Nhận lấy áo khoác từ tay Mục Hành, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng choàng lên người Mộ Nhược Vi, nhưng cô lại né đi rồi giật lấy áo khoác từ tay anh tự mặc lên người.

Ánh mắt Tịch Cảnh Dương tối lại, tay đang đưa ra giữa không trung cũng bất giác buông xuôi, tới nỗi giọng nói cũng nhỏ lại.

"Về nhà thôi."

Mộ Nhược Vi rất bình tĩnh mà gật đầu:"Phải, nên về nhà thôi! Mục Hành phiền anh đưa tôi về Mộ Gia!"

Đám người vệ sĩ áo đen cùng Mục Hành chết lặng. Cái bầu không khí căng thẳng cùng mùi thuốc súng nồng nặc này là sao đây? Bình thường thì chẳng phải Boss và Mộ Tiểu Thư phải phát cẩu lương cho họ sao? Hai người cãi nhau à? Tuy phát hiện điểm bất thường giữa Tịch Cảnh Dương và Mộ Nhược Vi, nhưng suy cho cùng ông chủ của anh vẫn là Tịch Cảnh Dương, cho nên Mục Hành tiến lên hỏi ý kiến của ông chủ trước.

"Tịch Tổng, chuyện này..."

Tịch Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, nhưng cô lại không thèm để ý đến anh, dù là một cái liếc nhìn cũng không. Bỗng bầu không khí xung quanh đã lạnh giờ lại lạnh hơn mấy độ.

"Đưa cô ấy về Mộ Gia."

Mục Hành gật đầu:"Tôi hiểu rồi."

Nói xong anh đưa tay làm động tác mời:"Mộ Tiểu Thư, hướng này."

Khi đi ngang qua Tịch Cảnh Dương, Mộ Nhược Vi

hạ thấp giọng xuống chỉ đủ hai người nghe thấy:"Em không biết anh hiểu lời tỏ tình chân thành như thế của em thành dạng gì, nhưng nếu anh vẫn không hiểu nó như cách một con người bình thường vẫn hiểu, thì tuyệt đối đừng xuất hiện trước mặt em nữa, thời gian tới em sẽ ở lại Mộ Gia!"

Nói rồi cô đi theo Mục Hành ra khỏi khu rừng, lên xe trở về Mộ Gia, mặc kệ người nào đó vẫn đứng trơ ra giữa khu rừng rộng lớn.

Một vệ sĩ khẽ ho nhẹ lên tiếng nhắc nhở:"Boss, chúng ta cũng nên rời khỏi đây rồi."

Lời của Mộ Nhược Vi ban nãy tác động rất lớn đến suy nghĩ của Tịch Cảnh Dương. Cô là thật sự thích anh sao? Tầm mắt anh di chuyển về phía chiếc điện thoại bị đập nát dưới đất, rồi quay sang nói với vệ sĩ.

"Zephone Era 2, ở Nước Z vẫn còn hàng chứ?"

Vệ sĩ nhìn nhau, mấy chuyện này bọn họ thật sự không rõ bằng Mục Hành, nhưng Mục Hành đang hộ tống Boss phu nhân tương lai về nhà rồi, lấy ai trả lời cho Boss đây?

Một anh chàng áo đen lấy hết can đảm của mình tiến lên:"Tịch Tổng...chiếc Zephone Era 2 là phiên bản đặc biệt của Zephone được đặt làm rất lâu, trong nước...e rằng không có chiếc thứ 2..."

Tịch Cảnh Dương không nhanh không chậm lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn đi, rồi cùng vệ sĩ rời khỏi khu rừng.

Chiếc xe Rolls Royce màu đen nhanh chóng dừng trước cửa nhà họ Mộ.

"Chiếc Maserati kia đâu, Boss nhà mấy người lại đổi xe à?" Mộ Nhược Vi bâng quơ hỏi, vì hình như sau lần ở sân bay, cô không thấy chiếc xe kia đâu nữa.

Nghe cô hỏi, Mục Hành thật sự nước mắt lưng tròng nhớ lại.

"Boss, chiếc xe này...cũng đáng giá mấy chục triệu đô, nói đập là đập...có phải..."

Người đàn ông nào đó cũng rất đồng tình:"Cũng đúng, thật sự lãng phí, cứ đem bán đấu giá đi, toàn bộ tiền đấu giá được đem làm từ thiện."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Cũng may Boss không tức giận tới nỗi biến chiếc xe chục triệu thành phế liệu, nếu Mộ Tiểu Thư biết được chỉ vì có người phụ nữ khác ngồi lên ghế lái phụ, cho nên Boss thẳng tay quăng bỏ chiếc xe giá triệu đô kia, thì chắc chắn sẽ rất cảm động. Tiếc là Boss đã dặn không được để cho cô biết.

Mục Hành khẽ ho khụ khụ một tiếng:"À, chiếc xe kia Tịch Tổng đã đem đi đấu giá rồi.''

Mộ Nhược Vi:"Ồ! Đúng là người có tiền, thích đổi là đổi, giống như tính cách anh ta vậy, một kẻ hay thay đổi!"

Nói rồi cô bước xuống xe, đóng cánh cửa xe một cái rất mạnh, gây ra tiếng ầm rất lớn, khiến cho Mục Hành đang ngồi phía trước cũng phải giật mình.

Xem ra Boss phu nhân tương lai, giận dỗi thật rồi. Nếu như Boss không dỗ được cô, xem ra cả Tịch Thị sắp tới sẽ như một cái núi băng rồi, liệu giờ xin nghỉ phép có muộn quá không?

Phía bên trong Mộ Gia, Mộ Nguyệt Vũ đang xoa bóp cho Mộ Vu, vừa nói:"Cha, lâu vậy rồi Tiểu Vi không về nhà, thân là một đứa con gái sống bên ngoài một mình nhất định rất vất vả, hay là gọi em ấy về đi, dù sao bên ngoài cũng nhiều cám dỗ như vậy..."

Ý cô ta rất đơn giản, Mộ Nhược Vi có thể sống bên ngoài mà không thèm trở về Mộ Gia, nhất định là không sống một mình, có thể là bị kẻ khác bao nuôi rồi, dù sao cô ta cũng có chút nhan sắc.

Mộ Vu hừ lạnh:"Cái con bé đó, sống chết không liên quan gì đến Mộ Gia ta cả, ta đã sớm từ mặt nó rồi, con cũng đừng nhắc đến nó nữa!"

Mộ Nguyệt Vũ cùng mẹ cô ta là Thời Thị nghe Mộ Vu nói xong quay sang nhìn nhau mà cười lạnh, con tiện nhân kia thật sự không thể trở về Mộ Gia nữa rồi.

Tuy nhiên, Mộ Nguyệt Vũ vẫn ra vẻ thương tâm, bắt đầu nước mắt cá sấu mà lên tiếng:"Cha, dù sao Tiểu Vi cũng trẻ người non dạ, có trách thì trách con không tốt, không chăm sóc em ấy tử tế, khiến em ấy ngày càng xa cách chúng ta hơn."

"Nếu...nếu như em ấy muốn...thì chức danh đại tiểu thư Mộ Gia này, hay thậm chí là A Minh...con đều sẽ trả cho em ấy..."

"Đó là ý kiến hay đó, nhưng tiếc là tôi không cần!"' Mộ Nguyệt Vũ chưa kịp dứt lời thì ngoài cửa liền vang lên tiếng đáp trả vô cùng mạnh mẽ. Xin hãy đọc tr????yện tại ( ????rUm???? r????y????n.????n )

...----------------...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện