Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Lang Cửu vô cùng hối hận vì mình không biết nói dối mà trong lúc cấp bách thuận theo lời Từ Bắc gật đầu, bây giờ ánh mắt Từ Bắc nhìn cậu giống như nhìn một đứa trẻ sẩy chân bất hạnh, tràn ngập ưu tư và lo lắng.
“Bạn học Tiểu Cửu, bạn học Hồ Hồ,” Từ Bắc ngồi cùng cậu trên ban công, lời lẽ hàm súc giáo dục cậu, “Cái chuyện xóc lọ này, ngày nào cũng thực hiện thì hơi vô độ quá mày hiểu không, chuyện này cách vài ngày một lần là vừa rồi, mới ăn tết xong không lâu, mày xem, mùa xuân còn chưa tới hoàn toàn… tao đi mua thêm cho mày mấy cái quần lót nhé, sắp không đủ thay rồi.”
“Không cần,” Lang Cửu đứng dậy, có hơi phiền muộn, rõ ràng mình không làm gì cả, lại không thể nào giải thích, “Không có thì không mặc.”
“Ô hay, có phải vừa hợp ý mày không, dù sao mày cũng không thích mặc…” Từ Bắc vui vẻ, “Đồ ngốc, mày không biết để quần lót lên lò sưởi sao, hai tiếng thôi đã khô rồi.”
“Không để!” Lang Cửu cao giọng, hô một câu như hờn dỗi, đứng dậy đi vào nhà.
Từ Bắc hơi ngây ra, thằng bé này cáu kỉnh hơn hẳn, hắn đi theo vào: “Được được được, không để thì không để, không mặc thì không mặc, tùy mày, lão tử nói mày biết, chuyện này làm nhiều không tốt…”
“Biết rồi.” Lang Cửu ngồi xuống sô pha cầm lấy một quyển sách Giang Việt để lại cho cậu lật lung tung.
Từ Bắc đứng trong phòng khách một hồi, thấy Lang Cửu không có ý định nghe hắn dạy dỗ tiếp, chỉ đành bỏ cuộc, ngậm điếu thuốc bước đến mở ti vi, đảo kênh một vòng không tìm thấy thứ gì xem được, cuối cùng tùy tiện dừng lại ở một kênh đang chiếu Bọt biển tinh nghịch.
“Bật lửa của lão tử đâu?” Từ Bắc cắn điếu thuốc, bình thường bật lửa đều ném trên bàn, lúc này trên bàn chỉ có vở và một cây bút của Lang Cửu.
“Dẹp rồi.”
“Ở không dọn cái mốc gì, dẹp đâu rồi?”
“Vứt rồi,” Lang Cửu ôm sách vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, “Giang Việt nói hút thuốc không tốt, chết sớm.”
“Đệt! Ai nói vậy…” Từ Bắc bật dậy khỏi sô pha vả một cái lên vai Lang Cửu, “Mày thấy lão tử giống người chết sớm sao.”
Lang Cửu đặt sách xuống, tóm lấy cằm Từ Bắc nhìn hắn rất nghiêm túc một hồi: “Nhưng Giang Việt nói không tốt cho sức khỏe, phổi sẽ rữa hết, tôi sợ bố sẽ…”
“Giang Việt nói Giang Việt nói,” Từ Bắc hất tay cậu dở khóc dở cười, “Lát nữa Giang Việt tới tao sẽ bảo cậu ta nói với mày xóc lọ phải tiết chế, tao nói mày không nghe, cậu ta nói mày mới nghe chứ gì?”
Lang Cửu không hiểu nội dung trong lời Từ Bắc, vươn tay kéo kéo cánh tay hắn, kéo Từ Bắc đến bên cạnh mình, sau đó dùng sức ôm lấy: “Đừng hút thuốc nữa được không?”
“Mày sợ tao chết không ai lo cho mày sao,” Từ Bắc vùng vẫy một lúc không thành công, “Tao chết rồi chú Thẩm của mày sẽ lập tức xuất hiện đón mày đi, yên tâm đi.”
“Không… tôi muốn chết trước, bố chết sau,” Lang Cửu nhíu nhíu mày, “Tôi không muốn nhìn thấy bố chết.”
“Đệt mợ, không phải chỉ hút thuốc thôi sao, liên tưởng đâu mà lắm vậy,” Từ Bắc có phần bất đắc dĩ, nhưng lại có chút cảm động, liếc mắt nhìn Lang Cửu, vẻ quan tâm lo lắng trên mặt cậu khiến người ta đau lòng, Từ Bắc vỗ vỗ tay cậu, “Đừng nói vậy… mẹ nó mày cũng biết nghĩ ghê, chết trước tao không cần lo gì cả phải không, vậy tao thấy mày chết cũng không dễ chịu gì…”
“Vậy bố chết…” Lang Cửu lập tức sửa lời, nói được nửa câu lại cảm thấy lời này nói ra không ổn lắm, nhưng nên nói thế nào thì không biết.
“Dừng!”
Hôm nay từ sáng đến tối, Từ Bắc đều nhịn không hút thuốc, bật lửa quả thật không tìm được, ra ngoài mua thì lười đi, dùng bếp gas châm thuốc lại có hơi điên khùng quá… kỳ thực nói trắng ra, còn là vì mấy lời của Lang Cửu, hắn không muốn hút thuốc trước mặt Lang Cửu nữa, tránh cậu lại bày ra biểu cảm đau khổ trơ mắt nhìn mình cưỡi hạc về tây lại không thể làm gì.
Tối nay phải bắt đầu đi làm, Thẩm Đồ cho hắn số điện thoại người liên lạc ở quán bar, nói là đến rồi trực tiếp gọi điện tìm người là được. Nghe Lang Cửu ở trong bếp loay hoay cơm tối, hắn có hơi lơ đễnh nhìn dãy số trên điện thoại, đệt, đến họ tên cũng không có.
“Nấu nhiều lắm,” Lang Cửu bắt đầu bê món ra ngoài, “Ăn nhiều chút đi, buổi tối sẽ đói.”
“Đó là mày, mày dài lưng,” Từ Bắc kéo ghế ngồi xuống bên bàn, Lang Cửu nấu ăn rất ngon, đây là nhờ năng lực học tập siêu mạnh cùng lực khống chế chuẩn xác của cậu, cắt sợi thái hạt, Tiết Nhã và trên sách nấu ăn nói bao nhiêu thì là bấy nhiều, cắt phải gọi là chuẩn, “Bây giờ mày nấu càng lúc càng giỏi rồi, mày với Tiết Nhã đi mở quán cơm được rồi.”
“Được.”
“Được cái rắm, mệt chết mày luôn.”
Từ Bắc cảm thấy mình đúng là giống nuôi con, hơn nữa còn là đòi mạng, ném cũng ném không đi.
Tám giờ tối, hắn đúng giờ đến quán bar Thẩm Đồ nói, không lớn nhưng trang hoàng cũng khá, lúc này người vẫn chưa đông, hắn đứng ở cửa một lúc, ngoái đầu nói với Lang Cửu sau lưng mình: “Được rồi chứ? Mày thị sát xong chưa?”
“Tan làm gọi điện cho tôi được không, tôi đến đón bố.” Lang Cửu lắc lắc điện thoại, vẻ mặt chờ mong xin xỏ.
“Được được được, mày đi về mau, gọi xe về, về thẳng nhà đừng la cà đấy!” Từ Bắc đẩy cậu đến bên đường, chuẩn bị gọi chiếc xe cho cậu.
“Tôi ngồi xe bus, tiết kiệm tiền,” Lang Cửu chỉ chỉ trạm xe bus, “Tôi biết quay về thế nào, sẽ không lạc đường.”
Nhìn thấy Lang Cửu lên xe bus, sau đó lại nhìn cậu bỏ tiền chuẩn xác và đứng vững rồi, Từ Bắc mới thở phào, lấy điện thoại ra vừa bấm số vừa đi vào quán bar.
“Xin chào, ai đấy.” điện thoại rất nhanh đã nối máy.
