Ở rể?
Ngay đến Sở Nhiên khi nghe đến hai từ này cũng không nhịn được ngây ngẩn cả người.
Bình thường bố cô là người rất dễ tính, ai nói gì cũng cười hi ha cho qua chuyện. Đến nỗi như sáu năm trước, khi Sở Nhiên đột ngột kết hôn rồi có sự xuất hiện của một đứa bé, hàng xóm bàn tán chỉ trỏ sau lưng rần trời nhưng ba Sở vẫn có thể điềm nhiên như không hằng ngày mở cửa buôn bán như thường.
Có khi gặp mấy bà hàng xóm nhiều chuyện kia, ba Sở còn có thể nhín ra đôi ba phút khoe cháu ngoại của ông xinh xắn, ngoan ngoãn như thế nào.
Chuyện ở rể này từ trước đến giờ ở nhà họ Sở cũng chưa hề có ai đề cập tới. Khi Sở Nhiên và Trần Tư Thành kết hôn cũng chỉ làm thủ tục ở cơ quan đăng ký cho có rồi ai về nhà nấy, Thỏ Con vẫn được hai ông bà chăm sóc từ trong tã lót đến giờ.
Cho nên, nhất định là ba Sở rất không vừa mắt với chàng rể mới này, biết rõ gia đình có thế lực như nhà họ Tần không đời nào chấp nhận việc cho con trai mình ở rể, ông muốn Tư lệnh Tần vì vậy biết khó mà lui.
Quả nhiên, vẻ mặt ông bà Tần liền hiện ra sự ngần ngại rồi đưa mắt nhìn nhau. Bà Tần lại nhìn con trai bình thản đứng bên cạnh Sở Nhiên, không cần nói cũng đủ biết là anh không có ý kiến gì với việc chui gầm chạn này rồi.
Nghĩ tới quãng thời gian sống âm thầm và suy sụp của con trai vài năm trước, bà Tần cắn môi quyết định rất nhanh chóng, cầm tay chồng gõ nhẹ vài cái.
Tư lệnh Tần đang cau mày vội giương mắt nhìn vợ mình với vẻ không thể tin rằng vợ mình có thể chấp nhận yêu cầu này. Nhưng đứng trước ánh mắt kiên quyết kia, ông không thể làm gì khác hơn là chiều theo ý bà.
- Chuyện này không có thể thương lượng lại sao, anh Tín?
- Không thể nào. Cậu cũng bảo thằng nhóc này là con trai thứ của cậu, tức là cậu cũng có một đứa con trai lớn hơn nó, chuyện hương hỏa trong nhà không phải lo. Tôi chỉ có một đứa con gái này, bảo tôi nhượng bộ là không thể nào. Trừ phi cậu muốn dùng quyền to thế lớn hiện giờ mà bắt ép dân đen như chúng tôi, chứ con gái nhà chúng tôi nhất quyết không gả ra ngoài.
Ba Sở cương quyết như thế nhưng trong lòng lại lo lắng làm người ta tức giận rồi làm hỏng chuyện hôn nhân của con gái. Nhưng ông không thể quá dễ dãi cho nhà họ Tần, họ có được quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng con gái của ông. Phim ảnh về cuộc sống con gái nhà bình dân làm dâu hào môn đầy rẫy ra đó thôi.
Ông Tần nghe thấy vậy chỉ thở dài thay đổi đối tượng tấn công, quay sang mẹ Sở:
- Chị dâu, ý chị thế nào?
Mẹ Sở bình thản rót một ly trà đặt trước mặt ba Sở, chờ những người trong phòng chịu đủ phập phồng rồi mới trả lời:
- Từ trước đến giờ mọi chuyện trong gia đình đều do ông nhà tôi quyết, ý của ông ấy cũng chính là ý của tôi.
Ông Tần không tìm được đồng minh còn rước thêm ghen tị với nếp nhà phu xướng phụ tùy của người ta.
Đừng nhìn ở quân khu ông làm tư lệnh oai phong hét ra lửa là vậy, khi về nhà thì người phụ nữ ôn nhu như nước ngồi bên cạnh mới chính là nóc nhà thật sự.
Ba người đàn ông trong nhà họ Tần dù bên ngoài có vẫy vùng oai nghiêm như thế nào, đứng trước cái nhăn mày của bà Tần đều không giữ được tấm lưng thẳng, bà ấy chính là nữ vương.
Phải chi ba Sở biết được truyền thống nữ tôn này của nhà họ Tần thì đã không phải lo lắng mà đề ra yêu cầu khó khăn này làm gì.
Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng được quyết định sau ba chữ “Con đồng ý” ngắn gọn của Tần Tranh, cha mẹ hai bên bắt đầu lao vào bàn bạc công việc chuẩn bị “gả” Tần Tranh đi. Sếp Tần có thời gian thong dong kéo vợ sắp cưới đi dạo xung quanh nhà hàng, bồi đắp tình cảm rạn nứt hai hôm nay.
Hai hôm trước Trần Tư Thành đã đến thành phố C để cùng Sở Nhiên làm thủ tục công chứng ly hôn, cùng đi với anh là một cô gái.
Lúc Sở Nhiên gặp mặt cô ấy thì suýt nữa đã bất ngờ đến mức đứng không vững. Cô gái ấy mang gương mặt của Hinh Mai, cười đứng trước mặt cô chào với vẻ ngại ngần.
Trần Tư Thành bảo rằng cô ấy mất trí nhớ, mấy năm nay làm giáo viên mỹ thuật ở một trường cấp một nho nhỏ.
Nhờ một người tốt bụng giấu tên mà anh ấy đã tìm thấy Hinh Mai, cũng mất nhiều thời gian thuyết phục cô chấp nhận chuyện anh chính là chồng sắp cưới của cô ấy.
Chuyện mất trí nhớ có thể là thật, cũng có thể là một cách trốn tránh của cô ấy, nhưng cô gái đứng trước mặt họ bây giờ thực sự chính là người chị bất hạnh của Tiếu Nhiên, năm xưa cô ấy đã không chết.
Nhớ đến thân phận và địa vị lúc đó của của Cao Sơn - Từ Tĩnh Khang và cả A Dương - Tần Tranh, khả năng để bọn họ nội ứng ngoại hợp dàn xếp cứu được cô ấy cũng không khó gì mấy.
Nếu như không có màn tự kết liễu kia thì có lẽ cô ấy sẽ mất mạng dưới bàn tay Quý Thành Chí, bởi lẽ ông ta đã biết được mối quan hệ của Tiếu Nhiên và Hinh Mai.
Tiếu Nhiên được Quý Mộc liều chết bảo vệ thì đương nhiên người không tránh được kiếp nạn phải là Hinh Mai. Quý Thành Chí sẽ không dại gì để lại chị em họ làm một quả bom hẹn giờ, cũng không thể mạnh tay giết cả hai, bởi vì như thế sẽ gây hiềm khích giữa hai cha con.
Ông ta chỉ còn Quý Mộc là đứa con trai duy nhất, tuyệt đối sẽ không để con trai vì Tiếu Nhiên mà oán hận mình.
Bây giờ Sở Nhiên đã rõ vì sao lúc đó A Dương lại bất chấp tất cả ra mặt muốn xử lý hậu sự cho Hinh Mai.
Anh đã nhân cơ hội đó phối hợp cùng Cao Sơn đưa cô ấy trở về an toàn, cũng sắp xếp nơi trú ẩn và trị liệu cho cô ấy. Chỉ là sau khi tỉnh lại thì cô ấy mất trí nhớ, bọn họ cũng không có chút manh mối nào về thân nhân của Hinh Mai, cho nên tạm thời nhờ bà Tần ra mặt sắp xếp một công việc cho cô ấy mưu sinh.
Hinh Mai cũng chưa bao giờ có ý định muốn nhớ lại hay đề cập gì đến chuyện quá khứ, bao nhiêu năm đều lặng lẽ sống một mình.
Bây giờ cô ấy chấp nhận quay lại cùng Trần Tư Thành, có lẽ đã quên thật hay đã gạt bỏ quá khứ sang một bên.
Trần Tư Thành quyết định sẽ cùng Hinh Mai nuôi nấng Hinh Hinh. Cô bé sẽ biến thành đứa con duy nhất của bọn họ, bởi vì Hinh Mai đã mất khả năng làm mẹ sau khi tự mình rũ bỏ cái thai oan nghiệt của Quý Thành Chí khi xưa.
Đây cũng coi như là một kết cục có hậu cho cả bốn người. Giọt máu của nhà họ Quý vẫn còn tồn tại, Hinh Mai thay thế em gái dạy dỗ Hinh Hinh cả đời.
Cũng bởi vì không chịu nói sớm chuyện này mà đến hôm nay Tần Tranh vẫn còn được Sở Nhiên cho “ăn bơ”, chung phòng còn không được thì nói chi đến chuyện thịt thà.
Hôm nay xem như bước đầu giải quyết được một ải của ba Sở, vào lúc Tần Tranh xoa tay khoan khoái nghĩ đến tối hôm nay sẽ được ăn mặn thì đen đủi thay, từ xa có một bóng hồng đang lả lướt bước tới chỗ bọn họ đang đứng.
Kia không phải là vị hôn thê Uông Tư Đình trong truyền thuyết của Tần Tranh thì có thể là ai đây?
Ngay đến Sở Nhiên khi nghe đến hai từ này cũng không nhịn được ngây ngẩn cả người.
Bình thường bố cô là người rất dễ tính, ai nói gì cũng cười hi ha cho qua chuyện. Đến nỗi như sáu năm trước, khi Sở Nhiên đột ngột kết hôn rồi có sự xuất hiện của một đứa bé, hàng xóm bàn tán chỉ trỏ sau lưng rần trời nhưng ba Sở vẫn có thể điềm nhiên như không hằng ngày mở cửa buôn bán như thường.
Có khi gặp mấy bà hàng xóm nhiều chuyện kia, ba Sở còn có thể nhín ra đôi ba phút khoe cháu ngoại của ông xinh xắn, ngoan ngoãn như thế nào.
Chuyện ở rể này từ trước đến giờ ở nhà họ Sở cũng chưa hề có ai đề cập tới. Khi Sở Nhiên và Trần Tư Thành kết hôn cũng chỉ làm thủ tục ở cơ quan đăng ký cho có rồi ai về nhà nấy, Thỏ Con vẫn được hai ông bà chăm sóc từ trong tã lót đến giờ.
Cho nên, nhất định là ba Sở rất không vừa mắt với chàng rể mới này, biết rõ gia đình có thế lực như nhà họ Tần không đời nào chấp nhận việc cho con trai mình ở rể, ông muốn Tư lệnh Tần vì vậy biết khó mà lui.
Quả nhiên, vẻ mặt ông bà Tần liền hiện ra sự ngần ngại rồi đưa mắt nhìn nhau. Bà Tần lại nhìn con trai bình thản đứng bên cạnh Sở Nhiên, không cần nói cũng đủ biết là anh không có ý kiến gì với việc chui gầm chạn này rồi.
Nghĩ tới quãng thời gian sống âm thầm và suy sụp của con trai vài năm trước, bà Tần cắn môi quyết định rất nhanh chóng, cầm tay chồng gõ nhẹ vài cái.
Tư lệnh Tần đang cau mày vội giương mắt nhìn vợ mình với vẻ không thể tin rằng vợ mình có thể chấp nhận yêu cầu này. Nhưng đứng trước ánh mắt kiên quyết kia, ông không thể làm gì khác hơn là chiều theo ý bà.
- Chuyện này không có thể thương lượng lại sao, anh Tín?
- Không thể nào. Cậu cũng bảo thằng nhóc này là con trai thứ của cậu, tức là cậu cũng có một đứa con trai lớn hơn nó, chuyện hương hỏa trong nhà không phải lo. Tôi chỉ có một đứa con gái này, bảo tôi nhượng bộ là không thể nào. Trừ phi cậu muốn dùng quyền to thế lớn hiện giờ mà bắt ép dân đen như chúng tôi, chứ con gái nhà chúng tôi nhất quyết không gả ra ngoài.
Ba Sở cương quyết như thế nhưng trong lòng lại lo lắng làm người ta tức giận rồi làm hỏng chuyện hôn nhân của con gái. Nhưng ông không thể quá dễ dãi cho nhà họ Tần, họ có được quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng con gái của ông. Phim ảnh về cuộc sống con gái nhà bình dân làm dâu hào môn đầy rẫy ra đó thôi.
Ông Tần nghe thấy vậy chỉ thở dài thay đổi đối tượng tấn công, quay sang mẹ Sở:
- Chị dâu, ý chị thế nào?
Mẹ Sở bình thản rót một ly trà đặt trước mặt ba Sở, chờ những người trong phòng chịu đủ phập phồng rồi mới trả lời:
- Từ trước đến giờ mọi chuyện trong gia đình đều do ông nhà tôi quyết, ý của ông ấy cũng chính là ý của tôi.
Ông Tần không tìm được đồng minh còn rước thêm ghen tị với nếp nhà phu xướng phụ tùy của người ta.
Đừng nhìn ở quân khu ông làm tư lệnh oai phong hét ra lửa là vậy, khi về nhà thì người phụ nữ ôn nhu như nước ngồi bên cạnh mới chính là nóc nhà thật sự.
Ba người đàn ông trong nhà họ Tần dù bên ngoài có vẫy vùng oai nghiêm như thế nào, đứng trước cái nhăn mày của bà Tần đều không giữ được tấm lưng thẳng, bà ấy chính là nữ vương.
Phải chi ba Sở biết được truyền thống nữ tôn này của nhà họ Tần thì đã không phải lo lắng mà đề ra yêu cầu khó khăn này làm gì.
Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng được quyết định sau ba chữ “Con đồng ý” ngắn gọn của Tần Tranh, cha mẹ hai bên bắt đầu lao vào bàn bạc công việc chuẩn bị “gả” Tần Tranh đi. Sếp Tần có thời gian thong dong kéo vợ sắp cưới đi dạo xung quanh nhà hàng, bồi đắp tình cảm rạn nứt hai hôm nay.
Hai hôm trước Trần Tư Thành đã đến thành phố C để cùng Sở Nhiên làm thủ tục công chứng ly hôn, cùng đi với anh là một cô gái.
Lúc Sở Nhiên gặp mặt cô ấy thì suýt nữa đã bất ngờ đến mức đứng không vững. Cô gái ấy mang gương mặt của Hinh Mai, cười đứng trước mặt cô chào với vẻ ngại ngần.
Trần Tư Thành bảo rằng cô ấy mất trí nhớ, mấy năm nay làm giáo viên mỹ thuật ở một trường cấp một nho nhỏ.
Nhờ một người tốt bụng giấu tên mà anh ấy đã tìm thấy Hinh Mai, cũng mất nhiều thời gian thuyết phục cô chấp nhận chuyện anh chính là chồng sắp cưới của cô ấy.
Chuyện mất trí nhớ có thể là thật, cũng có thể là một cách trốn tránh của cô ấy, nhưng cô gái đứng trước mặt họ bây giờ thực sự chính là người chị bất hạnh của Tiếu Nhiên, năm xưa cô ấy đã không chết.
Nhớ đến thân phận và địa vị lúc đó của của Cao Sơn - Từ Tĩnh Khang và cả A Dương - Tần Tranh, khả năng để bọn họ nội ứng ngoại hợp dàn xếp cứu được cô ấy cũng không khó gì mấy.
Nếu như không có màn tự kết liễu kia thì có lẽ cô ấy sẽ mất mạng dưới bàn tay Quý Thành Chí, bởi lẽ ông ta đã biết được mối quan hệ của Tiếu Nhiên và Hinh Mai.
Tiếu Nhiên được Quý Mộc liều chết bảo vệ thì đương nhiên người không tránh được kiếp nạn phải là Hinh Mai. Quý Thành Chí sẽ không dại gì để lại chị em họ làm một quả bom hẹn giờ, cũng không thể mạnh tay giết cả hai, bởi vì như thế sẽ gây hiềm khích giữa hai cha con.
Ông ta chỉ còn Quý Mộc là đứa con trai duy nhất, tuyệt đối sẽ không để con trai vì Tiếu Nhiên mà oán hận mình.
Bây giờ Sở Nhiên đã rõ vì sao lúc đó A Dương lại bất chấp tất cả ra mặt muốn xử lý hậu sự cho Hinh Mai.
Anh đã nhân cơ hội đó phối hợp cùng Cao Sơn đưa cô ấy trở về an toàn, cũng sắp xếp nơi trú ẩn và trị liệu cho cô ấy. Chỉ là sau khi tỉnh lại thì cô ấy mất trí nhớ, bọn họ cũng không có chút manh mối nào về thân nhân của Hinh Mai, cho nên tạm thời nhờ bà Tần ra mặt sắp xếp một công việc cho cô ấy mưu sinh.
Hinh Mai cũng chưa bao giờ có ý định muốn nhớ lại hay đề cập gì đến chuyện quá khứ, bao nhiêu năm đều lặng lẽ sống một mình.
Bây giờ cô ấy chấp nhận quay lại cùng Trần Tư Thành, có lẽ đã quên thật hay đã gạt bỏ quá khứ sang một bên.
Trần Tư Thành quyết định sẽ cùng Hinh Mai nuôi nấng Hinh Hinh. Cô bé sẽ biến thành đứa con duy nhất của bọn họ, bởi vì Hinh Mai đã mất khả năng làm mẹ sau khi tự mình rũ bỏ cái thai oan nghiệt của Quý Thành Chí khi xưa.
Đây cũng coi như là một kết cục có hậu cho cả bốn người. Giọt máu của nhà họ Quý vẫn còn tồn tại, Hinh Mai thay thế em gái dạy dỗ Hinh Hinh cả đời.
Cũng bởi vì không chịu nói sớm chuyện này mà đến hôm nay Tần Tranh vẫn còn được Sở Nhiên cho “ăn bơ”, chung phòng còn không được thì nói chi đến chuyện thịt thà.
Hôm nay xem như bước đầu giải quyết được một ải của ba Sở, vào lúc Tần Tranh xoa tay khoan khoái nghĩ đến tối hôm nay sẽ được ăn mặn thì đen đủi thay, từ xa có một bóng hồng đang lả lướt bước tới chỗ bọn họ đang đứng.
Kia không phải là vị hôn thê Uông Tư Đình trong truyền thuyết của Tần Tranh thì có thể là ai đây?
Danh sách chương