Dĩnh Hạ buổi sáng thường có tiết ở trường, toàn thân bị lăn qua lăn lại phải chậm rãi đi ra khỏi phòng xuống dưới lầu, trong lòng hâm mộ cha ngủ ngon quá, vừa xuống phòng khách dưới dầu đã nhìn thấy mẹ bưng đồ ăn sáng lên trên bàn.

Có lẽ là vì muốn nâng cao giá trị của bản thân, Diệp Nhược Hà tối hôm qua đã hỏi rõ thời khóa biểu đi học của Dĩnh Hạ, sáng sớm đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sắng.

Bữa sáng là cháo trắng, so với Thành Chi thường chuẩn bị hàng ngày có vẻ thịnh soạn hơn rất nhiều, Dĩnh Hạ cho dù mệt muốn chết, cũng biết không còn sức để nói được, ngồi trên bàn im lặng lấy chén ăn.

“Tiểu Hạ có thấy hợp khẩu vị không?” Mẹ cười dài hỏi.

“Dạ.” Dĩnh Hạ lên tiếng.

Diệp Nhược Hà đối với việc con trầm tính hướng nội không biết nói gì, trong mắt bà, hoạt bát hiếu động mới là tính cách mà một đứa con cần phải có, Dĩnh Hạ hết lần này đến lần khác cũng chẳng được như vậy, điều này làm cho bà rất khó mà yêu thích đứa con này.

“Tập nói nhiều một chút, phải nói thì mới có thể cùng giao tiếp với người khác chứ.” Bà không nhịn được nói.

“Dạ…”

Dĩnh Hạ cúi đầu, cậu cũng biết thói quen không tốt của mình, nhưng mà La Mã không phải được tạo thành trong một ngày, nếu không phải khi cậu còn bé đã bị bắt nạt, người lớn xung quanh không ai thương yêu cậu, cậu sẽ hình thành nên cá tính yếu đuối như ngày hôm nay sao? Bữa sáng cho dù ngon như thế nào cũng chẳng còn mùi vị gì nữa, cậu thong thả ăn hết chén cháo, đi đến trường giống như là chạy trốn, Thành Chi vội vàng đi theo sau.

Gần một tiếng sau Dĩnh Lạc ngủ dậy, xuống lầu nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, thành thật tán dương Diệp Nhược Hà vài câu, nói cô ta đảm đang này nọ.

Diệp Nhược Hà hớn hở múc thêm một chén cháo cho hắn, cũng ăn một ít, dùng con để bắt đầu cuộc trò chuyện giữa hai người.

“Tính cách của Tiểu Hạ rất khác chúng ta, rất trầm lặng, ra ngoài xã hội rất khó bon chen với mọi người, thật làm cho người ta lo lắng.”

Dĩnh Lạc không cho là như vậy nói: “Con sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp vào làm trong cty của tôi, muốn chức vị gì cũng không thể không được? Không ai có thể đè đầu cởi cổ con.”

“Sau này anh định giao hết toàn bộ tài sản lại cho nó?” Diệp Nhược Hà có chút nôn nóng hỏi.

“Của tôi, chính là của con.” Dĩnh Lạc hừ một tiếng: “Tôi cũng chẳng chết sớm được đâu, tôi sẽ nuôi con cả đời.”

Diệp Nhược Hà thấy hắn nói đầy ngoan cố, cảm giác thật không thích hợp, cá tính muốn cái gì thì phải nhất quyết phải làm cho được cái đó của Dĩnh Lạc từ khi còn nhỏ cũng đã biết rất rõ rồi, nhưng mà hắn lại có thể cố chấp với đứa con như vậy, thật sự là ngoài dự liệu của bà rất nhiều.

“Anh cưng chiều con quá trớn, nó sẽ càng ngày càng ỷ lại anh, cái này không phải là chuyện tốt.” Đôi mắt lại chuyển: “Tương lai nó còn phải lấy vợ sinh con, cha mẹ cũng không thể bên cạnh nó cả đời, anh nói thế nào? Đợi nó đi rồi, anh chẳng phải sẽ một mình cô đơn tịch mịch sao?”

Để cho Dĩnh Hạ ỷ lại vào mình, không có hắn thì sống không được mới là mục đích lớn nhất của Dĩnh Lạc, hắn đối với những cái gọi là định kiến xã hội chưa bao giờ để vào torng mắt, người bình thường cần phải có đàn bà để duy trì nòi giống này nọ, đối với hắn mà nói căn bản chỉ là một cú xì hơi.

Con của Dĩnh Lạc hắn dùng để làm gì? Là dùng để thương yêu, chiều chuộng, làm bạn cả đời, tương lai còn muốn cùng nhau chôn chung một mộ, cho dù có xuống hoàng tuyền, cũng không để cho bất kì con quỉ ranh nào ăn hiếp.

Tâm địa đơn thuần như vậy cũng không cần phải để cho người đàn bà bụng dạ khó lường này biết được, trước mắt hắn vẫn còn chỗ dùng đến cô ta, tống cổ đi cũng không tốt lắm.

“… Cô đơn tịch thì thì sao chứ? Cô có biện pháp ngăn chặn đàn bà cách xa cửa một thước sao?” Dĩnh Lạc cố ý hỏi như vậy.

“Vợ chồng niên thiếu bạn đến già, anh hiểu ý em mà.”

“Tôi hiểu.” Dĩnh Lạc dùng bữa sáng xong, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ một chút, nói: “Nhược Hà, lần đầu tiên cô đến đây, chúng ta ra ngoài đi dạo, xem như là hẹn hò.”

“Được đó.” Diệp Nhược Hà mừng thầm, đây là tượng trưng cho ám chỉ tích cực của Dĩnh Lạc.

Thừa dịp Diệp Nhược Hà quay lên lầu thay đồ trang điểm, A Hào mang vẻ mặt đau khổ áp lại nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, anh đã biết rõ là có người theo dõi anh, còn nghênh ngang ra ngoài hẹn hò, không hợp với tác phong của anh. Còn nữa, người đàn bà này rõ ràng là đến mồi chài anh, anh đừng để cho cô ta tiến xa quá, Tiểu Hạ thiếu gia phải làm sao bây giờ?”

Dĩnh Lạc hừ một tiếng: “Cậu theo tôi bao nhiêu năm?”

A Hào ngẩn người, đại ca hỏi câu này thật là kì quái, nhưng nếu hỏi, gã lại không dám không đáp, trong lòng đếm đếm một hồi, mới đáp: “Mười năm.”

“Làm tâm phúc của tôi suốt mười năm, nhưng mà ngay cả ý định lúc này của tôi cũng đoán không ra, cậu bị con hồ li chết tiệt kia thuốc làm cho đầu óc ngu si đi rồi p hải không? Được lắm, được lắm, để cho đầu óc cậu tỉnh táo chút, tôi phải làm thịt con hồ li tinh đó sớm chút, miễn cho ngày nào đó làm liên lụy đến đàn em.”

“Đừng mà, đại ca, đừng giết Tiểu Xuân mà.” A Hào cực kì hoảng sợ, sự tình liên quan đến an nguy tính mạng của vợ nhỏ, đầu óc gã cũng liền hoạt động cực nhanh, ý nghĩ không ngừng xẹt qua xẹt lại trong đầu như sao xẹt: “A, em hiểu rồi, đại ca là đang che đậy tai mắt của người khác, thay đổi mục tiêu, cho nên mới muốn…”

Quả nhiên chính là đại ca, cố ý đem Diệp Nhược Hà nhắm ngay nơi công cộng mà lộ diện, khẳng định những kẽ đang âm thầm theo dõi mình cũng không dám động thủ công khai ở nơi công cộng, thứ hai là đem Diệp Nhược Hà ra ngoài giả bộ thân mật, tạo cảm giác như cô ta là người Dĩnh Lạc coi trọng, như vậy, Dĩnh Hạ cũng sẽ không bị chú ý nhiều nữa, nhưi vậy cũng sẽ an toàn hơn.

Dĩnh Lạc biết A Hào đã hiểu rõ rồi, lại hỏi: “Tối hôm qua tôi muốn cậu sắp xếp thêm vài người bên cạnh Tiểu Hạ, làm xong hết rồi chứ?”

“Xong hết rồi, sắp xếp mấy người tuổi còn trẻ giả làm sinh viên, tùy thời chú ý động tĩnh của giáo viên; thiếu gia vừa ra khỏi cổng trường học, ngoại trừ Thành Chi, còn có thêm ba vệ sĩ âm thầm bảo hộ thiếu gia trong vòng mười mét, để ngăn ngừa bị bắn lén.