Giọng nữ quyến rũ truyền ra từ bên trong khiến Từ Bắc có hơi kinh ngạc, hắn cầm điện thoại ra trước mắt xác nhận lại, trên đó quả đúng là bốn chữ “Bạn của Thẩm Đồ” mình đã lưu… người bạn này của Thẩm Đồ lại là phụ nữ? “Xin chào, tôi tên Từ Bắc, là…”
“Lên thẳng lầu ba.” người phụ nữ nói xong thì cúp máy.
Lúc Từ Bắc nhìn thấy người phụ nữ nói chuyện không chút khách sáo, nhưng giọng điệu rất quyến rũ này, có chút kinh ngạc.
Người phụ nữ này không còn trẻ, phòng chừng khoảng 35, nhưng trông đẹp vô cùng, chủ yếu là chân… rất dài. Chị ta ngồi nghiên sau bàn làm việc kẹp điếu thuốc dài mảnh đánh giá Từ Bắc trên trên dưới dưới, cũng không nói gì.
Từ Bắc còn chẳng biết họ của chị ta, vì vậy kiên nhẫn nhìn bắp chân bắt tréo trên bàn của chị ta, đợi chị ta mở miệng trước.
Người phụ nữ đánh giá hắn chừng hai phút mới từ từ nhả khói thuốc: “Bạn của Thẩm Đồ?”
“Phải, Từ Bắc.”
“Tôi tên Dương Yến, gọi chị Yến là được.” người phụ nữ mỉm cười một cái, ánh mắt rất mị, nhìn đến nỗi trong lòng Từ Bắc cuộc trào dậy sóng, phụ nữ quả nhiên là đủ vị thành thục.
“Chị Yến,” Từ Bắc định thần lại, “Không biết Thẩm Đồ có nói với chị chưa, tôi không có kinh nghiệm làm việc ở quán bar.”
“Vậy có kinh nghiệm làm việc gì?” Dương Yến thay đổi tư thế, thu chân lại dưới bàn.
“Không có gì cả.” tuy Từ Bắc không định nói thật, nhưng cũng không định nói dối.
Dương Yến bật cười, dụi thuốc: “Đúng là… không sao, đi xuống tìm trưởng ca, làm ở quầy bar trước, công việc không mệt, việc cụ thể trưởng ca sẽ nói với cậu, ngoài ra… có gì cần giúp đỡ có thể trực tiếp tìm tôi.”
Từ Bắc đáp một tiếng, lúc xoay người ra khỏi văn phòng cảm thấy ánh mắt Dương Yến vẫn không ngừng dừng lại trên lưng hắn, câu cuối cùng chị ta nói hơi có vẻ ý tứ sâu xa, nghe thế nào cũng khiến người ta nghĩ lệch lạc.
Trưởng ca là đàn ông, anh ta nói mình 24 tuổi, Từ Bắc có chút không tin, anh ta cười lên nếp nhăn trên mặt cũng có thể kẹp được điếu thuốc, bảo Từ Bắc gọi anh ta là chú Từ Bắc phỏng chừng cũng gọi được, tuổi 24 này sống đúng là đáng.
“Chị Yến đúng là quan tâm cậu,” ông cụ trẻ này mở miệng ra đã sặc mùi giấm chua, “Người không chút kinh nghiệm cũng sắp xếp đến quầy bar, còn không phải tôi dạy cậu…”
Nếu là lúc bình thường, Từ Bắc sớm đã quay đầu chạy mất, ai rảnh mà ở đây nghe anh ta phàn nàn ghen tuông, nhưng lúc này hắn còn phải nặn ra nụ cười: “Phải, vất vả cho anh rồi, xin khoan dung nhiều hơn.”
“Hầy, không sao không sao, tôi tên…” ông cụ trẻ dẫn hắn đến quầy bar, “Chị Yến không nói với cậu tôi tên gì à?”
“Không có.” Từ Bắc có hơi buồn bực, nói thẳng không phải được rồi sao, còn phải đảo một vòng.
“Thật là, tôi tên Bani, gọi tôi Tiểu Ba được rồi.” ông cụ trẻ vẻ mặt buồn bực nói một câu.
