Bàn tay Châu Cẩn Văn run rẩy siết chặt cổ Đường Thi Dật, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng như dùng mực in. Đường Thi Dật dùng hai tay điên cuồng đẩy ông ta ra, nhưng sức lực của một phụ nữ mảnh mai nào thấm vào đâu so với gã đàn ông trung niên khỏe mạnh. Những ngón tay Châu Cẩn Văn xiết chặt, tròng mắt Đường Thi Dật dần dần mất đi tiêu cự, hơi thở tưởng như sắp nghẹn lại, hai tay từ từ mất đi sức lực.
Chuông đồng hồ trên tường gõ vang, Châu Cẩn Văn như sực tỉnh từ cơn điên cuồng. Ông ta nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, bây giờ giờ tuy chẳng còn gia đình yên ấm nhưng cũng là cơm áo không lo, không thể vì con đàn bà lẳng lơ hạ tiện này mà chôn vùi cả cuộc đời còn lại được. Thế là ông ta bỏ mặc Đường Thi Dật đang từ từ sụm xuống bên kệ bếp ho khan liên tục để vào phòng ngủ, thu dọn tất cả những thứ liên quan đến mình. Kể cả những đồ vật đắt giá đã tặng Đường Thi Dật suốt thời gian qua, Chu Cẩn Văn cũng gom đi hết.
Đường Thi Dật đang thần trí mơ hồ, dù muốn ngăn cản cũng không được, chỉ đành nhìn theo Chu Cẩn Văn tay xách nách mang đi ra khỏi nhà, ông ta thậm chí không thèm khóa cửa lại.
Châu Cẩn Văn không biết rằng sau khi mình rời đi, đã có một người khác vào nhà, thừa nước đục thả câu, làm chuyện tác tệ với Đường Thi Dật.
Châu Cẩn Văn run run bưng ly cà phê đã nguội hớp một ngụm, không chú ý đến một người khác đã vào phòng.
- Ông Châu, cảm ơn đã hợp tác. Nhưng trước khi chúng tôi xác minh những gì ông nói có phải sự thật không thì đành phải phiền ông ở lại trong phòng tạm giam, chờ chúng tôi điều tra rõ ràng. Ông có thể liên hệ luật sư làm thủ tục bảo lãnh sau khi hết thời hạn tạm giam 24 giờ.
Châu Cẩn Văn nhìn về phía người mới tới, ông ta nhận ra người cảnh sát này. Anh ta chính là người đội trưởng điều tra vụ việc của Chu Hà Quang mấy tháng trước, hình như họ Tần. Đội trưởng Tần làm việc rất tỉ mỉ lại có thủ đoạn, nếu không Chu Hà Quang lúc này chắc vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi.
Người cảnh sát mập mạp lúc nãy tiến đến dẫn ông ra ngoài, Tần Tranh đột nhiên lên tiếng:
- Ông Châu, có thể hỏi ông thêm một việc không?
- Có, có thể. Sếp cứ hỏi.
- Ông thường xuyên tới nhà của Đường Thi Dật, vậy ông có nhớ những chậu hoa cảnh trên ban công được trồng lúc nào không? Ai là người chăm sóc chúng?
Châu Cẩn Văn hơi bất ngờ, nhưng thấy câu hỏi vô thưởng vô phạt này chẳng ảnh hưởng gì đến mình nên cũng suy nghĩ rồi trả lời nhanh chóng.
- Hình như bắt đầu từ mấy tháng trước đã có rồi. Còn người chăm sóc? Tôi nghĩ có lẽ là trợ lý của cô ấy, vì giai đoạn trước Đường Thi Dật ở đoàn phim nhiều hơn ở nhà. Hơn nữa, cô ấy không đếm xỉa gì đến việc nhà chứ đừng nói là chăm sóc hoa cỏ gì.
Tần Tranh nghe vậy, trên mặt xuất hiện vẻ đăm chiêu, ra hiệu cho Thường Thanh mang Châu Cẩn Văn đi, trong phòng chỉ còn lại mình anh tựa trên chiếc bàn dài lặng yên suy nghĩ.
Cách một lớp kính, Sở Nhiên nhìn kỹ người đàn ông đang cúi đầu trầm ngâm kia. Thời gian đã rút đi nét hoang dã và lãng tử thời thiếu niên, mang lại một người đàn ông thành thục và trầm lắng hơn. Ánh mắt nồng nhiệt ngày xưa nhìn cô giờ đây cũng ẩn giấu những xúc cảm xa lạ, đôi khi có vẻ trốn tránh. Sự mâu thuẫn trong đôi mắt đó khiến cô vừa muốn tìm hiểu lại vừa sợ nó sẽ dẫn tới một sự thật không thể chấp nhận nào đó.
Dòng suy nghĩ miên man bị cắt đứt bởi tiếng mở cửa, Tần Tranh hướng phía bên ngoài gọi.
- Thanh, cậu theo anh đi ra ngoài một chuyến nữa.
Nhìn thấy Sở Nhiên còn đứng bên ngoài cửa kính, bước chân anh khựng lại rồi đến gần hỏi nhỏ:
- Em không sao chứ? Lúc nãy có bị thương chỗ nào không?
Sở Nhiên lắc đầu, chú ý đến cánh tay trái vẫn để xuôi bên người của anh, đáy mắt xẹt qua vẻ lo lắng nhưng sau đó lại buông thõng mắt không nhìn nữa. Anh nhìn đồng hồ trên tay, chần chờ rồi rút ra một chiếc thẻ đưa cho cô.
- Tôi có việc phải ra ngoài bây giờ, không tiện mang em theo. Với tình hình bây giờ, em ở đây sẽ an toàn nhất. Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cầm lấy chiếc thẻ đến nhà ăn dùng cơm rồi vào phòng tôi nghỉ ngơi nhé. Chưa biết lúc nào tôi sẽ về, laptop riêng của tôi em có thể dùng, mật khẩu là ngày sinh của em.
Sở Nhiên ngước mắt lên nhìn anh, mở miệng muốn từ chối, lại nghe anh cất giọng càng dịu dàng hơn, giọng nói pha chút nài nỉ nhỏ bé đến mức chỉ mình cô nghe được.
- Ngoan. Em đừng khiến tôi phân tâm vì lo lắng cho em. Được không, Tiểu Dã?
“Được không, Tiểu Dã?”
Đó chính là câu thần chú mà mỗi lần anh muốn cô nghe lời, sẽ dùng cái giọng dịu dàng đến tan chảy ấy mà bảo cô. Trăm lần như một, cô gái tên Tiểu Dã ấy sẽ buông hết mọi sự chống đối mà nghe theo lời anh, A Dương sẽ nở một nụ cười đầy hài lòng lẫn yêu thương nhìn cô. Tiểu Dã của ngày ấy vô trí đến độ tin tưởng và sẵn sàng làm tất cả theo lời anh.
Hốc mắt Sở Nhiên nóng lên, nhanh chóng nhận lấy tấm thẻ rồi xoay người bước đi. Bao nhiêu năm trôi qua lại nghe được câu nói ấy, cảm giác vẫn vẹn nguyên nhưng xen lẫn bao nhiêu chua chát thì chỉ có cô mới hiểu. Cô khoanh tay, siết chặt nắm đấm trước ngực. Đã qua rồi thời thiếu nữ đốt cháy sinh mệnh của mình vì tình yêu dành cho một chàng trai rồi, Sở Nhiên!
Tần Tranh nhìn theo bóng lưng cô gái đang khuất sau ngã rẽ hành lang, không khỏi nở nụ cười tự giễu. Có lẽ ma quỷ ám ảnh khiến anh thốt lên câu nói dỗ dành cô theo thói quen ấy. Anh phải tập quen dần với giới hạn mà cô đã đặt ra, chỉ có thể bước từng bước nhỏ mới mong ngày nào đó đặt chân trở lại vùng đất mình từng ngự trị trong tim cô.
Kiên nhẫn, Tần Tranh, phải kiên nhẫn!
Chung cư Hằng Thịnh vào buổi trưa người ra vào tấp nập. Người bảo vệ tên Từ Bá Khiêm vừa mới bàn giao ca trực xong, đang vác chiếc ba lô bước ra vỉa hè.
Hôm nay tâm trạng anh ta không thoải mái lắm, cứ cảm thấy có chuyện xui xẻo lớn sắp xảy ra cho mình, thế là càng bước càng nhanh chóng, sốt ruột muốn trở về căn phòng trọ bên kia đường sớm một chút.
Trước cửa phòng, một người đàn ông to cao tròn trĩnh đang nhìn về phía anh ta. Giác quan thứ sáu thôi thúc khiến anh ta co chân chạy nhanh về hướng khác. Người đàn ông kia nhanh chóng đuổi theo, miệng hét to:
- Từ Bá Khiêm, đứng lại!
Người trên đường đông đúc, Từ Bá Khiêm luồn trái lách phải, rốt cuộc bỏ rơi được anh chàng mập ở lại phía sau. Lúc anh ta ngỡ mình đã an toàn muốn lách vào con hẻm nhỏ nghỉ mệt một lúc, còn chưa kịp làm gì thì một bàn chân từ trong góc đưa ra chuẩn xác nhắm trúng cổ chân anh ta quét mạnh.
Từ Bá Khiêm bị vấp ngã, lăn hai vòng dưới đất. Những dù sao tuổi anh ta còn trẻ, lại được đào tạo nghiệp vụ bảo vệ cơ bản nên lấy lại thăng bằng nhanh chóng, đứng dậy bắt đầu muốn chạy tiếp.
Người mới nãy tóm lấy tay anh ta một cách nhanh chóng, xoay ngược lại rồi dùng sức. Từ Bá Khiêm cảm thấy một nguồn lực cực mạnh bốc cả người mình nhào lên không trung, sau đó cả người liền tiếp xúc với mặt đất tạo nên một tiếng “Rầm!” thật lớn.
Lưng và mông anh ta tê dại, ruột gan phèo phổi trong bụng như muốn đảo lộn khắp nơi, chỉ biết nằm ngửa rên rỉ. Bên chân anh hiện lên một đôi giày da bóng loáng, một bóng người ngược lại ánh mặt trời chói chang ban trưa bao trùm lên anh ta.
Từ Bá Khiêm thấy người đội trưởng cảnh sát hôm qua đang vừa xoay cổ tay phải anh ta vừa lầu bầu:
- Lâu ngày không hoạt động, mới sử dụng có một tí mà đã chịu không nổi, là anh ta nặng hay tay mình yếu?
Thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm kinh hoảng, sếp Tần nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng bóng.
- Fan cuồng của Đường Thi Dật, chào anh!
Chuông đồng hồ trên tường gõ vang, Châu Cẩn Văn như sực tỉnh từ cơn điên cuồng. Ông ta nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, bây giờ giờ tuy chẳng còn gia đình yên ấm nhưng cũng là cơm áo không lo, không thể vì con đàn bà lẳng lơ hạ tiện này mà chôn vùi cả cuộc đời còn lại được. Thế là ông ta bỏ mặc Đường Thi Dật đang từ từ sụm xuống bên kệ bếp ho khan liên tục để vào phòng ngủ, thu dọn tất cả những thứ liên quan đến mình. Kể cả những đồ vật đắt giá đã tặng Đường Thi Dật suốt thời gian qua, Chu Cẩn Văn cũng gom đi hết.
Đường Thi Dật đang thần trí mơ hồ, dù muốn ngăn cản cũng không được, chỉ đành nhìn theo Chu Cẩn Văn tay xách nách mang đi ra khỏi nhà, ông ta thậm chí không thèm khóa cửa lại.
Châu Cẩn Văn không biết rằng sau khi mình rời đi, đã có một người khác vào nhà, thừa nước đục thả câu, làm chuyện tác tệ với Đường Thi Dật.
Châu Cẩn Văn run run bưng ly cà phê đã nguội hớp một ngụm, không chú ý đến một người khác đã vào phòng.
- Ông Châu, cảm ơn đã hợp tác. Nhưng trước khi chúng tôi xác minh những gì ông nói có phải sự thật không thì đành phải phiền ông ở lại trong phòng tạm giam, chờ chúng tôi điều tra rõ ràng. Ông có thể liên hệ luật sư làm thủ tục bảo lãnh sau khi hết thời hạn tạm giam 24 giờ.
Châu Cẩn Văn nhìn về phía người mới tới, ông ta nhận ra người cảnh sát này. Anh ta chính là người đội trưởng điều tra vụ việc của Chu Hà Quang mấy tháng trước, hình như họ Tần. Đội trưởng Tần làm việc rất tỉ mỉ lại có thủ đoạn, nếu không Chu Hà Quang lúc này chắc vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi.
Người cảnh sát mập mạp lúc nãy tiến đến dẫn ông ra ngoài, Tần Tranh đột nhiên lên tiếng:
- Ông Châu, có thể hỏi ông thêm một việc không?
- Có, có thể. Sếp cứ hỏi.
- Ông thường xuyên tới nhà của Đường Thi Dật, vậy ông có nhớ những chậu hoa cảnh trên ban công được trồng lúc nào không? Ai là người chăm sóc chúng?
Châu Cẩn Văn hơi bất ngờ, nhưng thấy câu hỏi vô thưởng vô phạt này chẳng ảnh hưởng gì đến mình nên cũng suy nghĩ rồi trả lời nhanh chóng.
- Hình như bắt đầu từ mấy tháng trước đã có rồi. Còn người chăm sóc? Tôi nghĩ có lẽ là trợ lý của cô ấy, vì giai đoạn trước Đường Thi Dật ở đoàn phim nhiều hơn ở nhà. Hơn nữa, cô ấy không đếm xỉa gì đến việc nhà chứ đừng nói là chăm sóc hoa cỏ gì.
Tần Tranh nghe vậy, trên mặt xuất hiện vẻ đăm chiêu, ra hiệu cho Thường Thanh mang Châu Cẩn Văn đi, trong phòng chỉ còn lại mình anh tựa trên chiếc bàn dài lặng yên suy nghĩ.
Cách một lớp kính, Sở Nhiên nhìn kỹ người đàn ông đang cúi đầu trầm ngâm kia. Thời gian đã rút đi nét hoang dã và lãng tử thời thiếu niên, mang lại một người đàn ông thành thục và trầm lắng hơn. Ánh mắt nồng nhiệt ngày xưa nhìn cô giờ đây cũng ẩn giấu những xúc cảm xa lạ, đôi khi có vẻ trốn tránh. Sự mâu thuẫn trong đôi mắt đó khiến cô vừa muốn tìm hiểu lại vừa sợ nó sẽ dẫn tới một sự thật không thể chấp nhận nào đó.
Dòng suy nghĩ miên man bị cắt đứt bởi tiếng mở cửa, Tần Tranh hướng phía bên ngoài gọi.
- Thanh, cậu theo anh đi ra ngoài một chuyến nữa.
Nhìn thấy Sở Nhiên còn đứng bên ngoài cửa kính, bước chân anh khựng lại rồi đến gần hỏi nhỏ:
- Em không sao chứ? Lúc nãy có bị thương chỗ nào không?
Sở Nhiên lắc đầu, chú ý đến cánh tay trái vẫn để xuôi bên người của anh, đáy mắt xẹt qua vẻ lo lắng nhưng sau đó lại buông thõng mắt không nhìn nữa. Anh nhìn đồng hồ trên tay, chần chờ rồi rút ra một chiếc thẻ đưa cho cô.
- Tôi có việc phải ra ngoài bây giờ, không tiện mang em theo. Với tình hình bây giờ, em ở đây sẽ an toàn nhất. Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cầm lấy chiếc thẻ đến nhà ăn dùng cơm rồi vào phòng tôi nghỉ ngơi nhé. Chưa biết lúc nào tôi sẽ về, laptop riêng của tôi em có thể dùng, mật khẩu là ngày sinh của em.
Sở Nhiên ngước mắt lên nhìn anh, mở miệng muốn từ chối, lại nghe anh cất giọng càng dịu dàng hơn, giọng nói pha chút nài nỉ nhỏ bé đến mức chỉ mình cô nghe được.
- Ngoan. Em đừng khiến tôi phân tâm vì lo lắng cho em. Được không, Tiểu Dã?
“Được không, Tiểu Dã?”
Đó chính là câu thần chú mà mỗi lần anh muốn cô nghe lời, sẽ dùng cái giọng dịu dàng đến tan chảy ấy mà bảo cô. Trăm lần như một, cô gái tên Tiểu Dã ấy sẽ buông hết mọi sự chống đối mà nghe theo lời anh, A Dương sẽ nở một nụ cười đầy hài lòng lẫn yêu thương nhìn cô. Tiểu Dã của ngày ấy vô trí đến độ tin tưởng và sẵn sàng làm tất cả theo lời anh.
Hốc mắt Sở Nhiên nóng lên, nhanh chóng nhận lấy tấm thẻ rồi xoay người bước đi. Bao nhiêu năm trôi qua lại nghe được câu nói ấy, cảm giác vẫn vẹn nguyên nhưng xen lẫn bao nhiêu chua chát thì chỉ có cô mới hiểu. Cô khoanh tay, siết chặt nắm đấm trước ngực. Đã qua rồi thời thiếu nữ đốt cháy sinh mệnh của mình vì tình yêu dành cho một chàng trai rồi, Sở Nhiên!
Tần Tranh nhìn theo bóng lưng cô gái đang khuất sau ngã rẽ hành lang, không khỏi nở nụ cười tự giễu. Có lẽ ma quỷ ám ảnh khiến anh thốt lên câu nói dỗ dành cô theo thói quen ấy. Anh phải tập quen dần với giới hạn mà cô đã đặt ra, chỉ có thể bước từng bước nhỏ mới mong ngày nào đó đặt chân trở lại vùng đất mình từng ngự trị trong tim cô.
Kiên nhẫn, Tần Tranh, phải kiên nhẫn!
Chung cư Hằng Thịnh vào buổi trưa người ra vào tấp nập. Người bảo vệ tên Từ Bá Khiêm vừa mới bàn giao ca trực xong, đang vác chiếc ba lô bước ra vỉa hè.
Hôm nay tâm trạng anh ta không thoải mái lắm, cứ cảm thấy có chuyện xui xẻo lớn sắp xảy ra cho mình, thế là càng bước càng nhanh chóng, sốt ruột muốn trở về căn phòng trọ bên kia đường sớm một chút.
Trước cửa phòng, một người đàn ông to cao tròn trĩnh đang nhìn về phía anh ta. Giác quan thứ sáu thôi thúc khiến anh ta co chân chạy nhanh về hướng khác. Người đàn ông kia nhanh chóng đuổi theo, miệng hét to:
- Từ Bá Khiêm, đứng lại!
Người trên đường đông đúc, Từ Bá Khiêm luồn trái lách phải, rốt cuộc bỏ rơi được anh chàng mập ở lại phía sau. Lúc anh ta ngỡ mình đã an toàn muốn lách vào con hẻm nhỏ nghỉ mệt một lúc, còn chưa kịp làm gì thì một bàn chân từ trong góc đưa ra chuẩn xác nhắm trúng cổ chân anh ta quét mạnh.
Từ Bá Khiêm bị vấp ngã, lăn hai vòng dưới đất. Những dù sao tuổi anh ta còn trẻ, lại được đào tạo nghiệp vụ bảo vệ cơ bản nên lấy lại thăng bằng nhanh chóng, đứng dậy bắt đầu muốn chạy tiếp.
Người mới nãy tóm lấy tay anh ta một cách nhanh chóng, xoay ngược lại rồi dùng sức. Từ Bá Khiêm cảm thấy một nguồn lực cực mạnh bốc cả người mình nhào lên không trung, sau đó cả người liền tiếp xúc với mặt đất tạo nên một tiếng “Rầm!” thật lớn.
Lưng và mông anh ta tê dại, ruột gan phèo phổi trong bụng như muốn đảo lộn khắp nơi, chỉ biết nằm ngửa rên rỉ. Bên chân anh hiện lên một đôi giày da bóng loáng, một bóng người ngược lại ánh mặt trời chói chang ban trưa bao trùm lên anh ta.
Từ Bá Khiêm thấy người đội trưởng cảnh sát hôm qua đang vừa xoay cổ tay phải anh ta vừa lầu bầu:
- Lâu ngày không hoạt động, mới sử dụng có một tí mà đã chịu không nổi, là anh ta nặng hay tay mình yếu?
Thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm kinh hoảng, sếp Tần nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng bóng.
- Fan cuồng của Đường Thi Dật, chào anh!
Danh sách chương