Chúng tôi tập trung ra chỗ thác nước. Spino nói tôi đã đạt được ngưỡng sức mạnh cần thiết để rèn luyện sức bền. Cũng giải thích thêm cho các bạn hiểu: Luyện tập sức mạnh cũng tăng thêm cho tôi cả sức bền và tốc độ. Lần luyện tập này như để đi sâu hơn và với ngưỡng sức mạnh này thì tôi đã sẵn sàng. Như đã hứa thì Kumino sẽ ở đây giúp tôi tập luyện. Mở đầu là một bài diễn thuyết dài nửa tiếng đồng hồ của Spino về thứ gọi là sức bền, nó như thế nào, hoạt động ra sao, rèn luyện như thế nào. Cuối cùng thì tôi tóm tắt lại được: Sức bền là thứ giúp tôi tăng khả năng chịu đòn, cũng như sức mạnh thì chỉ cần kiểm soát mana để sử dụng. Ngoài ra còn một thứ nữa về khả năng này khiến cho tôi "nổi da gà" chính là cách rèn luyện của nó: Càng bị đánh nhiều thì sức bền càng tăng!
"Này Spino, không lẽ bây giờ tôi phải bị ăn đấm à?"
"Không lẽ ông bắt tôi ra đây là để đánh Taki ư? Tôi không làm đâu!"
Spino trầm tư lại một lúc. Chúng tôi mong chờ điều gì đó tốt đẹp hơn từ mồm ông ta. Vài giây, vài phút, bao lâu không quan trọng, miễn là có cách khác. Và cuối cùng đây là tất cả những gì chúng tôi nhận được:
"Ờ, đúng rồi."
"Uwaaaa, không đâu, tôi không làm đâu!"
Kumino lập tức chạy thẳng về nhà. Tôi đuổi theo cô ấy, nhưng vẫn như mọi khi, tôi không thể đuổi kịp được. Càng chạy, tôi càng bị bỏ xa hơn, thể lực cũng giảm dần. Tôi hỏi Spino:
"Hay là Spino này, nếu Kumino không muốn thì không nhất thiết phải bắt cô ấy làm đâu."
"Không được, với tình trạng hiện giờ thì ngươi không thể tập luyện mà không có sự trợ giúp của người thứ hai. Hơn nữa, với thằng dại gái như ngươi thì con bé đó sẽ rất có ích đấy!"
"Vậy thì phải làm sao? Kumino chạy đi rồi. Ông biết cách nào để giữ cô ấy ở lại không?"
"He he, ngươi cứ ở yên đây. Ta sẽ đi thuyết phục con bé này, và đảm bảo 100% là sẽ thành công!"
"Sao ông dám khẳng định chắc nịch vậy?"
"Vì ta đang có con át chủ bài có thể khiến con bé làm mọi điều vì nó ở đây mà!" - Spino liếc tôi.
Không hiểu lắm, nhưng tôi cứ tin tưởng Spino xem sao. Spino dùng thuật chuyển linh lên Kumino, thứ mà ông ta đã dùng để đến gặp tôi. Spino không nóng tính, nên tôi không lo ông ta sẽ làm gì khiến Kumino sợ quá mà phải làm theo. Và chỉ 3 phút sau tôi đã thấy Kumino quay trở lại. Cô ấy rụt rè tiến đến gần, nói với tôi:
"Vì đây là nhiệm vụ của Taki, mình sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể!"
"Ừ, mong cậu giúp đỡ!" - Chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt quyết tâm.
Chúng tôi bắt đầu bài tập luyện. Vì hôm nay là ngày đầu tiên và tôi cũng vừa hồi phục nên bài tập luyện còn nhẹ. Nhưng cũng chẳng nhẹ lắm! Thử hỏi khi bạn rơi từ độ cao 0,5m rồi lên dần lên 20m thì có đau không? Sau đó là đến lượt của Kumino. Cô ấy triệu hồi ra vài tảng gỗ và cho tôi ăn từng hit, từng hit một và kèm theo sau mỗi hit là câu "Mình xin lỗi!". Nghe đáng yêu lắm, nên tôi đã có thêm động lực và cũng hiểu được "ý đồ" của Spino. Quả thật tôi rất là dại gái, nhưng nhờ dại gái tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ cho bài tập luyện ngày hôm nay: 200 hit từ 2 khúc gỗ một lúc với 150 kg một khúc. Tôi ngã bịch xuống đất, toàn thân quằn quại vì đau đớn. Kumino ngay lập tức chạy đến, đỡ tôi dậy và khóc nức nở. Cô ấy lau mình cho tôi, đưa tôi chút thức ăn mang đi được để giúp tôi hồi sức.
Tuy vậy, vì thế giới này, tôi không thể ở đây nghỉ ngơi được!
Tôi nói với Spino:
"Tiếp tục được không? Hôm nay cũng nhàn nên tôi muốn thử sức thêm tí nữa."
"Không được, với tình hình hiện giờ thì ngươi còn chẳng đứng vững nổi nữa là..."
"Kệ, cứ cho tôi thử đi! Chừng nào không chịu được thì tôi sẽ dừng."
"Thật là..."
Kumino lập tức từ chối không tham gia vào lần này. Cô ấy ra sức ngăn cản tôi, nhưng tôi không nghe. Tôi hiểu vì việc làm sắp tới của tôi có thể lấy mạng của mình nếu không cẩn thận. Chính vì thế, tôi chuyển địa điểm lần này ra giữa dòng thác, để nếu có gì xảy ra thì tôi có thể rơi xuống luôn và sẽ được dòng nước hồi phục đôi phần. Tôi năn nỉ và thuyết phục mãi Kumino mới chịu giúp. Tôi đứng trên một chiếc cầu bằng gỗ với nửa còn lại là khoảng không do Kumino tạo ra. Tôi đứng trong tư thế sẵn sàng.
"Một, hai, ba, đánh!"
Một đòn từ khúc gỗ, tôi ngửa ra đằng sau, nhưng không ngã. Hai đòn, tôi loạng choạng... Đến đòn thứ mười, mọi thứ như không thể nào tệ hơn nữa. Và rồi, đến đòn thứ 15.
Một dòng máu nóng phun ra từ miệng tôi. Thì ra đây chính là bị thương kiểu Trung Quốc mà tôi vẫn muốn thử. Tôi ngửa ra đằng sau và ngã xuống thác.
Mặc dù được dòng nước chữa trị nhưng tôi vẫn bất tỉnh.
Tôi mở mắt ra.
Bố, Spino và Kumino đang ở bên cạnh tôi. Tôi đang ở trong tâm trí của mình và Spino đang dùng mana chữa trị cho tôi, kiểu như trị thương bằng nội công vậy. Ông ta cười:
"Khá lắm nhóc, ngươi đã làm quá tốt rồi. Bây giờ ngươi đã bị thương quá nặng. Hãy nghỉ ngơi vài hôm để sức lực trở về như ban đầu đi!"
"Tôi phải nghỉ khoảng bao lâu?"
"1 tuần."
"Không được, nhỡ quái vật tấn công thì sao?"
"Nếu có quái vật thì cứ chạy trốn thôi, còn nếu cần phải chiến đấu thì gia đình con bé Kumino sẽ làm. Vậy là an tâm rồi chứ?"
Tôi nằm xuống, phần nào vì yên tâm khi đã có người chiến đấu thay thế mình trong những ngày dưỡng thương. Kumino cứ ôm tôi khóc, làm tôi thấy vui sướng quá trời. Spino và bố nhìn tôi với tự hào, "nước mắt" tuôn rơi. Bố nói với Spino:
"Con trai tôi đã trưởng thành rồi, Spino. Nó vượt qua bố nó về trình độ sát gái rồi!"
"Đúng vậy, nhóc ạ! Đệ tử của ta đã trưởng thành rồi! Hạnh phúc quá! Nó đã hơn ta về khoản tán gái rồi!"
Nói rồi hai ông dở người đó ôm nhau khóc. Tôi vỗ nhẹ vai Kumino với ý muốn cô ấy ngừng ôm, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy còn ôm tôi chặt hơn nữa. Vì sướng quá nên tôi cũng ngất đi trong hạnh phúc khi đã tiến đến gần hơn với trái tim của nàng!
Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Sora nằm cạnh tôi, còn mẹ đang ngồi ngủ. Bố thì chạy cuống cuồng khắp nơi để tìm thuốc cho tôi sau khi tôi ngất lần thứ 2 vào hôm qua. Hẳn là tôi sẽ chẳng nói lí do tại sao đâu, vì làm thế sẽ khiến ông cảm thấy việc làm của mình thật vô dụng. Và thật là đen đủi khi đài dự báo (Ở khu này) nói lên hai tiếng
Quái vật!
"Này Spino, không lẽ bây giờ tôi phải bị ăn đấm à?"
"Không lẽ ông bắt tôi ra đây là để đánh Taki ư? Tôi không làm đâu!"
Spino trầm tư lại một lúc. Chúng tôi mong chờ điều gì đó tốt đẹp hơn từ mồm ông ta. Vài giây, vài phút, bao lâu không quan trọng, miễn là có cách khác. Và cuối cùng đây là tất cả những gì chúng tôi nhận được:
"Ờ, đúng rồi."
"Uwaaaa, không đâu, tôi không làm đâu!"
Kumino lập tức chạy thẳng về nhà. Tôi đuổi theo cô ấy, nhưng vẫn như mọi khi, tôi không thể đuổi kịp được. Càng chạy, tôi càng bị bỏ xa hơn, thể lực cũng giảm dần. Tôi hỏi Spino:
"Hay là Spino này, nếu Kumino không muốn thì không nhất thiết phải bắt cô ấy làm đâu."
"Không được, với tình trạng hiện giờ thì ngươi không thể tập luyện mà không có sự trợ giúp của người thứ hai. Hơn nữa, với thằng dại gái như ngươi thì con bé đó sẽ rất có ích đấy!"
"Vậy thì phải làm sao? Kumino chạy đi rồi. Ông biết cách nào để giữ cô ấy ở lại không?"
"He he, ngươi cứ ở yên đây. Ta sẽ đi thuyết phục con bé này, và đảm bảo 100% là sẽ thành công!"
"Sao ông dám khẳng định chắc nịch vậy?"
"Vì ta đang có con át chủ bài có thể khiến con bé làm mọi điều vì nó ở đây mà!" - Spino liếc tôi.
Không hiểu lắm, nhưng tôi cứ tin tưởng Spino xem sao. Spino dùng thuật chuyển linh lên Kumino, thứ mà ông ta đã dùng để đến gặp tôi. Spino không nóng tính, nên tôi không lo ông ta sẽ làm gì khiến Kumino sợ quá mà phải làm theo. Và chỉ 3 phút sau tôi đã thấy Kumino quay trở lại. Cô ấy rụt rè tiến đến gần, nói với tôi:
"Vì đây là nhiệm vụ của Taki, mình sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể!"
"Ừ, mong cậu giúp đỡ!" - Chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt quyết tâm.
Chúng tôi bắt đầu bài tập luyện. Vì hôm nay là ngày đầu tiên và tôi cũng vừa hồi phục nên bài tập luyện còn nhẹ. Nhưng cũng chẳng nhẹ lắm! Thử hỏi khi bạn rơi từ độ cao 0,5m rồi lên dần lên 20m thì có đau không? Sau đó là đến lượt của Kumino. Cô ấy triệu hồi ra vài tảng gỗ và cho tôi ăn từng hit, từng hit một và kèm theo sau mỗi hit là câu "Mình xin lỗi!". Nghe đáng yêu lắm, nên tôi đã có thêm động lực và cũng hiểu được "ý đồ" của Spino. Quả thật tôi rất là dại gái, nhưng nhờ dại gái tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ cho bài tập luyện ngày hôm nay: 200 hit từ 2 khúc gỗ một lúc với 150 kg một khúc. Tôi ngã bịch xuống đất, toàn thân quằn quại vì đau đớn. Kumino ngay lập tức chạy đến, đỡ tôi dậy và khóc nức nở. Cô ấy lau mình cho tôi, đưa tôi chút thức ăn mang đi được để giúp tôi hồi sức.
Tuy vậy, vì thế giới này, tôi không thể ở đây nghỉ ngơi được!
Tôi nói với Spino:
"Tiếp tục được không? Hôm nay cũng nhàn nên tôi muốn thử sức thêm tí nữa."
"Không được, với tình hình hiện giờ thì ngươi còn chẳng đứng vững nổi nữa là..."
"Kệ, cứ cho tôi thử đi! Chừng nào không chịu được thì tôi sẽ dừng."
"Thật là..."
Kumino lập tức từ chối không tham gia vào lần này. Cô ấy ra sức ngăn cản tôi, nhưng tôi không nghe. Tôi hiểu vì việc làm sắp tới của tôi có thể lấy mạng của mình nếu không cẩn thận. Chính vì thế, tôi chuyển địa điểm lần này ra giữa dòng thác, để nếu có gì xảy ra thì tôi có thể rơi xuống luôn và sẽ được dòng nước hồi phục đôi phần. Tôi năn nỉ và thuyết phục mãi Kumino mới chịu giúp. Tôi đứng trên một chiếc cầu bằng gỗ với nửa còn lại là khoảng không do Kumino tạo ra. Tôi đứng trong tư thế sẵn sàng.
"Một, hai, ba, đánh!"
Một đòn từ khúc gỗ, tôi ngửa ra đằng sau, nhưng không ngã. Hai đòn, tôi loạng choạng... Đến đòn thứ mười, mọi thứ như không thể nào tệ hơn nữa. Và rồi, đến đòn thứ 15.
Một dòng máu nóng phun ra từ miệng tôi. Thì ra đây chính là bị thương kiểu Trung Quốc mà tôi vẫn muốn thử. Tôi ngửa ra đằng sau và ngã xuống thác.
Mặc dù được dòng nước chữa trị nhưng tôi vẫn bất tỉnh.
Tôi mở mắt ra.
Bố, Spino và Kumino đang ở bên cạnh tôi. Tôi đang ở trong tâm trí của mình và Spino đang dùng mana chữa trị cho tôi, kiểu như trị thương bằng nội công vậy. Ông ta cười:
"Khá lắm nhóc, ngươi đã làm quá tốt rồi. Bây giờ ngươi đã bị thương quá nặng. Hãy nghỉ ngơi vài hôm để sức lực trở về như ban đầu đi!"
"Tôi phải nghỉ khoảng bao lâu?"
"1 tuần."
"Không được, nhỡ quái vật tấn công thì sao?"
"Nếu có quái vật thì cứ chạy trốn thôi, còn nếu cần phải chiến đấu thì gia đình con bé Kumino sẽ làm. Vậy là an tâm rồi chứ?"
Tôi nằm xuống, phần nào vì yên tâm khi đã có người chiến đấu thay thế mình trong những ngày dưỡng thương. Kumino cứ ôm tôi khóc, làm tôi thấy vui sướng quá trời. Spino và bố nhìn tôi với tự hào, "nước mắt" tuôn rơi. Bố nói với Spino:
"Con trai tôi đã trưởng thành rồi, Spino. Nó vượt qua bố nó về trình độ sát gái rồi!"
"Đúng vậy, nhóc ạ! Đệ tử của ta đã trưởng thành rồi! Hạnh phúc quá! Nó đã hơn ta về khoản tán gái rồi!"
Nói rồi hai ông dở người đó ôm nhau khóc. Tôi vỗ nhẹ vai Kumino với ý muốn cô ấy ngừng ôm, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy còn ôm tôi chặt hơn nữa. Vì sướng quá nên tôi cũng ngất đi trong hạnh phúc khi đã tiến đến gần hơn với trái tim của nàng!
Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Sora nằm cạnh tôi, còn mẹ đang ngồi ngủ. Bố thì chạy cuống cuồng khắp nơi để tìm thuốc cho tôi sau khi tôi ngất lần thứ 2 vào hôm qua. Hẳn là tôi sẽ chẳng nói lí do tại sao đâu, vì làm thế sẽ khiến ông cảm thấy việc làm của mình thật vô dụng. Và thật là đen đủi khi đài dự báo (Ở khu này) nói lên hai tiếng
Quái vật!
Danh sách chương