Bani? Bani! Ba con mẹ anh…
Từ Bắc nhìn bộ dạng anh ta, đặc biệt muốn một cước đạp vào cái mông lép của anh ta, Bani thì Bani, mẹ nó còn Tiểu Ba, mẹ nó anh đây là tên tiếng Anh hay tiếng Trung vậy!
“Tiểu Ba.” Từ Bắc cắn răng đáp một tiếng rất bi phẫn, Dương Yến trông có vẻ là người phụ nữ thông minh, sao lại để tên ngốc như vậy làm trưởng ca?
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Bani dặn dò hắn một lượt việc trong quầy bar rồi bỏ đi, Từ Bắc nhoài ra quầy bar thở phào một hơi, việc này còn chưa bắt đầu đã sắp đánh bóng tính nhẫn nại của hắn rồi.
“Đừng để ý, anh ta là như vậy, tính không xấu.” từ trong bóng tối sau quầy bar truyền ra giọng nói, dọa Từ Bắc giật mình, cẩn thận nhìn sang, phát hiện một người mặc đồng phục đang ngồi xổm ở đó.
“Ồ.” Từ Bắc khom lưng nhìn nhìn mặt người đó, người đó rất phối hợp di chuyển ra khỏi bóng tối một chút, là một người đàn ông, đây mới gọi là đàn ông hơn hai mươi tuổi, ít nhất cười lên trên mặt không có nếp nhăn.
“Tôi dẫn anh đi thay quần áo nhé.” người đó đứng dậy.
“Thay… đây là tạp dề sao…” Từ Bắc nhìn đồng phục màu xanh lá và tạp dề màu trắng trên người anh ta, nước mắt cũng sắp chảy xuống, “Phải mặc như vậy sao?”
“Cái này à, của chị Yến thiết kế,” người đó cười cười, vươn tay ra với Từ Bắc, “Tôi tên Tiểu Chí.”
“Tôi tên Từ Bắc… chị Yến của mấy người chắc xuất thân từ nhà hàng.” Từ Bắc phát hiện người ở đây đều không có tên đàng hoàng, gì mà Bani, Tiểu Chí, sớm biết thế vừa nãy nên nói mình tên Tiểu Đồ.
Quán bar 10 giờ bắt đầu đón khách, người từ từ đông lên, ban nhạc cũng bắt đầu lên sàn chuẩn bị.
Đây là không khí Từ Bắc rất quen thuộc, trước khi nhặt được sói con, chưa bị Ban Đại Đồng ép phải nhảy vực, quán bar là nơi hắn thường xuyên đến, có khi một mình, có khi cùng một đám bạn xấu, là loại bạn xấu thật sự, xảy ra chuyện sẽ cùng lúc giải tán…
Có điều lúc này hoàn cảnh tương tự, cảm giác của Từ Bắc lại hoàn toàn khác.
Đương nhiên là khác.
Đây là lần đầu tiên trong đời Từ Bắc đeo tạp dề gượng gạo đến mức sắp không đi nổi đường, đứng sau quầy bar kéo tới kéo lui, tạp dề thì tạp dề đi, còn làm viền dợn sóng!
Cũng may công việc này chỉ cần đứng sau quầy bar, phục vụ tới kêu rượu thì lấy rượu, khác ngồi quầy bar gọi thì trực tiếp đưa tới là được.
Trước đây Từ Bắc đi bar thường uống bia, không có hiểu biết đặc biệt về các loại rượu khác, gặp cái nào nghe không hiểu Tiểu Chí sẽ trực tiếp lấy giúp hắn, người này cũng được, nói không nhiều, nhưng tính tình không tệ, cũng chịu giúp người.
“Có người để ý anh.” lúc không ai gọi rượu Tiểu Chí nhoài lên quầy ba, mắt nhìn bâng quơ xung quanh.
“Người nào?” Từ Bắc thuận theo ánh mắt anh ta nhìn đi.
Một cô gái ngồi bên bàn đôi gần quầy bar nhất, giày boot váy da, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, nhìn xong Từ Bắc mới dời mắt lên gương mặt cô gái.
Cũng được, chỉ là trang điểm hơi đậm.
Cô gái này rõ ràng đang nhìn Từ Bắc, thậm chí lúc Từ Bắc đánh giá cô ta cũng không hề né tránh, ngược lại ngước mặt lên cười với hắn một cái.
Từ Bắc tuyệt đối không hề có ý định lợi dụng đi làm ở quán bar thuận tiện cua gái, nhưng thói quen nuôi nhiều năm khiến hắn vẫn cong khóe miệng lên mỉm cười đáp lại cô gái. Nhưng hắn lập tức có hơi hối hận, tuy nụ cười này của hắn không có ý nghĩa gì, chỉ là vì cô gái này vẫn luôn nhìn hắn không chút cố kỵ.
Cô gái này thẳng thừn đứng dậy đi về phía quầy bar.
“Đệt.” Từ Bắc nhỏ giọng mắng một câu.
“Cao thủ.” Tiểu Chí hướng mặt ra trước, nhìn không chớp mắt nói một câu.
“Baileys thêm sữa.” cô gái ngồi xuống trước quầy bar, móng tay dài dài gõ hai cái lên mặt quầy.
“Đợi tí.” tầm nhìn của Từ Bắc dừng lại trên khe ngực lộ ra khỏi áo khoác rộng của cô ta một giây, xoay người đi lấy rượu cho cô ta.
Cô gái này cầm rượu cũng không uống, ngón tay gõ từng nhịp trên thành ly, mắt vẫn quét qua quét lại trên mặt Từ Bắc. Lịch sử Từ Bắc bị con gái nhìn không ngắn, như nhìn lộ liễu như vậy vẫn không thường gặp, hắn bị nhìn đến có phần không tự nhiên, đến gần Tiểu Chí nhỏ tiếng nói một câu: “Anh qua bên đó đi.”
Tiểu Chí cười cười, đổi vị trí với hắn.
Cô gái đó gọi liền bốn ly Baileys ở quầy bar, ngồi suốt hai tiếng đồng hồ không chịu rời chỗ, đến khi cô ta rốt cuộc chịu bỏ đi, Từ Bắc cũng gần như suy sụp.
“Đệt mợ, lần đầu tiên lão tử biết bị người ta nhìn như vậy cả đêm mẹ nó sẽ chết người đấy.” Từ Bắc chống quầy bar.
“Cô ta là khách quen, hay tới.” Tiểu Chí cúi đầu lau ly.
“Hay tới?”
“Ừ, bình thường đều có người đi cùng, hôm nay không biết tại sao đi một mình, anh vừa vừa thôi, có chủ rồi.”
Đến 1 giờ Từ Bắc có hơi buồn ngủ, bình thường lúc này hắn đã thẳng cẳng trên giường, không chừng cũng mơ xong một giấc rồi, bây giờ lại đứng sau quầy bar mấy tiếng đồng hồ.
Trong thời gian đó đã thay phiên với Tiểu Chí nghỉ ngơi hai lần, nhưng chân vẫn cảm thấy bắt đầu hơi tê cứng. Hắn chưa từng đi làm vất vả như vậy, có hơi khó tiêu, vừa nghĩ đến 2 giờ mới được đi, hắn đã có xúc động ngã quỵ.
Lúc sắp 1 giờ rưỡi thì điện thoại reo, lấy ra xem, là Lang Cửu, hắn vừa bắt máy đã nghe thấy giọng vui vẻ của Lang Cửu: “Tan ca chưa, tôi ở ngoài cửa.”
Từ Bắc nói với Tiểu Chí một tiếng, gấp rút vội vàng chạy ra cửa, tên ngốc đó sao lại tự mình chạy thẳng tới đây như vậy!
“Tiểu Bắc!” Lang Cửu đứng bên vệ đường trống trải, vẻ mặt tươi cười.
“Cái đồ ngu này, ai kêu mày nửa đêm chạy ra đây,” Từ Bắc bước tới vỗ vỗ mặt cậu, “Bị người ta lừa đi mất thì sao…”
“Tôi nhớ bố.” Lang Cửu cũng mặc kệ có ai nhìn thấy không, ôm chầm lấy Từ Bắc, vùi mặt vào vai hắn.
Danh sách chương