Vào giờ nghỉ giải lao hôm sau, khi đến văn phòng của Lâm Thanh Dật, Lục Tư Nặc gọi theo cả tôi. Chúng tôi cùng nhau kể lại chuyện ngày hôm qua gặp được người đàn ông kia trong ngõ hẻm. Lâm Thanh Dật nghe xong liền cau mày.
“Em nói là em có chụp ảnh?” Y hỏi tôi.
Tôi mở điện thoại đưa ra ảnh chụp hôm qua, cũng không rõ thẳng mặt, nhưng liếc mắt là nhìn ra được đặc trưng cơ thể. Lâm Thanh Dật cầm tới xem mấy lần, nói: “Thầy sẽ phản ánh lại với trường học, liên lạc các ban ngành liên quan để xử lý. Chuyện này vẫn rất nghiêm trọng, trường học sẽ giải quyết.”
“Có thể nhốt kẻ đó vào bệnh viện tâm thần sao?” Lục Tư Nặc nói, “Hắn ở quanh trường quấy rối học sinh, đe dọa an toàn của học sinh, cũng rất nguy hiểm cho chính bản thân hắn.”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Lâm Thanh Dật cười, “Hôm qua may là có Hứa Gia Dương. Trước kia thầy còn nghĩ cái kế hoạch này của Lâm Tuyết chuyện bé xé ra to, không ngờ cũng thật hữu dụng.”
Tôi cũng cười, nói: “Chẳng phải sao, Chu Minh Khải còn đưa Vương Triều Tình mấy trăm đồng để bắt xe đấy…”
Lâm Thanh Dật vung vung tay, nói: “Việc này ấy à…”
Khi tôi và Lục Tư Nặc đi ra từ phòng làm việc thì đã vào giờ học, trên hành lang không có ai. Hai chúng tôi sóng vai đi, tôi nghĩ đến tình huống hôm qua, nói: “Kỳ thực có khi cú đá hôm qua của tớ cũng đã tạo ám ảnh tâm lý với tên đó, cố tình là vị trí kia, tổn thương khó có thể nói ra của người đàn ông… Ha ha ha…”
Có lẽ là tôi cười quá bỉ ổi, Lục Tư Nặc dừng bước lại rồi nhìn tôi. Tôi đang cho rằng cô sẽ nói móc tôi vài câu hoặc trừng tôi một cái, cô lại bỗng cười thành tiếng.
“Hứa Gia Dương, hôm qua cậu nói cậu muốn bảo vệ tớ, liệu còn tính không?” Lục Tư Nặc nhìn chằm chằm tôi, hỏi.
Tôi cũng biểu hiện nghiêm túc ít thấy, nói: “Tính.”
Lục Tư Nặc không nói thêm gì, chỉ cười tươi sáng đầy hiếm có, giống như chiếm được đồ vật quý giá, cười đến mặt mày cong cong, vô cùng xán lạn.
Vài ngày sau, sóng gió về kẻ biến thái bắt đầu lắng xuống. Trong quá trình chào cờ tập hợp, trường học đặc biệt thông báo chuyện này. Dàn xếp tiếp theo là bệnh viện tâm thần thành phố tự đón vào tiến hành trị liệu, về sau cũng sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.
Mà đám học sinh cũng rất hài lòng với phương án xử lý. Vụ việc coi như chấm dứt.
Ảnh hưởng của chuyện này lên Chu Minh Khải là, toàn bộ tiền mừng tuổi hồi Tết dành cho Vương Triều Tình gọi taxi. Mà tôi đây, thu hoạch được người bạn khác phái duy nhất trong đời, chính là Lục Tư Nặc.
Trải qua chuyện này, dường như chúng tôi đã bất giác xây dựng một loại tình cảm, không biết phải hình dung ra sao nữa, nói chung là gần gũi hơn rất nhiều so với lúc trước.
Thời gian bay vèo tới nghỉ hè. Mùa hè ở Liễu thành không tính là quá nóng, không so được với lò lửa bên thủ đô. Đầu tháng bảy bắt đầu được nghỉ hè, mà vào lúc ấy nhiệt độ kỳ thực cũng chưa cao lắm.
Trong kỳ nghỉ, Chu Minh Khải không trở về thủ đô. Thật ra hắn cũng không thích loại thời tiết nóng nực của thủ đô, cho nên càng muốn ở lại Liễu thành vào mùa hè.
Còn tôi tất nhiên rất vui vẻ. Hồi nghỉ đông có một quãng thời gian rất dài không được gặp hắn, tôi luôn luôn cảm thấy khó chịu. Lần này nghỉ hè có thể thường xuyên nhìn thấy hắn rồi.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, cha tôi tới thành phố M tham gia triển lãm tranh, chuyến đi này cũng không biết đến lúc nào mới về. Mà mẹ tôi lại hay vắng nhà, chơi mạt chược ở nhà dì Vương dưới lầu mỗi ngày, thường thường là mấy đêm liền không trở lại.
Một mình tôi thì không vấn đề gì. Chủ yếu là trong nhà còn một Alexander, yếu ớt cực kì, cũng chỉ có thể ăn đồ của một hãng thức ăn cho chó duy nhất. Ăn nhầm cái gì đó là tèo đời, nên chăm sóc nó là một công việc nhức đầu.
Alexander hay thích chạy lung tung. Bình thường tôi dẫn nó đi tản bộ trong vườn hoa dưới tầng, dây dắt chó không thể nới lỏng dù chỉ một chút, không thì nó sẽ mất tung mất tích.
May mắn nó là một con poodle nhỏ, không có lực công kích gì, không thì chỉ nuôi nó thôi cũng đủ làm tôi mệt lả. Mà hết cách rồi, ai bảo ban đầu chính tôi đặt tên nó là Hứa Alexander chứ, phải coi nó là người nhà thôi.
Thất Trung nghỉ hè muộn hơn Dân Dục mấy ngày. Tôi trải qua quá trình ngày ngày chỉ biết ngủ và dắt chó đi dạo thì bọn Triệu Nhị Hầu Lý Kỷ mới nghỉ. Hôm đầu tiên đã như ngựa thoát cương tìm trò vui, rủ tôi tới nhà Lý Kỷ xem JAV.
Tôi nhận lời mời, theo tư tưởng càng đông càng vui mà hỏi Chu Minh Khải có muốn đi cùng không. Lúc tôi nhắc đến JAV, hắn mãi chưa kịp phản ứng rốt cuộc đó là cái gì. Lúc tôi nêu mấy ví dụ khá được yêu thích trong lĩnh vực này như Sola Aoi và Yui Hanato, hắn ở đầu bên kia không nói một lời, chỉ cúp điện thoại của tôi.
Khi đó, tôi cầm điện thoại, cười Chu Minh Khải quá ngây thơ. Hắn nhanh chóng gửi QQ tới ba chữ, không hứng thú.
Nam sinh tuổi dậy thì rất hiếm khi không có hứng thú với cái này. Nếu là thật, vậy cũng chỉ bởi muộn tao(1) thôi. Hơn nữa, nếu thực sự không hứng thú thì làm sao biết Sola Aoi và Yui Hanato là ai chứ? (1) Muộn tao: ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài lãnh tĩnh trầm lặng mà thực tế là người giàu tư tưởng, nội hàm. Kiểu người này không dễ dàng biểu đạt cảm xúc cùng thay đổi nội tâm ra ngoài. Ở trường hợp hay hoàn cảnh đặc biệt, thường sẽ biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người. (Baidu)
Chỉ có điều, tôi cũng không tiếp tục khuyên hắn đi theo nữa. Dù sao tôi đã nghĩ kỹ rồi, xem AV cùng bọn Triệu Nhị Hầu Lý Kỷ, tôi vô cùng thoải mái. Mà nếu bên cạnh thêm một Chu Minh Khải… hình ảnh đó vẫn có chút kỳ quái.
Vì vậy tôi dẫn Alexander đến nhà Lý Kỷ.
Nhà Lý Kỷ ở khu phụ cận Thất Trung. Cha mẹ gã quanh năm buôn bán bên ngoài, không ở nhà. Nhà gã gần nhà Triệu Nhị Hầu, thường xuyên đến nhà Triệu Nhị Hầu ăn chực, lâu dần cũng thành đứa con trai khác họ ở đấy.
Cơ mà á, làm loại chuyện kích thích kiểu này, đến nhà Lý Kỷ thì thích hợp hơn.
Lúc tôi đến, là Triệu Nhị Hầu mở cửa cho tôi. Thần sắc nhộn nhạo trên mặt làm tôi nhìn không nổi. Mắt gã liếc thấy Alexander nhà tôi, nói: “Mày mang nó tới làm chi?”
“Cha mẹ tao đều không ở nhà. Tao không yên tâm mặc nó ở nhà một mình lắm.” Tôi nói và đặt Alexander lên sàn nhà. Alexander lập tức chạy tung tăng, nghịch ngợm khắp nơi.
Lý Kỷ đi ra từ phòng ngủ, vặn chốt cửa chống trộm rồi dẫn chúng tôi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Dẹp con poodle đó qua một bên. Nó không làm loạn được đâu. Nhanh nhanh, tao bấn lắm rồi. Phim mới, lượng xem cao cực. Nghe nói nữ chính ngon hơn Yui Hanato nhiều!”
Tôi cùng theo vào phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn.
Triệu Nhị Hầu quen đường quen nẻo, lục tung đồ đạc để tìm đĩa phim, ngoái đầu lại nói với Lý Kỷ: “Ầy, tao chả thấy Yui Hanato đẹp chỗ nào. Được cái vóc người cũng tàm tạm, chứ tao không nuốt nổi răng của nhỏ đó.”
“Kén cá chọn canh quá đấy”. Lý Kỷ kéo rèm cửa sổ lại, “Răng người ta có vấn đề hay không thì liên quan gì tới mày chứ.”
Hai người nói mãi, dần bắt đầu chuyển sang chế độ bình phẩm đầy lưu manh, ngôn ngữ có phần bậy bạ, từ răng đến mặt đến việc ở chỗ đó trên người có sợi lông cũng tán dóc. Tôi lén nghe, cảm thấy cho bọn họ thật sự không trong sáng chút nào.
Triệu Nhị Hầu rốt cuộc bỏ đĩa phim vào. Quảng cáo đầu phim hiện lên, là vài dòng tiếng Nhật, sau đó tiến dần vào mục đích chính. Âm thanh của bộ JAV đặc biệt vang rõ khắp phòng. Bầu không khí trở nên quái quái.
Tôi xem không quá chăm chú, ngoái đầu thấy Lý Kỷ và Triệu Nhị Hầu mang vẻ mặt si mê, chỉ thiếu mỗi chảy máu mũi.
Tôi khó giải thích được mà có chút hối hận vì đã đến. Trước đây mọi người cũng từng cùng nhau xem qua, nhưng khi đó do hiếu kỳ nên cảm thấy rất thú vị. Hiện tại đã biết rõ mọi thứ đơn giản có mỗi vậy, liền không hiểu sao lại bớt hăng say đi nhiều.
Ở bên cạnh, Lý Kỷ và Triệu Nhị Hầu bắt đầu quay tay, làm động tác không phù hợp với thiếu nhi một cách rất thản nhiên, còn thật sự không coi những người khác là người ngoài đó chứ.
Tôi đứng dậy ra ngoài rót nước, vừa uống nước vừa đùa Alexander. Lúc này chuông cửa vang lên.
Tôi giật mình hoảng hốt, cảm thấy căng thẳng. Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh hơi kích động của Lý Kỷ, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ai vậy?” Tôi hỏi.
“Lý Kỷ, mở cửa.” Giọng nói ngoài cửa có chút quen tai, mà tôi không nhớ ra là ai.
Trong phòng ngủ, Lý Kỷ và Triệu Nhị Hầu bắt đầu nhốn nháo hoảng loạn, dùng dáng dấp cực kỳ chật vật thu dọn chỉnh lý, tắt phim, vứt giấy ăn đi, còn xịt nước hoa mấy lần để che lấp mùi vị đặc thù quẩn quanh trong không khí.
Tôi nói dối: “Chờ chút, cậu ấy đang đi vệ sinh. Em ra ngay bây giờ…”
Sau đó, thời gian trôi qua một phút.
Rốt cuộc Lý Kỷ đi ra, ngoại trừ sắc ửng đỏ bất thường trên mặt, các vấn đề khác dường như đã giải quyết xong. Tôi không nhanh không chậm đi mở cửa, người ở ngoài là Lý Kinh Niên.
Tôi đã rất lâu không gặp Lý Kinh Niên, cười nói: “Anh Kinh Niên à…”
“Lề mề gì mà lâu thế?” Lý Kinh Niên vẫn mang dáng vẻ ôn hòa lễ độ ấy. Hiện nay anh đã có giấy chứng nhận phóng viên hàng top. Cho dù không phải nhiệm vụ công tác, trên cổ cũng thường treo một cái máy ảnh.
“Anh, anh đến rồi.” Triệu Nhị Hầu cũng gọi một tiếng.
Danh sách chương