôi.
Hôm nay bài học của Giang Việt có chút kỳ lạ, không theo nội dung bình thường.
“Cửu ngoan, chúng ta chơi trò chơi đi.” Giang Việt lấy trong túi ra một hạt châu thủy tinh rất nhỏ.
“Hai đứa học nửa ngày rồi, chơi trò lớp học mầm non…” Từ Bắc lười nhác tiếp một câu, ánh mắt lại bị hạt châu trên tay Giang Việt thu hút.
Hạt châu màu đen, sở dĩ Từ Bắc cảm thấy nó là hạt thủy tinh, là vì nó rất giống, nhưng nhìn kỹ một hồi lại phát hiện không phải.
“Đây là thứ gì?”
“Bi,” Giang Việt đặt hạt châu lên bàn, dùng tay bắn đến trước mặt Lang Cửu, “Chú hai lớn lên ngoài hành tinh sao, chưa chơi à?”
“Cút…”
“Cửu ngoan, cậu xem, chơi trên bàn, tôi bắn ra, cậu dùng tay chặn lại,” Giang Việt rất kiên nhẫn giải thích với Lang Cửu, “Nhưng cậu nhắm mắt, chỉ nghe tiếng…”
“Giang Việt,” Từ Bắc ngắt lời Giang Việt, hắn đã hiểu Giang Việt muốn làm gì, “Tôi đã nói đừng để Lang Cửu tham gia mấy chuyện nhảm nhí này, cậu lại huấn luyện trước mặt lão tử?”
“Chú hai, trốn trách vô ích thôi,” Giang Việt nắm hạt châu trong tay, vẻ mặt ưu thương nhìn hắn, “Cửu ngoan có thể không chủ động đi tìm Cố Hàng, nhưng không cản được người ta đến tìm cậu ấy, chú không huấn luyện, xảy ra chuyện còn không phải tự chú đau lòng à…”
Từ Bắc bị Giang Việt nói đến cứng họng, chỉ đành trở mình tựa vào sô pha: “Mẹ nó khốn nạn thật.”
Rất lâu rồi Lâm Duệ không đi đường thời gian dài như vậy, y rốt cuộc đã rời khỏi nơi này bao lâu cũng đã không nhớ rõ nữa. Khi tòa nhà bị bao trong tường vây cao cao phủ đầy dây leo xuất hiện trước mắt y, cảm giác quen thuộc không gì sánh được trong lòng y lại dâng lên.
Y đứng ngoài cổng một lúc, nhẹ nhàng đẩy cửa sắt đi vào.
Cửa sắt trước nay không khóa, luôn luôn đẩy là ra, nhưng phòng chừng không ai muốn đẩy nó ra, đặc biệt là Lâm Duệ vào lúc này, vào cánh cổng này, bản thân còn có cơ hội trở ra không không ai biết được.
Lâm Duệ lẳng lặng đứng giữa đại sảnh trống trơn, âm thanh rất nhỏ cũng có thể dẫn đến tiếng vang rõ ràng.
Trong đại sảnh có một chiếc cầu thang xoắn ốc rất cao, nếu ngẩng đầu, có thể nhìn thấy tấm kính trong suốt trên nóc nhà, trong đại sảnh không có đèn, tấm kính ấy là nguồn sáng duy nhất.
Đại sảnh thoạt nhìn không có ai, nhưng Lâm Duệ có thể cảm giác được trong nhà này có rất nhiều người, trong những ngóc ngách không được ánh sáng chiếu đến kia, có rất nhiều đôi mắt đang theo sát y.
“Liên Quân do ai giết?” Lâm Duệ mở miệng, giọng vang vọng trong nhà.
Qua thời gian rất dài, trên cầu thang truyền tới những tiếng vang khe khẽ của quần áo ma sát nhau phát ra, không nhìn thấy người, giây lát sau một giọng lạnh nhạt như máy móc lại gần như không có biến hóa cao thấp truyền tới: “Bây giờ hỏi chuyện này còn có ý nghĩa sao?”
“Đương nhiên có,” khóe miệng Lâm Duệ cong cong, “Tiện cho tôi xác nhận một số chuyện.”
“Chuyện gì.”
“Anh đã nuốt lời,” Lâm Duệ ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang vắng tanh, “Cố Hàng có nhẫn, tại sao còn muốn phái người đi tìm chiếc còn lại.”
Người trên lầu đột nhiên bật cười, giọng vẫn không biến hóa, lại cười hết sức chói tai: “Lâm Duệ, cậu là thợ săn ưu tú nhất của tôi, nhưng cũng là người ngây thơ nhất… cậu quá ngây thơ rồi…”
“Vậy sao,” Lâm Duệ cười cười, “Là tôi quá tin tưởng anh… tôi vẫn luôn cảm thấy lòng tin sẽ là tình cảm quan trọng nhất giữa đồng bạn với nhau.”
“Tôi sớm đã nói, không có đồng bạn, không có công bằng, chỉ có kết quả, kết quả mới là thứ quan trọng nhất,” giọng kia dừng lại một lúc, lại tiếp một câu, “Cậu thật mâu thuẫn, ban đầu khi cậu huấn luyện Thẩm Đồ đã bảo y không được tin bất cứ ai.”
“Bây giờ tôi hiểu rồi,” Lâm Duệ xoay người, quay lưng về phía cầu thang, “Bây giờ tôi muốn ra ngoài, anh nói có khả năng không?”
“Cậu cảm thấy thế nào, đáp án tự cậu rõ chứ.”
Lâm Duệ nhíu nhíu mày, chỉ bạc trong tay từ cửa tay áo trượt ra, dù có thể ra ngoài hay không, y đều phải thử xem.
Nhưng chỉ bạc chỉ trượt ra được một tấc, y đã biết kết quả.
Một bóng đen từ trên cầu thang nhảy xuống, xông đến sau lưng Lâm Duệ bằng tốc độ kinh người, im hơi lặng tiếng áp sát.
Chỉ bạc trên tay Lâm Duệ rơi xuống dất.
Y cúi đầu nhìn nhìn móng tay màu đen đâm ra từ ngực mình, đột nhiên cảm thấy cả người đều thư thái, giây phút này y gần như đã mong đợi rất lâu rồi.
Chỉ đáng tiếc không có cơ hội lựa chọn người đâm xuyên cơ thể y từ sau lưng.
Nếu có thể chọn…
Thẩm Đồ ư?
Ban đầu Lang Cửu tràn đầy hứng thú với trò chơi nhắm mắt bắt châu, cậu cảm thấy rất thú vị, cơ bản cậu có thể chuẩn xác phán đoán được phương hướng và tốc độ của hạt châu, chơi không được mấy lần, đã có thể chặn được hạt châu Giang Việt bắn ra không sót lần nào.
Bắt có hơi chán, cậu một tay chống cằm, một tay chọc lên bàn: “Việt ngoan, đổi đi, không chơi nữa.”
“Ai da,” Từ Bắc ở một bên vui vẻ, hắn vẫn luôn nằm trên sô pha, lúc này dứt khoác nhấc chân lên, gác lên lưng tựa, “Thầy Giang, quả nhiên cậu không đáng tin, đây mà gọi là huấn luyện gì, bảo tôi chơi tôi cũng chơi được.”
“Để tôi bắn, bố chặn,” Lang Cửu vốn đang cảm thấy chán nản, nghe câu này của Từ Bắc, liền lên tinh thần, cướp lấy hạt châu trong tay Giang Việt, “Được không.”
“Các người phối hợp chút được không, tôi có nhiệm vụ đấy, trên tôi còn có người không đắc tội được!” Giang Việt đập đập bàn, ngoài miệng vẫn nói chuyện như thường, trong lòng lại hơi kinh hãi.
Để nâng cao độ khó, cho nên cậu ta không phải tùy tiện cầm hạt châu trong tay, mà là dùng sức lại thêm có kỹ xảo, Lang Cửu lại rất nhẹ nhàng tiện tay bắt được, lấy hạt châu đi… đây rốt cuộc là cậu ta quá phế vật, hay Lang Cửu quá ngầu?
“Chơi cái rắm,” Từ Bắc không hưởng ứng đề nghị của Lang Cửu, phẩy phẩy tay, đắp tạp chí lên mặt, “Hai đứa tiếp tục chơi, tôi ngủ lát.”
Lang Cửu có phần phiền não ném hạt châu cho Giang Việt, ủ rũ bò ra bàn: “Việt ngoan, chúng ta chơi cái khác đi.”
“Được,” Giang Việt cầm hạt châu lên, bóp bóp trong tay, muốn xác định xem rốt cuộc mình có nắm vững không, “Vẫn là trên bàn, nhiệm vụ của cậu là đừng để hạt châu rơi xuống.”
“Ờ…” vừa nghe vẫn là hạt châu Lang Cửu suýt nữa muốn thẳng thừng đến nằm bên cạnh Từ Bắc ngủ luôn.
“Nghe kỹ.” Giang Việt đặt hạt châu lên bàn, hít hơi, chầm chậm thở ra, cong ngón tay búng vào hạt châu.
Lúc Lang Cửu nghe thấy âm thanh, là tiếng vang cực lớn của hạt châu bay ra khỏi bàn, đập vào tủ ti vi phát ra, đồng thời theo đó là một tiếng hét to của Từ Bắc đang đắp quyển tạp chí lên mặt vừa chuẩn bị gà gật: “Đệt—— mợ——“
Tủ ti vi bị bắn thủng một lỗ.
Mà trước khi hạt châu đập vào ti vi, Lang Cửu không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Tác giả: Được rồi, chú Thẩm Đồ bị thương, thầy Giang Việt đến huấn luyện đặc biệt!
Đừng xem thường phế vật Giang nhé…
Ngoài ra, đừng hỏi tôi Lâm Duệ chết chưa… tôi cũng không biết, không phải tôi làm…
Danh sách chương