Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Soi50

Lần đầu tiên sói con hy vọng dữ dội mình không phải là một con sói như vậy, không thể nói chuyện, không thể biểu đạt chính xác, còn không thể ra khỏi nhà.

Từ sau khi Từ Lĩnh đến ở một đêm rồi đi, sói con đã không còn ngủ giường nữa, Từ Bắc đến giờ ngủ thì vào phòng ngủ, tuy nói hắn cũng không đóng cửa, nhưng cũng không gọi nó vào ngủ như trước đây, dường như ý là tùy mày ngủ đâu cũng được.

Nhưng hắn không lên tiếng, sói con không dám lên giường, vì vậy chỉ đành ngủ mãi trên sô pha, cũng may khi không biến thành người sô pha cũng đủ ngủ.

Ngày nào Từ Bắc cũng giống như nuôi heo, mua về rất nhiều đồ ngon, để nó có thể ăn thật no, những lúc khác nếu không phải ngẩn người, thì là một mình ra ngoài, cũng rất ít lời, không giống như trước đây, có thể ôm nó nói rất nhiều chuyện xàm xí, cũng không quan tâm nó có hiểu được không.

Bây giờ sói con mỗi ngày rảnh rỗi sẽ nằm trên sô pha, nằm trên sàn nhà, nằm trên máy sưởi, mỗi lần nằm là cả ngày, trừ ăn, nó căn bản không cần nhúc nhích.

Chỗ tốt duy nhất là có vẻ sức khỏe khôi phục khá tốt, Từ Bắc nhìn sắc lông của nó mỗi ngày một sáng hơn, sờ lên cũng trơn mịn, trong lòng yên ổn không ít, gọi điện cho Thẩm Đồ báo cáo một chút, nói là không có vấn đề gì nữa.

“Được rồi, Thẩm Đồ nói mày không sao rồi,” Từ Bắc sờ sờ đầu mũi sói con, ướt rượt, “Bí lắm rồi chứ gì, biến hình đi, tao dẫn mày ra ngoài dạo một vòng xả gió.”

Câu này quả thực khiến sói con phấn chấn hơn bất kỳ món ngon nào, nó quay đầu xông vào phòng ngủ.

Mấy ngày nay Từ Bắc vẫn luôn nghĩ nên làm thế nào, lần nào hắn nhìn thấy ánh mắt tủi thân của sói con cũng có hơi mềm lòng, nhưng chuyện ngày hôm đó lại quả thực không thể quay đầu đi thì có thể coi như chưa xảy ra.

Cuối cùng kết quả hắn tổng kết được chính là người Lang Cửu tiếp xúc quá ít rồi, từ lúc nhặt cậu về, trong cuộc sống của cậu chỉ có mình, trừ Giang Việt và Bệ Nhã, cậu căn bản chưa từng qua lại gì với người khác.

Từ Bắc vẫn luôn lo lắng kinh nghiệm xã hội của Lang Cửu căn bản là số không, luôn sợ cậu sẽ gây ra phiền toái gì, bây giờ nghĩ lại, có lẽ chính vì như vậy, con mẹ nó mới gây ra phiền toái lớn nhất.

“Đi đâu?” Lang Cửu vừa xách quần vừa chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, trên mặt treo nụ cười, lúm đồng tiền rất sâu.

“Dẫn mày đến công viên giải trí,” Từ Bắc chống đầu tựa lên sô pha nhìn cậu, Lang Cửu để trần thân trên, điều này khiến hắn nhịn không được lại liên tưởng đến chuyện tối hôm đó, nhíu nhíu mày, “Mau mặc áo vào.”

“Ừm,” Lang Cửu chộp lấy áo mặc lên người, lại rầu rĩ từ trong áo nói ra một câu, “Đừng giận nữa được không.”

Từ Bắc sững sờ, không nói gì, đừng giận? Bây giờ hắn quả thực không giận, hắn chỉ là muốn bình tĩnh xử lý mối quan hệ khốn kiếp này cho thỏa đáng mà thôi.

“Bố nói, xin lỗi chẳng ích gì,” Lang Cửu mặc áo, đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, trong mắt viết đầy buồn bã, “Nhưng nên làm thế nào, tôi không biết…”

“… lão tử cũng không biết, nếu lão tử biết còn cần phiền phức vậy sao,” Từ Bắc đứng dậy mặc áo, hắn không thể nhìn vào mắt Lang Cửu, trong mắt thằng nhóc này quá trong sáng, giống như người làm ra loại chuyện tối hôm đó không phải cậu, “Mẹ nó mau mặc đồ rồi ra ngoài.”

Tuy Lang Cửu còn có hơi phiền muộn, nhưng ra ngoài là chuyện lớn, cùng Từ Bắc ra ngoài lại là chuyện lớn hơn, lại phải nói cùng Từ Bắc ra ngoài đi chơi thì đó thẳng thừng là chuyện lớn bằng trời.

Từ Bắc muốn hỏi cậu hôm đó một mình chạy ra ngoài gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng hớn ha hớn hở của cậu lại nhịn xuống không hỏi.

Dọc đường cậu đều nhỏ tiếng hỏi mười vạn câu vì sao bên tai Từ Bắc, công viên giải trí là nơi thế nà? Trong công viên giải trí có cái gì? Tàu lượn là cái gì? Tàu hải tặc ở trong nước sao? Từ Bắc cắn răng giải thích từng cái cho cậu, sau cùng rốt cuộc không nhẫn nại được nữa: “Mày câm miệng cho lão tử, lát nữa cho mày chơi tới chết!”

Trong công viên giải trí rất náo nhiệt, tuy nói thời tiết còn lạnh, rất nhiều trò đều chưa mở, nhưng không ngăn nổi nhiệt tình như lửa của các bạn nhỏ bí cả tháng ăn Tết ở nhà, đến vòng xoay ngựa gỗ cũng chật ních người.

Cảnh tượng này đối với Lang Cửu mà nói có phần kinh người, từ rất xa cậu đã đứng lại, đám người cùng âm thanh huyên náo khiến cậu hơi khó tiêu.

“Nhiều người quá…” cậu kéo cánh tay Từ Bắc không chịu bước tới.

“Tao nói mày nghe,” Từ Bắc dẫn cậu sang một bên, châm điếu thuốc, ngón tay gõ gõ lên đầu cậu, “Mày muốn sống như người ta, không phải chỉ học cách nói chuyện, biết viết chữ là xong, những thứ mày nhìn thấy đây, đều là cuộc sống con người, mày phải làm quen đi, mày xem… con chó bên đó còn bình tĩnh hơn mày.”

Lang Cửu quay đầu nhìn con chó Từ Bắc chỉ, là con Poodle nhỏ, đang hiên ngang đứng giữa đám người, bình tĩnh đến chẳng thèm nhìn đông ngó tây, cậu nhìn một lúc: “Tôi cũng không phải chó…”

“Bởi mới nói, con mẹ nó mày bự gấp mười mấy lần người ta… không chỉ mười mấy lần, hai mươi mấy lần,” Từ Bắc kéo cậu đi vào công viên giải trí, “Mày còn là con sói, sói không ngầu bằng chó sao, mày ra dáng sói chút đi được không.”

Cuối cùng Lang Cửu vẫn ngoan ngoãn theo Từ Bắc vào công viên giải trí, lúc đầu còn có chút căng thẳng, vừa có người đến gần cậu, cậu đã muốn tránh đi, Từ Bắc dẫn cậu dạo mấy vòng rồi, cậu dần dần thả lỏng hơn, dần dần bị các thứ trong công viên giải trí thu hút.

“Đó là cái gì?” Lang Cửu chỉ vào một khung sắt lớn hỏi Từ Bắc, trong mắt có chút hưng phấn.

Từ Bắc nhìn theo tay cậu, bảng hiệu to đùng viết —— thang máy thịt người.

Tên đặt nghe rất kinh khủng, thực ra lại là thứ rất nhiều công viên giải trí đều có, có mấy cái ghế bao quanh trụ sắt, dùng đai an toàn cố định người xong, đưa lên không trung mười mấy mét, sau đó đột ngột thả ra, người theo ghế rơi tự do đến lúc cách mặt đất hai ba mét mới dừng lại.

Trước đây Từ Bắc từng chơi cùng Chu Tiểu Lôi, khi đó một cô gái ngồi sau lưng bọn họ lúc xuống tới nơi đã tè ra quần.

“Mày muốn chơi?” Từ Bắc sờ sờ cằm, đúng là rất biết chọn, tìm ngay trò kích thích như vậy, “Lát nữa đừng có tè ra quần đấy.”

Lúc ngồi lên ghế Từ Bắc kéo đai an toàn nhỏ giọng dặn Lang Cửu: “Tao nói mày nhé, lát nữa mày sợ cũng phải nhịn, mẹ nó mày đừng có giật mình lại nhảy xuống gì đó đấy…”

“Sẽ không sợ,” Lang Cửu cười cười, lại rất lo lắng nhìn Từ Bắc, “Bố sợ?”

“… lão tử mà sợ cẹc.” Từ Bắc mắng một câu, ngồi thẳng người, cẩn thận nhớ lại lần trước ngồi rốt cuộc mình có kêu thảm không?

Không đợi nghĩ kỹ, ghế đột nhiên chuyển động, bắt đầu nâng lên, Từ Bắc chợt thót tim, sực nhớ ra lần trước mình kêu còn hăng hơn Chu Tiểu Lôi…

Lúc ghế dâng lên đến đỉnh thì dừng lại, bên cạnh đã bắt đầu có em gái ré lên, Từ Bắc bị bọn họ ré đến mức có cảm giác chân nhũng ra từng trận như treo trên không trung, đệt!

Lang Cửu đột nhiên duỗi tay sang nhéo một cái lên vai hắn: “Đừng sợ!”

“Đệt mợ, mẹ nó ai sợ!” Từ Bắc cảm thấy vô cùng không thể tiếp nhận việc nhãi con Lang Cửu lại vẻ mặt nghiên túc an ủi mình, “Lát nữa mày tè đừng…”

Lời còn chưa nói hết, ghế đã đột nhiên rơi xuống.

“Á——“ một tiếng kêu thảm thiết tha từ tận phế phổi của Từ Bắc thoát ra ngoài, xen giữa tiếng kêu thảm của các cô gái tuy cũng không đột ngột, nhưng cũng coi như mười phần trung khí, hơn nữa hắn không kìm được tiếng thứ hai, “Á——“

Đợi ghế dừng lại trong một tràng quỷ khóc sói tru, Từ Bắc nhảy xuống, chân liêu xiêu như người luyện Lăng Ba Vi Bộ lao ra ngoài.

Con mẹ nó mất mặt quá, mất mặt quá rồi! Mất mặt thì thôi đi, lại còn mất mặt trước mặt Lang Cửu!

Lang Cửu ở sau lưng sải bước đi theo, cậu biết tim Từ Bắc đập rất dữ dội, Từ Bắc sợ, nhưng cậu không hiểu Từ Bắc sợ tại sao lại có phản ứng như vậy, chỉ đành cắm đầu đi theo đằng sau.

Từ Bắc xông thẳng đến quầy bán quà vặt mua cốc Cola thêm đá, một hơi trút vào bụng, sau đó lạnh cóng nhảy đến nơi ít người lấy thuốc ra, nửa ngày vẫn chưa châm.

Lang Cửu lấy bật lửa khỏi tay hắn, châm lửa lên kê đến trước mặt hắn: “Bố sao rồi?”

“Không sao cả,” Từ Bắc hút hai hơi, định thần lại, phát hiện Lang Cửu vẻ mặt điềm tĩnh, “Vừa nãy mày có cảm giác gì?”

“Vui lắm,” Lang Cửu lập tức cười đến răng cũng lộ ra ngoài, “Như bay.”

“… vậy à,” Từ Bắc chầm chậm phả ra một hơi thuốc, dựa vào thân cây bên cạnh, nghĩ nghĩ vô cùng khó chịu, vì vậy lại một chân đạp lên chân Lang Cửu, “Bay cái mả cha mày, đệt!”

Lang Cửu cũng không tránh, để hắn thật tình đạp lên người mình một cái, sau đó tiếp tục cười chỉ sau lưng Từ Bắc: “Đi chơi cái đó đi.”

Từ Bắc quay đầu lại nhìn, tàu lượn, hắn cắn răng: “Cút! Đệt!”

Từ Bắc chưa từng thấy Lang Cửu vui như vậy, tuy rằng cậu luôn rất dễ vui vẻ, nhưng cười đến răng nanh cũng không kịp che như hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Từ Bắc cảm thấy đây coi như bước đầu tiên cậu hòa nhập xã hội, vì vậy những trò Lang Cửu muốn chơi hắn đều kiên trì chiều theo.

Lúc tàu lượn nhào xuống, Từ Bắc cũng không còn sức kêu nữa, lại thấy hối hận, không nên đến công viên giải trí, đi đâu cũng đỡ hơn ở đây, chủ ý khốn nạn này sao mình có thể nghĩ ra được chứ…

“Đến đây thôi, thiếu niên,” lúc xuống khỏi tàu hải tặc, Từ Bắc vịn cánh tay Lang Cửu, hai mắt toàn là sao, “Khổ hình đến đây thôi, đi ăn cơm… không, tao ăn không vô…”

Lang Cửu rất khẩn trương ôm vai Từ Bắc, nghiêng đầu nhìn mặt hắn: “Bố không khỏe?”

“Mày cái đồ… động vật,” Từ Bắc có hơi bất đắc dĩ đẩy cậu ra, “Phỏng chừng cả đời này mày cũng không thể hiểu được cảm giác của lão tử lúc này, bỏ đi, ngồi lát đã.”

Hai người lòng vòng trong công viên giải trí nửa ngày mới tìm được một băng ghế chưa bị ai chiếm cạnh hồ nước đóng băng cách xa các phương tiện giải trí. Từ Bắc vùi mặt vào mũ trùm của áo lông, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

“Tôi không phải động vật.” Lang Cửu ngồi xuống ghế, đột nhiên thốt ra một câu.

Từ Bắc mở mắt ra, có hơi khó hiểu, nửa ngày mới nhớ ra mình đã nói câu như vậy, hắn nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần: “Mày không phải con sói nhép sao.”

“Không phải sói nhép.” Lang Cửu nhíu mày.

“Chà,” Từ Bắc vui vẻ, nhắm mắt cười, “Vậy mày là cái gì, lúc sáng còn là quả cầu lông mà, mày lại không thừa nhận?”

Lang Cửu đột nhiên thò tay giật rơi mũ của Từ Bắc, tay nắm cằm Từ Bắc xoay mặt hắn qua đối diện mình, Từ Bắc giật cả mình, trừng trừng nhìn Lang Cửu không phản ứng lại được.

“Tôi không phải!” Lang Cửu nhìn hắn, trầm giọng lặp lại từng chữ.

Nói xong câu này, Lang Cửu cũng không thả tay, cứ nắm cằm Từ Bắc như vậy nhìn hắn chằm chằm như thị uy, trong một lúc Từ Bắc cũng không biết nên phản ứng ra sao, chỉ đành nhìn lại cậu, bộ dạng thâm tình thiết tha, bốn mắt nhìn nhau nửa ngày hắn mới hồi thần hỏi một câu: “Vậy mày là gì?”

“Tôi là… người.” Lang Cửu cắn cắn môi, nói có phần do dự, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

Từ Bắc nhìn cậu, trong lòng cuồn cuộn một trận, không nói ra được là cảm xúc gì, hắn lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên có người dùng phương thức như vậy nói với hắn mình “là người”. Hắn không biết lúc Lang Cửu nói ra câu này trong lòng đang nghĩ gì, nhưng trong nháy mắt ấy trong lòng hắn run rẩy rối bời, hắn nhấc tay vỗ vỗ tay Lang Cửu: “Bỏ ra, cằm lão tử sắp rớt rồi.”

Lang Cửu thả tay, không nhìn hắn nữa, ngồi xuống ghế cúi đầu nhìn giày mình.

Từ Bắc cũng không lên tiếng, hắn cũng có thể hiểu được cảm giác của Lang Cửu.

Cảm giác khát khao được giống như người khác, được người ta tiếp nhận, không bị xem là khác loài.

Mình cũng từng có mà, tuy đã là chuyện rất lâu về trước, loại cảm giác bị bài xích mãi mãi không giống như người khác đó, cảm giác khốn kiếp thậm chí không có ai thử tìm hiểu suy nghĩ của anh.

“Mày là con người,” Từ Bắc vỗ vỗ lên chân Lang Cửu, “Hơn nữa còn là người đẹp trai.”

Lang Cửu tức tốc quay đầu sang, rất mong đợi nhìn hắn: “Thật sao?”

“… thật, tuy rằng có hơi ngố, có điều sau này sẽ ổn thôi…” Từ Bắc gật gật đầu, mắt đột nhiên có hơi cay, hắn lấy ví tiền ra, rút mấy tờ đưa cho Lang Cửu, “Đi mua chút đồ ăn về đây, tiệm lúc nãy đó, biết mua không?”

“Biết, bố muốn ăn gì?” Lang Cửu rất tích cực nhận lấy tiền đứng dậy.

“Mày liệu mà mua đi, tao có chai nước là được rồi, bây giờ không đói.”

Nhìn bóng lưng Lang Cửu xoay người đi đến sạp quà vặt, Từ Bắc vò vò mặt mình, châm điếu thuốc, hút một hơi thở dài một tiếng, hắn cảm thấy bây giờ nếu tìm trên đầu hắn, không chừng có thể phát hiện tóc bạc.

Đợi đến khi thấy Lang Cửu ôm hai bọc đồ ăn lớn hớn hở quay về, Từ Bắc cảm thấy tóc bạc trên đầu mình không phải là không chừng có, mà là chắc chắn có, tuyệt đối có…

“Không dùng hết.” Lang Cửu đưa trả tiền thối cho Từ Bắc, ngồi xuống bắt đầu bóc bao bì.

Từ Bắc nhìn tiền trên tay, nước mắt cũng sắp rơi xuống, hắn gạt đồ Lang Cửu mua về: “Bạn học này, mày cũng không nương tay, tiêu hơn hai trăm mua hai túi đồ ăn vặt… mày xem đây là giấy sao?”

“Đây là cái gì?” Lang Cửu hoàn toàn không có khái niệm về tiền, đối với cậu, tờ giấy này rất hữu ích, tùy tiện một hai tờ là có thể đổi được rất nhiều đồ.

“Đây là tiền, tiền, đây là thứ rất quan trọng, không phải giấy viết chữ của mày,” Từ Bắc cầm bịch ô mai xé ra, vừa ăn vừa giáo dục cậu, “Thứ này không phải dễ kiếm như vậy, lúc mày tiêu cũng không biết tiết kiệm…”

“Kiếm thế nào?” lần đầu tiên Lang Cửu nghe nói tờ giấy này còn không dễ kiếm, có phần hiếu kỳ.

Từ Bắc rất muốn nói tiền của tao là trộm được, đương nhiên, nói như thế chắc chắn không được, hắn phun hạt ô mai ra ngoài: “Đây là làm việc mà kiếm, mày làm việc giúp người ta, người ta sẽ cho mày cái này, muốn tiêu hao phải lao động, hiểu không?”

“Ừm,” Lang Cửu như hiểu như không gật gật đầu, trầm mặc một lúc đột nhiên quay đầu nhìn Từ Bắc, “Tôi muốn đi.”


Tác giả: Hồ Hồ muốn đi làm! Muốn kiếm tiền!

… lại nói, cậu có thể làm được gì đây…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện