Đến chập tối, cuối cùng Chu Minh Khải đã thiếp đi. Tiếng hít thở dần nặng nề, mang giọng mũi rất dày, có chút cảm giác như bị cảm.
Tôi lo âu nhìn chiếc gối bị thấm ướt bởi tóc hắn, nghĩ thầm, hắn cứ ngủ thế này thì ngày mai nhất định sẽ bị ốm mất. Trước kia hắn không hề giống vậy, tôi cũng sẽ không mặc hắn như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn không chăm sóc bản thân mấy, tôi cũng chẳng còn sức trông nom hắn nữa.
Khách sạn Chu Minh Khải đặt có không gian thoáng đãng, kéo màn cửa sổ ra là có thể nhìn thấy một cái hồ nhân tạo, xung quanh có không ít người đang tản bộ. Chẳng qua là, vào đầu mùa đông, dẫu là tản bộ mọi người cũng đều vội vã.
Đây là lần thứ hai tôi đặt chân tới thành phố C. Lần trước đến thành phố C là tầm hơn một năm trước. Hồi đó tôi cãi vã kịch liệt với Chu Minh Khải, đánh bậy đánh bạ đến thành phố C giải sầu, không hẹn mà gặp lại Triệu Tuấn. Không hẹn mà gặp, nghe qua đơn giản tùy ý, giống như gặp mặt người bạn cũ khi ra cửa xuống tầng mua chai nước tương. Nhưng suy xét tỉ mỉ, tất cả nào có dễ dàng thế chứ.
Lúc tôi và Triệu Tuấn gặp nhau, đã là năm thứ tám chúng tôi xa cách. Chúng tôi đều đi ra từ sân trường, vì chỉ qua loa đại khái biết vài thứ mà sống rất khổ cực. Thời điểm gặp lại đối phương, nếu không phải là có sự quen biết từ sâu tận xương tủy năm đó, e rằng cũng chẳng có cách nào nhận ra gương mặt vừa thân thuộc vừa xa lạ kia.
Phải nhớ rằng, cần cả ngàn con thuyền buồm để đi đến sự đoàn tụ, mà xa cách thì thường chỉ gói gọn trong một ý nghĩ. Cho nên những người làm bạn bên chúng ta đều là cưỡi ngựa xem hoa, tựa như dòng nước chảy xiết, bạn không nắm giữ được, tự thân bọn họ cũng không có cách nào dừng lại.
Chu Minh Khải ngủ quá sớm, giấc ngủ lại không ổn định. Thành ra vừa quá nửa đêm, hắn đã thức dậy, tóc còn khá ướt, vẽ ra một vệt nước trên gối.
Hắn rốt cuộc nhớ tới máy sấy tóc, bắt đầu đi tìm rồi kiếm được nó trong nhà vệ sinh. Máy sấy của khách sạn hay có sức gió rất lớn, Chu Minh Khải thổi không đến mấy phút là đã khô, nhìn qua rất loạn, hắn tùy ý vuốt vuốt mấy cái.
Dường như hắn không có chuyện gì để làm, thế nhưng đêm lại vẫn dài đằng đẵng.
Chu Minh Khải đổi một cái gối khác, nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà. Một Chu Minh Khải như vậy luôn mang vẻ cô tịch. Không gian chứa một người một quỷ cũng bị bao trùm bởi sự yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Chu Minh Khải chợt vươn tay ra, phác hoạ cái gì đó trong không trung trước mặt hắn. Tôi nhìn rất lâu mới ra, có vẻ là một cái tên, tên của tôi.
Chu Minh Khải bỗng khẽ lên tiếng: “Hứa Gia Dương, tôi hình như…rất nhớ cậu.”
Tôi kinh ngạc một chút, kinh ngạc qua là đến khó chịu lâu thật lâu.
Chu Minh Khải, anh có biết không, nguyên nhân của việc tưởng niệm nên dành cho một người đáng giá, vĩnh viễn đừng bận lòng một kẻ đã mất, là vì phần tình cảm đó không thể ký gửi cũng không thể bộc lộ, chôn ở trong lòng thì sẽ đâm chồi nảy lộc thành mầm độc, từ từ ăn mòn ngũ tạng lục phủ, cắn nuốt sinh mệnh.
Tuyệt vọng và tưởng niệm vô tận, là tiêu hồn thực cốt(1) nhất.
(1) Tiêu hồn thực cốt: ăn mòn xương cốt, linh hồn ly tán, khắc cốt ghi tâm. Có thể là cực độ bi thương sầu khổ hoặc cực độ sung sướng. Ở đây mang cả nghĩa là tra tấn hành hạ, và nghĩa mỉa mai là sung sướng hạnh phúc.
Chu Minh Khải thu tay về, đặt ở dưới đầu. Cổ áo ngủ hơi mở, tôi nhìn thấy chiếc khuy măng sét đang nằm lặng lẽ, không ở vị trí phù hợp, cũng có phần không hợp mốt lắm.
Không hiểu sao tôi lại làm một động tác, cả người hơi cúi, kề sát bên Chu Minh Khải. Tôi vùi đầu ở cổ hắn rồi hôn lên chiếc khuy măng sét lạnh giá.
Tới gần trái tim của hắn đến thế khiến tôi cảm thấy trong lòng càng thêm khổ sở, vì tôi đã không thể nào cho hắn một cái ôm nữa, bất kể hắn có cần hay không.
Quãng thời gian trước khi chia tay, Chu Minh Khải đâu chỉ coi tôi là không khí chứ. Tôi lấy dũng khí ôm lấy lưng hắn, đều sẽ bị hắn gỡ từng ngón tay rồi đẩy ra, sau đó bỏ mặc tôi một mình trong căn phòng trống rỗng của chúng tôi.
Hiện tại, tôi dựa vào ngực hắn, hắn lại hoàn toàn không hay biết. Là hắn nên bi ai hay là tôi nên bi ai đây? Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết.
Chu Minh Khải chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi không rõ có phải là hắn cảm nhận được tôi đang tựa vào ngực hắn hay không, mà lúc này Chu Minh Khải bình thản hiếm thấy.
“Hứa Gia Dương, cậu thật sự…không cần tôi nữa sao?”
Âm thanh của Chu Minh Khải rất nhỏ. Nếu vào giờ khắc này, tôi không cách hắn gần như vậy, có lẽ cũng chẳng thể nghe rõ được. Mà bây giờ, tôi đang nằm trong lồng ngực hắn, giọng nói của hắn vang lên yếu ớt trên đỉnh đầu tôi, rồi lại vô cùng rõ ràng. Tôi cố hết sức bỏ qua sự sợ sệt và xót xa trộn lẫn trong đó.
“Đúng, Chu Minh Khải, tôi không cần anh nữa, cần không nổi.” Tôi nhẹ nhàng trả lời, “Anh còn nhớ hồi chúng ta học cấp ba không, thành tích của tôi luôn kém như vậy, tôi đã dứt khoát không ép buộc nữa”.
Trước đây tôi không sợ trời không sợ đất, đã chẳng dám cưỡng cầu điều gì. Nay tôi kinh sợ đến thế, thì làm sao còn dám cưỡng cầu chứ?”
Cuối cùng, tôi khẽ thở dài: “Không phải là tôi không yêu anh, nhưng tôi cũng phải buông tha chính mình…”
Ai có thể nói được, cái kẻ một lòng muốn chết, đến tột cùng là nghĩ không thông, hay là rốt cuộc đã suy nghĩ minh bạch. E rằng chính bản thân người đó cũng không rõ ràng.
Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Minh Khải đang ngủ. Trong lòng tôi hơi thoải mái hơn chút, lại hôn chiếc khuy măng sét này thêm lần nữa, sau đó đứng dậy.
“Tôi muốn tạo ra một giấc mơ đẹp cho anh, Chu Minh Khải.” Tôi nói.
Xem đi… Tôi là một tên phàm phu tục tử ích kỷ, có thù tất báo. Trên thế giới này, chỉ có một người vứt bỏ tôi như giày rách, tôi lại vẫn hy vọng hắn khỏe mạnh, hy vọng hắn sống thật tốt.
Trời đã sáng, ánh sáng phủ lên mọi góc trong phòng đánh thức Chu Minh Khải, hắn có chút sợ sáng.
Việc đầu tiên sau khi Chu Minh Khải tỉnh là gọi điện thoại cho Phùng Đào, dặn dò Phùng Đào chăm sóc tốt Alexander đệ nhị thay hắn, còn phải đưa Alexander đệ nhị đi bệnh viện thú y để kiểm tra thân thể.
Tôi rất ít khi nhìn thấy Chu Minh Khải cẩn thận như thế. Trước kia hắn không hề săn sóc chút nào, xxx xong cũng không biết giúp tôi dọn dẹp. Mỗi lần đều là tôi tự đi khập khiễng tới phòng tắm. Hiện giờ ấy à, hắn đối xử với một con chó cỏ nhỏ còn tốt hơn với tôi ngày xưa. Tôi nhìn, có xíu xíu ghen tỵ với Alexander đệ nhị.
Thật sự là người không bằng chó mà.
Nói chuyện điện thoại xong, Chu Minh Khải đứng dậy. Người bên ngoài khách sạn gửi tới một bộ âu phục. Chu Minh Khải nhận rồi trực tiếp thay luôn. Là âu phục đen, kiểu dáng rất đơn giản, cũng rất vừa người. Từ đường may tinh xảo cùng chất liệu thượng hạng là có thể nhìn ra được giá trị không nhỏ.
Chu Minh Khải ra khỏi khách sạn, đứng trước cửa trong chốc lát rồi gọi một chiếc xe taxi, lên xe liền bảo tài xế lái đến quảng trường trung tâm của thành phố C.
Tài xế lái xe đến một trung tâm thương mại nổi tiếng trong thành phố. Nghe nói nơi này là thiên đường của phụ nữ. Các mặt hàng xa xỉ đẹp đẽ rất phong phú, những nhãn hiệu lớn ở trong ngoài nước đều có thể mua được tại đây.
Chu Minh Khải thanh toán tiền rồi xuống xe, sải bước vào trong.
Quả nhiên, khí thế và sự tự tin của kẻ có tiền mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Tôi đi đằng sau Chu Minh Khải, thấy có mấy cô gái đang dạo phố lén quan sát hắn, vây quanh nhau xì xào bàn tán, trong đó có một cô còn đỏ mặt, hẳn là bị bạn bè trêu ghẹo.
Tiếc là vận may của mấy cô gái này khá kém. Đây là Chu Minh Khải. Chưa nói đến việc xui xẻo là hai người hắn từng thích đều chết hết, chỉ bằng tính hướng của hắn, các cô đã không có bất kỳ cơ hội nào.
Mắt Chu Minh Khải nhìn thẳng, lúc đang định vào một tiệm trang sức, cô gái kia kia có chút ngượng ngùng tiến tới. Phát hiện Chu Minh Khải không nhìn mình, cô bèn trực tiếp đi đến trước mặt hắn, đỏ mặt mở miệng: “Xin chào, tôi…tôi có thể xin số điện thoại của anh không? À… Có thể kết bạn không?”
Tôi thầm nghĩ, cô gái can đảm lắm. Nhưng Chu Minh Khải chỉ nhìn cô một cái rồi bước vòng qua, vừa đi vừa nói: “Người yêu tôi không thích tôi tùy tiện kết bạn.”
Cô gái thất vọng, mang bộ dáng sắp bật khóc.
Tôi khó giải thích được mà liên tưởng đến lần trước Chu Minh Khải nói thế này, tiểu thiếu gia Vu Mạc với vẻ mặt thất bại, giống y đúc cô gái trước mắt.
Danh sách chương