“Cậu quả nhiên là tâm phúc của tôi.” Cười lạnh lùng: “Như vậy để cho Quí Xuân sống lâu một chút, xem như anh đây thưởng cho cậu.”

“Cảm ơn đại ca.”

A Hào cảm ơn thành tiếng, sau đó quẹt quẹt mồ hôi trên trán, thầm nghĩ nguy hiểm thật, tính mạng vợ nhỏ được gã bảo vệ, chờ sau khi chuyện này kết t húc, hắn phải lên giường đòi vợ nhỏ báo đáp lại ân huệ này.

Chiều ngày thứ hai kể từ khi Diệp Nhược Hà đến ở trong căn nhà này, Dĩnh Hạ đi học về đã thấy phòng khách ngập đầy túi xách lớn nhỏ, hỏi A Hào và Dịch Thần, mới biết được cha mẹ cả ngày đều đi chơi ở bên ngoài, cha thậm chí còn đưa mẹ đến con đường chuyên bán hàng hiệu, tùy ý bà lựa chọn quần áo vật dụng xa xỉ này nọ, cứ làm kẻ ngốc vui vẻ trả tiền. Xế chiều hai người mới về, đem túi lớn túi nhỏ bỏ đầy phòng khách, chỉ ở nhà một chút rồi lại cùng nhau đi tiếp.

Trong lòng Dĩnh Hạ cũng không biết đây là tư vị như thế nào, không phải không muốn cha tặng quà cho mẹ, chỉ là từ trong đáy lòng chung qui cứ mơ hồ cảm thấy bất an.

Trời cũng đã tối, Thành Chi dọn thức ăn lên bàn, Dĩnh Hạ hỏi cha mẹ sao còn chưa có về?

“Đại ca đưa, cô Diệp đi ăn ở nhà hàng, A Hào cùng Dịch Thần cũng đi theo.”

Thành Chi cố gắng đem chữ “nữ chủ nhân” nuốt ngược vào trong cổ họng, bọn họ như thế nào cũng không thừa nhận Diệp Nhược Hà, cũng không dám trước mặt Dĩnh Hạ mà bất lịch sự gọi thẳng tên đối phương.

“Ồ.” Im lặng ngồi xuống, cùng với Thành Chi cả hai yên lặng ăn cơm, giống như lúc cha đi làm việc ở nước ngoài.

Thành Chi phát hiện tâm trạng cô đơn của Dĩnh Hạ, cũng không biết phải an ủi thế nào, không khí trên bàn ăn lại càng thấp xuống. Cơm nước xong hắn nhanh chóng thu dọn, Dĩnh Hạ nói muốn lên lầu viết đề tài, sau đó cũng không có đi xuống nữa.

Khi Dĩnh Lạc cùng Diệp Nhược Hà trở về cũng đã hơn mười giờ đêm, hai người bọn họ ở nhà hàng cao cấp trong lúc dùng cơm còn có uống chút rượu, cả hai đều có cảm giác lâng lâng, Diệp Nhược Hà ôm lấy cánh tay cường tráng của Dĩnh Lạc, thân mật dựa vào.

“Nói thật, khi còn trẻ không cảm thấy, lại không ngờ rằng anh lại biết chăm sóc người khác đến mê người như vậy, đàn ông thế này sao đến bây giờ còn chưa chịu kết hôn, thật sự rất kì lại…” Diệp Nhược Hà cười khanh khách.

Dĩnh Lạc vỗ vỗ lên cánh tay cô ta còn khoác trên tay mình, trả lời: “Tôi ở trong xã hội đen, không có người đàn bà nào đủ can đảm đi theo, lúc nào cũng có thể bị cảnh sát bắt, còn nếu như mà bị kẻ thù theo dõi chú ý tới, thì ngay cả mạng sống cũng chẳng còn.”

Diệp Nhược Hà trong lòng thất kinh, bà không hề nghĩ đến vấn đề này, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Dĩnh Lạc trước mắt dùng tên họ giả, hẳn là đã thoát li quan hệ với xã hội đen, vì vậy cố gắng bày ra nụ cười ngọt ngào.

“Bây giờ anh là một doanh nhân lớn, chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, chung qui cũng có thể ổn định rồi mà?”

“Ai biết được?” Một câu trả lời kiểu từ chối đưa ra ý kiến.

Diệp Nhược Hà cảm giác được thái độ của Dĩnh Lạc đối với bà hôm nay vô cùng tốt, bên ngoài đường cũng tỏ thái độ thân mật với bà, điều này càng làm cho bà có thêm lòng tin, cũng không thèm để ý đến ba tên thuộc hạ vẫn còn đứng bên cạnh Dĩnh Lạc chờ phân phó, thân hình mềm yếu như không xương hoàn toàn dựa dẫm vào người Dĩnh Lạc, cọ xát vào thân hình nóng rực kia.

“Đêm nay… Có muốn cùng nhau tâm sự không?”

Ý tứ hàm xúc được ám chỉ quá rõ ràng, bà cho rằng nước đã chảy thành sông, Dĩnh Lạc đã sớm một lần nữa phải quì dưới mị lực của mình/

Dĩnh Lạc không trả lời, quay đầu hỏi Thành Chi: “Tiểu Hạ đâu?”

“Thiếu gia sau khi ăn cơm xong thì đã lên lầu.” Thành Chi báo cáo: “Không có làm ra bất kì tiếng động nào, có lẽ là đã ngủ.”

Dĩnh Lạc gật đầu, nhẹ nhàng gạt người đàn bà kia ra nói: “Cô hôm nay đi theo tôi cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta đến nơi khác tham quan.”

Diệp Nhược Hà trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, tưởng rằng trải qua cả ngày bên nhau, bà đã thành công thu được trái tim của người đàn ông này, không nghĩ đến đối thương vẫn giữ lại phòng tuyến cuối cùng, chẳng lẽ hắn còn cân nhắc cái gì sao?

Khó trách không có bất kì con đàn bà nào chinh phục được hắn, vị trí bà Dĩnh vẫn còn trống cho tới bây giờ.

“Rất chờ mong hành trình ngày mai đó, Dĩnh Lạc, anh luôn có thể làm cho em kinh ngạc.” Dùng giọng nói hấp dẫn phong tình nói.

Dĩnh Lạc không nói thêm bất kì điều gì nữa, trực tiếp bước lên lầu đi về phòng mình, bên trong phòng có một ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường vẫn còn đang mở, bé con sau khi cha trở về cũng không muốn xuống nhà đón sao.

Bé con kia đã nằm nghiêng nghiêng trên giường ngủ thiếp đi, Dĩnh Lạc yên lặng nghe tiếng hít thở của con, khẳng định không phải là giả bộ ngủ, hắn lập tức đi vào phòng tắm tắm rửa một chút, mặc áo ngủ vào liền nằm xuống phía bên kia giường.

Con vẫn không tỉnh lại, nhưng ngủ cũng không an ổn, chân mày không có giãn ra như bình thường, ngọn đèn nhàn nhạt nơi đầu giường rọi xuống gương mặt tinh tế, phản xạ lại một lớp ánh sáng đan xen vào nhau.

Bất kì vẻ mặt nào trong mắt người cha vốn đã cưng chiều con thành tánh này đều vô cùng đáng yêu, vốn nghĩ đang muốn đánh thức con dậy trò chuyện, hoặc là đùa giỡn một phen, nhìn con ngủ say, cũng không đành lòng quấy rối, cuối cùng hướng lên gương mặt phinh phính cùng cánh mũi thẳng mà hôn xuống vài cái, mới chui vào trong chăn đã được ủ ẩm. Ngoại trừ mấy ngày cha về thì là ngoại lệ, Dĩnh Hạ thường ngày sinh hoạt rất điều độ, ngủ sớm dậy sớm, cho nên đêm qua cha chưa về cậu đã đi ngủ, bảy giờ sáng tỉnh dậy, phát hiện trên người rất nặng, 囧, lại bị cha đè rồi.

Có lẽ là vì cơ thể tinh lực đầy người, sức nặng từ tay chân Dĩnh Lạc cũng có thể làm cho bé thỏ gầy yếu không thể động đậy được, hết lần này tới lần khác người cha này đã tập thành thói quen phải ôm con thì ngủ mới ngon, vì vậy công việc gian nan nhất của Dĩnh Hạ đáng thương khi tỉnh dậy không phải là chui ra khỏi chăn êm nệm ấm mà là phải nghĩ cách thoát khỏi ***g giam, yên lặng mà cẩn thận không được làm người khác bị đánh thức, miễn cho cha lấy đôi tay cứng như thép kia túm lại giường vận động buổi sáng.

Hôm nay số Dĩnh Hạ rất may mắn, rất nhẹ nhàng đã có thể chui ra khỏi lòng cha, đang muốn leo qua người cha để xuống giường, nghe cha nói mớ một chút, hù dọa cậu cứng hết cả người không dám làm ra bất kì cử động nào; vài giây sau cậu lại thử lại, rốt cuộc cũng thành công bước xuống giường, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt góc cạnh của cha nhìn ra rất gợi cảm, tràn ngập mùi vị đàn ông, làm cho Dĩnh Hạ thật hâm mộ.

Thử lấy tay sờ sờ lên mặt cha, cảm giác ram ráp đau đau, lại thử sờ sờ lên mặt mình, trơn bóng nhẵn nhụi, thật sự là không thể so sánh với nhau, vì lí do thể trạng cho nên người cậu không có quá nhiều lông, ngay cả trên mặt cũng vậy, mấy ngày mới phải cạo râu một lần, cậu đoán mình vĩnh viễn cũng không có cách nào để râu dài được, làm cho vẻ bề ngoài của mình nhìn nam tính một chút.

Cha quả nhiên là mục tiêu mà cậu không bao giờ với tới được, mặc kệ là sự kiên cường dẻo dai từ trong nội tâm, hay là ngoại hình anh tuấn tàn khốc bên ngoài, cha nhìn rất hoàn mĩ, duy chỉ có phần đạo đức thì phải lên án một chút, ví dụ như nói lúc trước ở trong xã hội đen cũng làm ra ít chuyện xấu, ví dụ như nói cùng con mình làm ra chuyện từ xưa đến nay trời không dung đất không tha.

Dĩnh Hạ biết bản thân mình cũng không muốn chỉ trích cha, chỉ cần có thể ở bên cạnh cha, hưởng thụ tình thương của cha, cho dù ông trời có muốn trừng phạt hay không, cậu đều tình nguyện.

Nghĩ đến đây, ý nghĩ thương yêu trong lòng nổi lên mãnh liệt, cậu cúi đầu hôn lên mặt cha một cái, đột nhiên lại cảm giác hành động này rất to gan, bình thường cậu tuyệt đối không bao giờ làm, sáng nay là bị làm sao vậy?

Liền lập tức xấu hổ đến nóng hết cả người, mất bò mới lo làm chuồng mà kéo ống tay áo lau lau mặt cha, tưởng rằng có thể xóa đi dấu vết phạm tội của mình.

Sau đó nhanh tay lẹ chân chuồn xuống dưới nhà, hôm nay muốn bao nhiêu bận rộn thì liền có bấy nhiêu bận rộn.

Xế chiều Dĩnh Hạ về nhà, nhìn thấy Thành Chi đến đón cậu với vẻ mặt quái dị, có chuyện gì đó nhưng ấp a ấp úng không dám nói.

“Có việc à?” Dĩnh Hạ đoán.

Thành Chi được A Hào dặn dò phải đưa Dĩnh Hạ về nhà với tốc độ nhanh nhất, không được trì hoãn ở trên đường, không thể làm gì khác hơn là nói: “Thiếu gia, trở về rồi giải thích sau.”

Dĩnh Hạ muốn đuổi theo hỏi, cuối cùng cũng im lặng, trong lòng nghĩ đến tình huống xấu nhất, nói không chừng chớp mắt sẽ mất hết tất cả. Cậu tự an ủi mình: Dù sao từ nhỏ cậu đã không có cái gì, hôm nay cho dù mất đi, cũng phải học cách buông tay.

Rất nhanh đã về đến nhà, A Hào ở lầu một ngăn cậu lại, nhưng lại báo cho cậu một tin tức khác.

“… Giữa trưa đại ca mang, cô Diệp kia đi ăn ở nhà hàng bên ngoài, lúc đi ra thì bị tập kích, bị đánh vào đầu… Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà…”

Dĩnh Hạ nghe thấy tánh mạng không nguy hiểm, trái tim cũng thả lỏng ra, vội vàng hỏi: “Báo cảnh sát chưa? Hả, để cho tôi thăm cha trước…”

A Hào ngăn Dĩnh Hạ lại.

“Thiếu gia đừng nói giỡn, một khi báo cảnh sát, cảnh sát nếu nghi ngờ đại ca, lúc đó muốn trốn cũng trốn không thoát.” Có chút khó khăn nói tiếp: “… Bất quá, Có chuyện rất phiền toái…”

Dĩnh Hạ nhìn A Hào một chút, lại nhìn lên lầu một chút, rốt cuộc là có chuyện phiền toái gì?

A Hào nhận được ánh mắt của Dĩnh Hạ, than khóc trong lòng: thiếu gia à, đừng dùng ánh mắt lưng tròng vô tội mở to nhìn tôi đầy đáng thương có được hay không? Ôi, rõ ràng vốn là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng lại bởi vì Dĩnh Lạc phát sinh chuyện đột xuất mà trở nên phức tạp.

“Rốt cuộc, rốt cuộc làm sao vậy?” Dĩnh Hạ bị vẻ mặt A Hào khiến cho bản thân cũng cảm thấy bất ổn theo.

“Đại ca trong lúc hỗn loạn bị đập vào đầu, không có bị thương, chỉ là não có hiện tượng bị chấn động, sau đó… Cái này, đã quên một việc.”

Quên cái gì?

“Trí nhớ của đại ca trước mắt chỉ dừng lại đến năm mười bảy tuổi… Tóm lại, tôi nói là, ôi, cái kia… Đại ca đã đem tất cả mọi chuyện từ khi sau khi bỏ nhà trốn đi quên hết ráo rồi, kể cả chuyện làm Đường chủ Sơn Si Đường, đưa thiếu gia về nuôi, bị cảnh sát truy nã phải trốn ra nước ngoài, còn có chuyện của công ty ở nước ngoài. Bác sĩ nói cái này gọi là mất trí nhớ tạm thời.”

Dĩnh Hạ trong lúc nhất thời còn chưa có chú ý đến tính chất nghiêm trọng của vấn đề, chỉ là ngu ngơ giật mình theo câu nói: “Mất trí nhớ tạm thời…”

A Hào khổ não gật đầu: “Tối mấy tiếng nay đều nói tóm tắt những chuyện phát sinh mấy năm qua cho đại ca biết, đại ca cũng không có ấn tượng nhiều, cũng không biết có thể thừa nhận bao nhiêu phần… Tiểu Hạ thiếu gia, cậu nên cố gắng lên, bác sĩ nói tình huống này của đại ca sẽ không kéo dài, lâu thì vài tháng, ngắn thì vài ngày sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện.”

“Anh A Hào nói chính là… Cha không nhớ em…” Một khi nắm được trọng điểm, Dĩnh Lạc như rơi vào hầm băng.

“Đúng vậy, tôi theo đại ca mười năm, kết quả vừa nhìn thấy tôi, liền kiêu ngạo nói cái gì chớ có chọc vào, đại ca tùy tiện lúc nào cũng có thể kêu mười mấy tên đàn em đến đánh tôi bờm đầu.” A Hào nói rồi lại nói, không ngừng sùng bái: “Thì ra đại ca khi còn trẻ tính tình lại có thể táo bạo như vậy, giao long quả nhiên không thể sống trong ao…”

Dĩnh Hạ lơ mơ rồi, hồi lâu sau mới hỏi A Hào: “Bây giờ, em, có thể gặp cha không?”

“Được chứ.” Dừng một chút, A Hào đắn đo lựa chọn từ ngữ: “Bây giờ đại ca chỉ có ấn tượng với cô Diệp. Thật không xong mà… Tôi đã cố hết sức đem tất cả những chuyện đại ca dặn dò trước khi mất trí nhớ nói qua một lần, hi vọng đại ca có thể nhớ ra được.”

“Trước khi cha mất trí nhớ dặn dò điều gì?”

A Hào muốn đem chuyện Dĩnh Lạc muốn dùng Diệp Nhược Hà bày chuyện thay mận đổi đào nói ra, sau đó ngẫm lại, Dĩnh Hạ lúc này tâm tình vốn đã hoảng loạn rồi, cũng đừng để cho tâm lí cậu phải chịu thêm áp lực nữa. Về phần Diệp Nhược Hà kia cũng đã có gã trấn trạch, tuyệt đối sẽ không để cho bà ta nhân cơ hội lên làm chị dâu.

“Có liên quan đến ân oán của Sơn Si Đường. Tóm lại, thiếu gia cậu cứ thả lỏng một chút, đại ca làm chuyện gì cũng đều là vì suy nghĩ cho cậu, cô Diệp cũng sẽ không ở đây lâu.”

Dĩnh Hạ bị A Hào nhìn ra tâm tư, cảm giác rất xấu hổ, cúi đầu đi lên lầu, A Hào vội vàng đi theo phía sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện