A Dương trở thành người quan trọng trong căn cứ, đồng nghĩa với việc phải dành rất nhiều thời gian để xử lý những công việc mà Cao Sơn để lại. Từ sáng sớm, người đã ra khỏi nhà nên Tiểu Dã thường xuyên không gặp được anh cả ngày. Chỉ khi đêm đã sâu, A Dương mới mang theo sự mệt mỏi trở về, vừa ngã xuống giường đã ngủ say như chết. Có mấy lần Tiểu Dã dợm muốn hỏi về chuyện của đoàn thực địa nhưng lại chần chờ, hạnh phúc mong manh lúc này chắc hẳn sẽ bị tổn hại nếu như cô xé toạc tấm màn bí ẩn ấy.

Bảy ngày sau, Quý Thành Chí giao việc trông nom quản lý ở căn cứ cho A Dương và những tên tâm phúc còn lại, phân công sắp xếp khéo léo để không ai vượt quyền ai. Con cáo già Quý Thành Chí muốn dùng bọn họ để kềm chế lẫn nhau nhằm dễ bề quản lý.

Một lần nữa Tiểu Dã lại được A Dương mang đến để tá túc trong nhà Quý Mộc. Cô không có gì phàn nàn về sự sắp xếp này của anh, thậm chí còn rất hài lòng vì được ở cạnh bầu bạn với Tiếu Nhiên. Tiểu Dã đã bắt đầu chán ngán những ngày dài một mình chờ đợi trong căn nhà tranh ấy.

Gần một tháng không gặp, sắc mặt Tiếu Nhiên đã hồng hào hơn xưa, nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt bắt đầu bầu bĩnh trở lại . Nhìn cô ấy chẳng khác mấy so với khi bọn họ gặp gỡ vào hai tháng trước, nếu như không nhìn vào đôi mắt nhuốm vẻ u buồn kia.

A Dương gặp Quý Mộc chào hỏi vài câu, hỏi xem dạo này cậu ta làm gì, có cần thêm gì nữa không. Quý Mộc bây giờ chỉ bận rộn xoay quanh Tiếu Nhiên, mọi nhu cầu cũng không phức tạp mấy, chỉ bảo anh mua thêm cho cậu ta một ít vật liệu linh tinh vừa dùng hết. A Dương cầm tờ danh sách, xoa đầu Tiểu Dã nhỏ nhẹ căn dặn vài câu rồi đi ra ngoài. Người vừa đi là đã mất hút tận mấy ngày liền.

Chuyến đi này của Quý Thành Chí tốn nhiều thời gian hơn mọi khi, bởi vì lão đại đích thân ra mặt nên người bên Lục Tuân đã nhân cơ hội này tăng gấp đôi lượng hàng muốn mua. Từ căn cứ đến chỗ giao dịch cũng phải vượt mấy ngày đường, ngoài Quý Thành Chí ra thì không một ai biết địa điểm chính xác và tuyến đường bọn họ sắp đi. Bản tính cáo già nhiều năm không đổi, Quý Thành Chí chưa bao giờ đặt an toàn của mình vào tay bất cứ người nào cả.

Một đêm trăng non đầu tháng, căn nhà của Quý Mộc rốt cuộc có người tới thăm, A Dương nhiều ngày không gặp đang lững thững bước vào sân nhỏ rồi gõ cửa. Những tưởng sẽ gặp cô gái nhỏ rạng rỡ mở cửa chờ mình, nhưng chào đón anh chỉ có khoảng không gian vắng lặng như tờ, căn nhà gỗ chìm trong bóng tối đặc quánh. Cảm giác bất an chạy dọc sống lưng, A Dương vội vàng đẩy cửa.

Trong căn phòng khách tối tăm vắng lặng ấy đột nhiên vang lên tiếng bật lửa tí tách. Ánh nến lảo đảo rồi bừng sáng lên, chiếu rọi vẻ mặt của thiếu niên âm trầm ngồi cạnh chiếc bàn con đang vuốt ve khẩu súng.

- Đến rồi à? Anh đến nhanh hơn tôi tưởng đấy, Anh Dương à!

Đầu óc A Dương xoay chuyển một lúc, cuối cùng nhắm mắt, thở dài hỏi:

- Tiểu Dã đâu?

- Đang được chăm sóc rất tốt, anh không cần thiết phải bận tâm. Chẳng phải bây giờ việc anh nên làm là ráo riết thôn tính cả cái chỗ này hay sao? Tìm đến chỗ tôi để làm gì?

A Dương cười nhạt.

- Cậu nói vớ vẩn gì thế?

Cộp!

Quý Mộc đặt mạnh bán súng lên chiếc bàn gỗ, ánh mắt bắt đầu đỏ ngầu quát lên với A Dương:

- Anh dám nói người tiết lộ hành tung lần này của bố tôi không phải là anh sao? Tôi tin tưởng xem anh như anh em ruột thịt, tôi cho anh sự tôn trọng tuyệt đối để giờ này anh không tiếc lợi dụng tôi tổn thương đến người thân nhất của tôi. Còn gì mà anh không dám làm nữa?

- Cậu biết chuyện của cha mình rồi!

Đó không phải là một câu hỏi, mà là lời khẳng định. Nhìn phản ứng mãnh liệt này của Quý Mộc, có lẽ cậu ta đã nhận được tin tức về cái chết của Quý Thành Chí rồi.

Vào ba ngày trước, trong buổi giao dịch cuối cùng, Quý Thành Chí và Lục Tuân rơi vào vòng vây của cảnh sát, liều chết chống cự liền bị bắn chết. Mặc dù ông ta đã cải trang thành một lão già gầy gò đi bên “Quý Thành Chí” như nguyên bản, không hiểu sao cảnh sát lại tập trung vào mỗi mình ông ta. Hai bên Quý Thành Chí và Lục Tuân thiệt hại nghiêm trọng, chỉ có một vài người lọt lưới lê thân trở về báo tin. Người chưa đi về đến cằn cứ đã bị bắt lấy để ngăn chặn tin tức truyền đến chỗ này. Cho nên lúc bước vào đây A Dương đã sơ suất không cảnh giác, chính là vì nghĩ Quý Mộc vẫn chưa hay biết rằng trong lúc giằng co chống trả, Quý Thành Chí đã bị cảnh sát tiêu diệt.

- Tôi suy đi nghĩ lại bao lần vẫn không dám tin vào suy đoán của mình. Nhưng sự thật rành rành, cả cái căn cứ này chỉ có mình anh có thể đoán biết được bố tôi đã cải trang thành một người khác. Là tôi sơ sót để lộ sơ hở khi nhờ anh mua vật liệu đã dùng hết, để anh từ chỗ đó đoán ra đặc điểm nhận dạng của ông ấy lần này. Anh em à, anh đối với tôi tốt lắm, tốt vô cùng!

- Là tôi có lỗi với cậu, việc này chẳng liên quan gì đến người khác.

Quý Mộc cất giọng cười to, tiếng cười vang dội xen lẫn uất nghẹn.

- Năm xưa anh cứu mạng tôi chắc cũng không phải do tình cờ nhỉ? Nhà tôi còn đáp cả cái mạng của Quý Lâm vào đó để tạo con đường cho anh đi đến ngày hôm nay. Nói, anh thuộc về phe phái nào? Anh không nói thì tôi giết con đàn bà của anh. Nói!

Ánh đèn ở một nơi khác trong phòng được đốt lên, soi rõ một cô gái đang bị trói gô trên ghế, hai tay thít chặt vào ghế, miệng và mắt bị bịt kín. Theo tiếng quát của Quý Mộc, ánh đèn laze màu đỏ đột nhiên quét đến rồi dừng lại trên vùng thái dương của cô gái. Là ống ngắm súng trường.

A Dương chỉ khựng lại một chút rồi cười nhạt, cất giọng lãnh đạm:

- Cậu cũng đừng đề cao tầm quan trọng của cô ta quá, đó chỉ là đồ chơi qua đường. Cậu nghĩ dùng cô ta ra làm lá chắn thì có thể ngăn cản được tôi sao? Cô ta cũng chỉ có tác dụng làm tấm bình phong cho tôi dễ bề hành động, cộng thêm tiện lợi giải quyết nhu cầu của đàn ông mà thôi. Muốn chém muốn giết gì tùy cậu, hay để lại dùng cũng không tệ, dù sao... đồ chơi cũng còn khá tươi mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện