Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Từ Bắc lần đầu tiên xem phim cấp ba vào năm 13 tuổi, ở nhà bạn học. Hắn còn nhớ bạn học đó tên là Trần Thư Hựu, nói như ông bố tiến sĩ nhà cậu ta, đặt cái tên này là hy vọng cậu ta xem nhiều sách, tri thức có thể bảo hộ cậu ta cả đời.
Chỉ là sau khi Từ Bắc tham quan những sách đồi trụy và phim heo trong vách ngăn tủ sách của tiến sĩ Trần, bày tỏ nghi ngờ mạnh mẽ, cái tên Thư Hựu này rốt cuộc là sách gì bảo hộ thế nào.
Khi đó chính là lần đầu Từ Bắc xem phim heo, cảm giác lúc ấy quả thực là cả đời khó quên.
Hắn cùng Trần Thư Hựu hai người lẳng lặng xem được nửa giờ, cùng nhau vào nhà vệ sinh nôn gần mười phút, sau đó đầy đầu là bóng người trắng lóa, dưới chân lơ lơ lửng lửng lắc lư về nhà, hôm đó đến cơm cũng không ăn nổi.
Một mặt hắn cảm thấy quá kinh tởm, một mặt tối hôm đó lại mơ thấy những thứ kinh tởm này, hơn nữa trong mơ một phen mồ hôi đầm đìa.
Tiếp đó gần như nghiện theo, chỉ cần tiến sĩ Trần không ở nhà, hắn và Trần Thư Hựu sẽ lén lút vào phòng sách nhà cậu ta, sau một tuần, toàn bộ hàng tồn của tiến sĩ đều được tham khảo học tập hết.
Cũng trong những ngày đó, Từ Bắc đã luyện kỹ thuật sóc lọ của mình đến cảnh giới nhất định.
Nhưng Lang Cửu nói không có cảm giác.
Từ Bắc quả thực không cách nào tưởng tượng một người đàn ông sinh lý phát triển bình thường, hơn nữa thỉnh thoảng lại có xung động tính dục, lần đầu xem phim heo lại không có cảm giác, vả lại căn cứ vào giọng điệu và ánh mắt Lang Cửu, dường như cậu không có cảm giác thật.
“Mày…” Từ Bắc vịn khung cửa không biết nên nói gì để phá vỡ tình thế căng thẳng trước mắt, dù Từ Bắc cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng loại trạng thái này của Lang Cửu chỉ có một loại khả năng.
Trước đây cho rằng phim heo có thể giải quyết êm đẹp vấn đề của Lang Cửu, không ngờ hai mươi phút phim đã đẩy sự việc đến một hoàn cảnh càng xấu hổ hơn, Từ Bắc cảm thấy sau lưng mình hơi đổ mồ hôi rồi.
Lang Cửu đứng dậy, môi mím rất chặt, trông có vẻ tâm tình không tốt lắm, cậu lặng lẽ đi ra phòng khách, lúc đi qua bên cạnh Từ Bắc, nhẹ giọng hỏi một câu: “Nên là như vậy sao?”
“… trên lý luận là vậy.” Từ Bắc đáp rất khó khăn.
“Bố ghét tôi sao?”
Từ Bắc đột nhiên cảm thấy nếu Lang Cửu vẫn cái kiểu diễn đạt không rõ ràng như trước thì tốt rồi, ít nhất mình không cần đối mặt với câu hỏi khó trả lời đến thế. Hắn hít một hơi, chầm chậm thở ra, quay đầu lại nói với Lang Cửu: “Bố không ghét mày, tự mày nghĩ đi, nếu bố ghét mày, thì sẽ không tốn nhiều công sức như vậy cứu mày ra từ chỗ Ban Đại Đồng.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng chuyện này với chuyện đó không giống nhau,” đầu Từ Bắc cụng vào khung cửa, chỉ thiếu điều khảm vào tường, “Mày giống như Từ Lĩnh, giống như em trai bố, đối với bố mà nói rất quan trọng, nhưng…”
Từ Bắc cắn cắn răng: “Không phải đối tượng có thể lên giường, mày hiểu không?”
Lang Cửu không nói gì nữa, ngồi xuống sô pha, tùy tiện cầm cuốn《Nhìn hình nhận chữ》, chân xếp bằng cúi đầu bắt đầu xem.
Cuối cùng Từ Bắc cũng không biết Lang Cửu rốt cuộc nghe có hiểu ý của hắn không.
Một tuần sau đó, vấn đề này giữa hai người không được nhắc đến nữa, sinh hoạt mỗi ngày đều không khác gì hôm trước. Giang Việt sáng nào cũng đến dạy học, Lang Cửu học rất nghiêm túc, cũng rất nhanh, chỉ cần không phải câu nói quanh co, cậu đều có thể nắm bắt lý giải mau lẹ.
Nếu trừ việc Lang Cửu bắt đầu kiên trì ngủ trên sô pha trong phòng khách, dù dưới trạng thái biến thành dạng sói cũng không ngoại lệ, tất cả đều rất bình thường, ca múa thanh bình, vui vẻ hòa thuận.
Từ Bắc không biết nên xử lý chuyện này thế nào, tình trạng Lang Cửu rất bình thường, không giống đang giận dỗi hay cáu gắt, nhưng khiến hắn cảm thấy giữa hai người chẳng còn không ràng không buộc như trước nữa.
Từ Bắc bắt đầu cân nhắc có phải nên đi mua cái giường đơn, thân hình Lang Cửu ngủ trên sô pha đúng là rất khổ sở, trông giống như hắn đang ngược đãi thằng bé này, mỗi lần Từ Bắc thức dậy đều có thể nhìn thấy một chân cậu thò xuống sàn.
“Hôm nay học xong hai chúng ta ra ngoài mua giường được không,” Từ Bắc ngồi xổm cạnh sô pha, nói với Lang Cửu vẫn còn nằm ngủ nướng trên sô pha, “Mày ngủ như thế khó chịu lắm nhỉ?”
Lang Cửu ngoẹo đầu qua, hé nửa mắt nhìn hắn một lúc: “Không khó chịu.”
“Bố nói này con trai,” Từ Bắc nhè nhẹ vỗ vỗ lên mặt cậu, “Mày nói bố nghe, có phải không vui không?”
“Không có.” Lang Cửu nghiêng mặt đi, đè tay Từ Bắc đang áp trên mặt mình, rũ mi mắt, cũng không biết là chưa tỉnh ngủ hay tâm trạng không tốt, bộ dạng có phần uể oải.
“Lâu lắm rồi bố không thấy mày cười, hai ta ai khó chịu với ai,” Từ Bắc dứt khoát ngồi xuống sàn, “Mày có suy nghĩ gì cứ nói ra, chuyện lần trước… chúng ta cũng chưa nói rõ, mày nghĩ thế nào cứ nói với bố thế ấy, bố cũng không ăn thịt mày có phải không.”
Những lúc Từ Bắc nói năng nhỏ nhẹ không nhiều, phần lớn thời gian tính tình hắn đều rất nóng nảy, một câu không hợp liền bộc phá. Lang Cửu rất hưởng thụ giọng điệu ôn hòa lúc này của Từ Bắc, nhịn không được dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch một cái lên cằm Từ Bắc.
“Cười sẽ thấy răng.” Lang Cửu cười cười với Từ Bắc, lúm đồng tiền trên mặt thoáng qua một cái.
Từ Bắc rút tay ra, vội vàng chọc vào lúm đồng tiền của cậu: “Bắt được rồi, giữ yên ba giây.”
Lang Cửu sững người, rất vui vẻ bật cười, cầm tay Từ Bắc, cậu biết Từ Bắc đang chọc cậu vui, Từ Bắc rất ít khi nhẫn nại như vậy, cậu cảm thấy trong lòng thoắt cái trở nên dễ chịu vô cùng.
“Nhất định phải như vậy sao?” Lang Cửu kéo tay Từ Bắc đến bên miệng, lúc nói chuyện môi nhẹ nhàng lướt trên bụng ngón tay Từ Bắc.
“Như nào?” để duy trì độ mẫn cảm ngón tay, Từ Bắc thường xuyên dùng giấm ngâm tay, đối với bất kỳ đụng chạm nhỏ nào cũng rất nhạy cảm, đôi môi mềm mại của Lang Cửu khiến hắn ngứa râm ran từ đầu ngón tay đến tim, vì vậy cong ngón tay búng Lang Cửu một cái.
“Những thứ bố cho tôi xem.” Lang Cửu nhíu nhíu mày.
Hôm đó cậu nói không có cảm giác, cũng không hoàn toàn đúng, cậu có cảm giác, cảm thấy kinh tởm. Thực ra cậu chỉ xem một lát đã vứt MP4 trên tay sang một bên, chỉ là cậu không biết nên tắt thế nào, tiếng phụ nữ rên rỉ và cười cợt tràn ngập trong lỗ tai cậu khiến cậu mấy lần đều muốn ném thứ đó ra ngoài cửa sổ.
“Cũng không nhất định phải như vậy,” Từ Bắc cắn môi tìm giải thích thích hợp trong đầu, “Chỉ là… mày cảm thấy mày thích như vậy với đàn ông sao?”
Lông mày Lang Cửu cũng sắp xoắn thành nơ bướm, ngồi dậy từ sô pha, đáp rất chắc chắn: “Không phải.”
“Hả? Vậy mày có ý gì…” Từ Bắc ngớ ra một lúc, đột nhiên bật từ dưới đất lên, vịn ghế một hồi mới đứng vững, giọng cũng sắp lạc đi, “Đệt mẹ không phải mày muốn cùng sói cái… bố đi đâu tìm cho mày đây!”
Lang Cửu bị tiếng hét của hắn rống cho nhảy dựng theo, sững người nửa ngày không biết mình bật dậy muốn nói gì, lại ngã trở xuống sô pha, ôm lấy gối dựa, vùi mặt vào trong gối, rầu rĩ nói một câu: “Không cần sói.”
“Vậy mày cần cái gì!” Từ Bắc có hơi sốt ruột, bước tới đẩy cậu một cái, cho cậu ba giới tính để chọn cậu cũng không chọn được? “Bố.” Lang Cửu không ngẩng đầu, vẫn vùi mặt vào gối dựa, chỉ là chữ phun ra lại không bị ảnh hưởng, chữ này rất rõ ràng truyền vào tai Từ Bắc.
“Bố?” da đầu Từ Bắc sởn lên, bước tới lật đầu Lang Cửu qua muốn xem thử bây giờ cậu có biểu cảm gì, nhưng Lang Cửu ôm siết gối dựa không buông, Từ Bắc chỉ có một tay chật vật một hồi, quả thực không có sức, chỉ đành nằm lên sô pha, tay xoa mi tâm, “Mẹ nó đây là chuyện gì vậy…”
Lúc trời tối đen Thẩm Đồ mới vào An Hà. Y đã rất lâu không đến đây, tuy nơi này đối với y mà nói, là nơi an toàn nhất, không thợ săn nào có thể tiếp cận y ở An Hà.
Nhưng trong một năm sẽ chỉ có mấy ngày y đến An Hà, thời gian lưu lại rất ngắn, y không muốn ở lỳ tại nơi sẽ mang lại cho y cảm giác an toàn.
Lầy này đến là vì Lang Cửu.
Vĩnh viễn đừng tin vào thứ như là cảm giác an toàn, nó sẽ khiến một người mất đi sự nhạy bén và sức phán đoán nên có.
Cậu phải nhớ, nếu có một ngày cậu chết, chỉ có một khả năng, đó chính là cậu cho rằng mình được an toàn.
Thẩm Đồ ngồi xuống trong bóng đổ của góc tường không hề động đậy, giống như đã hòa tan vào bóng đêm. Những lời này là Lâm Duệ nói với y, vứt bỏ cảm giác an toàn, Thẩm Đồ, chỉ có như vậy cậu mới trở thành một con sói thật sự.
Có tiếng bước chân từ góc đường bên kia truyền đến, Thẩm Đồ có thể nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, nhưng y có thể tìm ra được chính xác thứ mình cần. Góc đường có một ngọn đèn đường, ánh đèn đổ một cái bóng thật dài, có người từ bên đó chầm chậm bước tới, bước chân rất nhẹ nhàng.
Thẩm Đồ thở dài trong bụng, thiếu phòng bị quá rồi.
Lúc người đó ngang qua Thẩm Đồ cũng không phát giác người trong bóng tối đang nhìn mình, Thẩm Đồ từ trong bóng tối lướt ra, im hơi lặng tiếng lại gần.
Lưỡi dao màu đen từ đầu ngón tay đột ngột vươn ra lóe sáng lướt qua sát rạt cổ người nọ, mũi dao nhọn hoắc thúc vào cổ họng người nọ: “Tôi đúng là phục cậu có thể sống đến giờ.”
“Vậy thì giết tôi đi,” người đó cũng không kinh hoảng, nghe thấy tiếng Thẩm Đồ rồi ngược lại dựa dựa ra sau, bật cười, “Chú hai đúng là càng ngày càng xuất quỷ nhập thần.”
“Chuyện bảo cậu xử lý đã xong chưa.” Thẩm Đồ buông tay ra, lùi ra một bước.
“Yên tâm, chẳng phải chỉ là phim camera thôi sao, sớm đã xóa sạch rồi,” người kia xoay người lại, trên mặt mang nụ cười, “Chú hai lần này đến ở bao lâu?”
“Đi ngay, cậu trông chừng con sói tuyết ấy, nhưng đừng để cậu ta phát giác,” Thẩm Đồ nói xong liền nhảy lên đầu tường, lúc nhảy xuống lại bồi thêm một câu. “Bỏ lỡ cậu ta chúng ta có thể không tìm được con thứ hai nữa đâu.”
“Chú muốn đi đâu?” người kia nhè nhẹ hỏi một câu vào bóng tối, không nhận được hồi đáp.
Từ Bắc tắm rửa xong toàn thân thoải mái ra khỏi phòng tắm, bây giờ hắn tắm rửa một tay đã hết sức thành thục, chỉ cần Lang Cửu giúp hắn cởi quần áo là được, hắn cảm thấy nếu mình còn không đi bệnh viện khám tay, vậy sau này chắc chắn sẽ trở thành cao thủ vượt qua Dương Quá.
Lang Cửu đang ngồi trên sô pha cầm điều khiển nghiên cứu, Từ Bắc đến gần mới phát hiện, cậu đã tháo điều khiển ra rồi.
Từ Bắc thở dài, không nói gì, đi đến trước ti vi đổi kênh bằng tay, trước khi tháo điều khiển, dưới sự cổ vũ của Giang Việt, Lang Cửu đã từng tháo ti vi, từng tháo lò vi ba và bếp điện từ.
“Lát nữa tháo luôn cái MP4 của Giang Việt đi,” Từ Bắc ngồi xuống cạnh Lang Cửu, châm điếu thuốc, “Không thể cứ để cậu ta tổn hại đồ nhà mình, mình cũng tháo đồ của cậu ta.”
“Được.” Lang Cửu lắp điều khiển trở lại, đưa cho Từ Bắc, ánh mắt dừng trên áo ngủ còn chưa cài nút của hắn, từ đó có thể nhìn thấy làn da hắn mang vết thương nhưng trông vẫn nhẵn nhụi trơn láng.
“Con trai, bố hỏi mày này,” Từ Bắc cúi đầu nhìn nhìn mình, cài lại nút áo, “Mày xem, mày nói mày không thích đàn ông, nhưng lại nói thích bố, nhưng bố lại là đàn ông…”
“Ừm.” Lang Cửu nhìn vào ti vi.
“Mày xem, thế không phải mâu thuẫn sao,” Từ Bắc vươn tay xoay cằm Lang Cửu để mặt cậu hướng về phía mình, “Bố hỏi mày, Giang Việt cũng là đàn ông, có khi nào mày cũng thích cậu ta?”
“Không thích Giang Việt.” Lang Cửu nhíu nhíu mày.
“Giang Việt trông đẹp trai hơn bố, lại đáng yêu, miệng lại ngọt…”
Lang Cửu hất rơi tay Từ Bắc đang vịn cằm mình, lại túm lấy gối dựa vứt lên người Từ Bắc, rất mất kiên nhẫn gằng giọng: “Không thích Giang Việt!”
“Được được được, không thích Giang Việt…” Từ Bắc thở dài, đứng dậy kẹp điếu thuốc đi vào phòng ngủ, “Tại sao thích bố?”
“Không biết.”
Từ Bắc không nói gì nữa, vào phòng ngủ bổ thẳng lên giường, duỗi thắt lưng, bỏ đi, hỏi đáp như này phỏng chừng không có điểm cuối. Hắn trở mình chuẩn bị ngủ, đột nhiên phát hiện Lang Cửu đã theo vào, đứng bên cạnh giường.
“Làm gì đấy?”
“Bố nói muốn mua giường?”
“Ừ, mày cứ ngủ trên sô pha bố nhìn mà khó chịu, ngược đãi trẻ em quá.”
“Không mua,” một chân Lang Cửu quỳ lên giường, cậu chẳng thèm có giường đơn, nếu có giường đơn, cậu sẽ không còn lý do nào ngủ cạnh Từ Bắc nữa, “Tôi không ngủ sô pha nữa.”
“Ý mày là vẫn chen chúc với bố?” Từ Bắc nhìn cậu.
“Ừ,” Lang Cửu không đợi Từ Bắc tỏ thái độ đã nằm xuống, như sợ Từ Bắc đuổi cậu đi lại bổ sung một câu, “Không động vào bố.”
Từ Bắc không một cước đạp cậu xuống giường, cũng không dịch sang một bên như mọi khi, hắn biết khoảng thời gian này Lang Cửu vẫn luôn vì chuyện này mà tâm trạng không tốt, hắn không muốn khiến Lang Cửu cảm thấy giữa hai người có cảm giác xa cách.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt có phần ảm đạm của cậu, Từ Bắc đều sẽ bất giác nghĩ đến Từ Lĩnh, năm đó lần đầu tiên Từ Lĩnh nhìn thấy hắn đánh nhau, lúc hắn rống “Mày đi sang một bên” với Từ Lĩnh, ánh mắt của nó cả đời Từ Bắc cũng không quên được.
Lang Cửu tin tưởng hắn, ỷ lại hắn, tuy hắn vẫn chưa nghĩ xong nên xử lý chuyện tình cảm vượt quá phạm vi bình thường của Lang Cửu đối với hắn như thế nào, nhưng hắn không muốn nhìn thấy cảm xúc thất vọng khi bị đẩy sang một bên trong mắt Lang Cửu.
“Ngủ đi,” Từ Bắc nhẹ giọng nói, kéo chăn đắp lên, “Sau này có thể mày sẽ hiểu thôi.”
Lang Cửu trở mình nhìn bên mặt yên tĩnh của Từ Bắc, trong lòng kiên định hơn rất nhiều: “Giang Việt nói ngày mai ra ngoài chơi.”
“Đi đâu?”
“Cua gái.”
“Cái gì?” Từ Bắc mở bừng mắt, quay đầu qua nhìn Lang Cửu, “Cua gái?”
“Ừm.” Lang Cửu rất nghiêm túc gật gật đầu.
Tác giả: Hồ Hồ sắp đi cua gái rồi.
Về phần người hẹn gặp Thẩm Đồ là ai… đừng đoán, chắc chắn không phải người các bạn đoán đâu.
Danh sách chương