Trước thái độ thù địch của Tân Đế, Tịch Cảnh Dương cũng chẳng buồn mà giữ thái độ hoà nhã nữa, ánh mắt anh giờ đây chỉ còn sự rét lạnh và giết chóc.
“Sigird, tuy không biết vì sao ông lại thay đổi thái độ như vậy, nhưng tôi cũng không quan tâm. Hôm nay tôi đến đây chỉ để thông báo cho ông biết, tôi sẽ không bỏ qua cho lão già Elmich đó! Và nếu ông ta đã chết…vậy thì tôi sẽ giúp cho gia tộc ông ta…TUẪN TÁNG CÙNG!”
“Joe!” Sigird tức giận đập bàn hét lớn.
“Tôi không có hứng thú với hoàng tộc và quý tộc các người. Dù sao chúng ta cũng từng là đối tác lâu năm, tôi từng cứu ông, ông cũng có ơn với tôi, chúng ta xem như không ai nợ ai! Từ nay về sau chuyện tôi muốn làm cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến của ông nữa!”
“Ha ha! Joe! Cậu đây là đang thách thức tôi?”
“Cho là thế đi!” Nói xong Tịch Cảnh Dương liền quay người rời đi, nhưng đi được vài bước anh lại ngoảnh đầu lại nói thêm một câu:“Đừng ép tôi, tôi không muốn huyết tẩy hoàng thất R Quốc đâu!”
“Cậu…cậu…” Sigird vô cùng tức giận đến mức nói không thành lời, bất lực nhìn Tịch Cảnh Dương rời đi.
Mục Hành trong thấy Boss đại nhân bước ra, liền muốn tiến lại cạnh anh, nhưng thoáng chóc anh nhận ra sát khí trên người Boss ngày càng nhiều, anh có chút sợ hãi mà chùn bước.
“Boss…anh cãi nhau với Quốc Vương sao?” Mục Hành dè dặt lên tiếng hỏi.
“Lão già Elmich chết rồi sao?” Tịch Cảnh Dương cố gắng thu liễm sát ý muốn giết người của mình lại rồi hỏi.
Mục Hành liền gật đầu:“Đêm qua ông ta đã qua đời, nghe nói là bệnh tim tái phát, còn về nguyên nhân chính xác thì tôi cũng không rõ.”
Tịch Cảnh Dương liền cười lạnh:“Vậy sao, bệnh tim à? Nghe nói bệnh tim có di truyền đúng không?”
Mục Hành ngơ ngác:“Đúng là vậy, nhưng có liên quan gì cơ?”
“Ha! Thật đáng tiếc, cả tộc của Hộ Sứ Elmich đều di truyền bệnh tim quái ác, cả tộc đều chết sau một đêm!” Lúc nói câu này, ánh mắt của Tịch Cảnh Dương như hoá thành màu đỏ của máu, cả người anh cũng toả ra một luồng khí lạnh lẽo chết chóc.
Đến ngay cả Mục Hành cũng không chịu nổi mà khẽ run lên, không biết lão Elmich đó đã đắc tội gì với Boss mà đến khi lão ta đã chết, anh vẫn muốn cả tộc tuẫn táng cùng.
“Boss…liệu có ổn không, dù sao ông ta cũng là một trong Thất Tinh Hộ Sứ của Quốc Vương Sigird.”
Tịch Cảnh Dương quay đầu nhìn cung điện nguy nga phía sau lưng mình:“Cậu có biết sao mà từ năm mười tuổi, tôi đã dám rời bỏ đất nước của mình, để đến một nơi xa lạ sinh sống, dù biết rằng sẽ có thể chết bất cứ lúc nào không?”
Mục Hành liền trả lời:“Vì Ngài muốn bản thân mạnh hơn những kẻ không niệm tình thân kia ở Tịch Gia, sẽ có thể phản kháng lại những âm mưu xấu xa của họ.”
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:“Không chỉ vậy, tôi muốn mình có thể tự do làm những điều tôi muốn mà không phải nhìn sắc mặt của bất kì ai, tôi muốn mình đủ khả năng để bảo vệ không chỉ chính tôi mà còn bạn bè và người tôi yêu. Vậy nên, cũng đã đến lúc cho họ thấy…sức mạnh mà tôi tích lũy suốt mười ba năm qua rồi!”
Trán Mục Hành dần toả mồ hôi lạnh, đây là lần đầu anh trông thấy bộ dáng muốn đồ sát tứ phương này của Boss nhà mình.
Nhưng anh cũng dần định thần lại, dù sao theo Boss nhiều năm như thế, anh cũng có chút ảnh hưởng từ Tịch Cảnh Dương. Phải, họ bây giờ đã đủ mạnh về mọi mặt, chẳng phải sợ hãi trước bất kỳ thứ gì nữa.
Cho dù chính Quốc Vương Sigrid đứng ra ngăn cản, họ cũng có thể kích động một cuộc đảo chính mà lật đổ luôn ông ta! “Vâng tôi hiểu rồi!”
Quả nhiên hiệu xuất làm việc của Mục Hành vô cùng tốt. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, toàn bộ người thân của lão Elmich, già trẻ lớn bé đều qua đời đột ngột vì bệnh tim, khiến cho nội bộ hoàng thất được phen lao đao.
Quốc Vương Sigird cũng vô cùng phẫn nộ, vì ông biết tác giả của các cớ ngớ ngẩn đó là ai, nhưng ông lại chẳng thể làm được gì để ngăn cản cả, chỉ đành mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Qua gần một tuần, Tịch Cảnh Dương vẫn chưa hề nhận được bất kì tin tức liên lạc gì của Kỷ Thần Hi, nên anh cũng dần mất kiên nhẫn mà muốn đi tìm cô.
Nhưng lại bị Mục Hành cản lại, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô biến mất mà không có chút tin tức nào. Thậm chí có lần còn kéo dài tận ba bốn tháng.
Nhưng chẳng hiểu sau mà lần này chỉ mới có một tuần ngắn ngủi mà Tịch Cảnh Dương đã sốt ruột đến vậy rồi.
Tịch Cảnh Dương sau lần đó tại cung điện, cảm giác anh dành cho Kỷ Thần Hi ngày càng nhiều, có lúc anh nhớ cô đến mức muốn phát điên, nhưng lại không có nổi một tin tức gì về cô.
Kiên trì được tận một tháng thì đột nhiên phía Tịch Gia xảy ra vấn đề buộc anh phải lập tức bay trở về Nước Z. Ngay trong lúc còn đang do dự, thì anh đã nhận được một tin nhắn từ cô.
“Sigird, tuy không biết vì sao ông lại thay đổi thái độ như vậy, nhưng tôi cũng không quan tâm. Hôm nay tôi đến đây chỉ để thông báo cho ông biết, tôi sẽ không bỏ qua cho lão già Elmich đó! Và nếu ông ta đã chết…vậy thì tôi sẽ giúp cho gia tộc ông ta…TUẪN TÁNG CÙNG!”
“Joe!” Sigird tức giận đập bàn hét lớn.
“Tôi không có hứng thú với hoàng tộc và quý tộc các người. Dù sao chúng ta cũng từng là đối tác lâu năm, tôi từng cứu ông, ông cũng có ơn với tôi, chúng ta xem như không ai nợ ai! Từ nay về sau chuyện tôi muốn làm cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến của ông nữa!”
“Ha ha! Joe! Cậu đây là đang thách thức tôi?”
“Cho là thế đi!” Nói xong Tịch Cảnh Dương liền quay người rời đi, nhưng đi được vài bước anh lại ngoảnh đầu lại nói thêm một câu:“Đừng ép tôi, tôi không muốn huyết tẩy hoàng thất R Quốc đâu!”
“Cậu…cậu…” Sigird vô cùng tức giận đến mức nói không thành lời, bất lực nhìn Tịch Cảnh Dương rời đi.
Mục Hành trong thấy Boss đại nhân bước ra, liền muốn tiến lại cạnh anh, nhưng thoáng chóc anh nhận ra sát khí trên người Boss ngày càng nhiều, anh có chút sợ hãi mà chùn bước.
“Boss…anh cãi nhau với Quốc Vương sao?” Mục Hành dè dặt lên tiếng hỏi.
“Lão già Elmich chết rồi sao?” Tịch Cảnh Dương cố gắng thu liễm sát ý muốn giết người của mình lại rồi hỏi.
Mục Hành liền gật đầu:“Đêm qua ông ta đã qua đời, nghe nói là bệnh tim tái phát, còn về nguyên nhân chính xác thì tôi cũng không rõ.”
Tịch Cảnh Dương liền cười lạnh:“Vậy sao, bệnh tim à? Nghe nói bệnh tim có di truyền đúng không?”
Mục Hành ngơ ngác:“Đúng là vậy, nhưng có liên quan gì cơ?”
“Ha! Thật đáng tiếc, cả tộc của Hộ Sứ Elmich đều di truyền bệnh tim quái ác, cả tộc đều chết sau một đêm!” Lúc nói câu này, ánh mắt của Tịch Cảnh Dương như hoá thành màu đỏ của máu, cả người anh cũng toả ra một luồng khí lạnh lẽo chết chóc.
Đến ngay cả Mục Hành cũng không chịu nổi mà khẽ run lên, không biết lão Elmich đó đã đắc tội gì với Boss mà đến khi lão ta đã chết, anh vẫn muốn cả tộc tuẫn táng cùng.
“Boss…liệu có ổn không, dù sao ông ta cũng là một trong Thất Tinh Hộ Sứ của Quốc Vương Sigird.”
Tịch Cảnh Dương quay đầu nhìn cung điện nguy nga phía sau lưng mình:“Cậu có biết sao mà từ năm mười tuổi, tôi đã dám rời bỏ đất nước của mình, để đến một nơi xa lạ sinh sống, dù biết rằng sẽ có thể chết bất cứ lúc nào không?”
Mục Hành liền trả lời:“Vì Ngài muốn bản thân mạnh hơn những kẻ không niệm tình thân kia ở Tịch Gia, sẽ có thể phản kháng lại những âm mưu xấu xa của họ.”
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:“Không chỉ vậy, tôi muốn mình có thể tự do làm những điều tôi muốn mà không phải nhìn sắc mặt của bất kì ai, tôi muốn mình đủ khả năng để bảo vệ không chỉ chính tôi mà còn bạn bè và người tôi yêu. Vậy nên, cũng đã đến lúc cho họ thấy…sức mạnh mà tôi tích lũy suốt mười ba năm qua rồi!”
Trán Mục Hành dần toả mồ hôi lạnh, đây là lần đầu anh trông thấy bộ dáng muốn đồ sát tứ phương này của Boss nhà mình.
Nhưng anh cũng dần định thần lại, dù sao theo Boss nhiều năm như thế, anh cũng có chút ảnh hưởng từ Tịch Cảnh Dương. Phải, họ bây giờ đã đủ mạnh về mọi mặt, chẳng phải sợ hãi trước bất kỳ thứ gì nữa.
Cho dù chính Quốc Vương Sigrid đứng ra ngăn cản, họ cũng có thể kích động một cuộc đảo chính mà lật đổ luôn ông ta! “Vâng tôi hiểu rồi!”
Quả nhiên hiệu xuất làm việc của Mục Hành vô cùng tốt. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, toàn bộ người thân của lão Elmich, già trẻ lớn bé đều qua đời đột ngột vì bệnh tim, khiến cho nội bộ hoàng thất được phen lao đao.
Quốc Vương Sigird cũng vô cùng phẫn nộ, vì ông biết tác giả của các cớ ngớ ngẩn đó là ai, nhưng ông lại chẳng thể làm được gì để ngăn cản cả, chỉ đành mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Qua gần một tuần, Tịch Cảnh Dương vẫn chưa hề nhận được bất kì tin tức liên lạc gì của Kỷ Thần Hi, nên anh cũng dần mất kiên nhẫn mà muốn đi tìm cô.
Nhưng lại bị Mục Hành cản lại, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô biến mất mà không có chút tin tức nào. Thậm chí có lần còn kéo dài tận ba bốn tháng.
Nhưng chẳng hiểu sau mà lần này chỉ mới có một tuần ngắn ngủi mà Tịch Cảnh Dương đã sốt ruột đến vậy rồi.
Tịch Cảnh Dương sau lần đó tại cung điện, cảm giác anh dành cho Kỷ Thần Hi ngày càng nhiều, có lúc anh nhớ cô đến mức muốn phát điên, nhưng lại không có nổi một tin tức gì về cô.
Kiên trì được tận một tháng thì đột nhiên phía Tịch Gia xảy ra vấn đề buộc anh phải lập tức bay trở về Nước Z. Ngay trong lúc còn đang do dự, thì anh đã nhận được một tin nhắn từ cô.
Danh sách chương