Chương 986
Phó Đình Viễn nhìn chiếc túi nhỏ đó và nghĩ rằng có lẽ 80% Du Ân sẽ lại cất nó đi.
Phó Đình Viễn sắp xếp cho Đổng Văn Tuệ ở tại một thành phố nhỏ cấp ba gần Giang Thành, nơi có phong cảnh đẹp và khí hậu dễ chịu, đây là một trong số ít thành phố có chất lượng không khí tuyệt vời trong cả nước, rất thích hợp để nghỉ hưu dưỡng lão.
Sau khi hai người đến Giang Thành, tài xế đón bọn họ, lái xe đến thành phố đó trong ba giờ, Đổng Văn Tuệ rất hài lòng với ngôi nhà này, căn biệt thự hai tầng hướng biển đủ để bà ta ở một mình.
Phó Đình Viễn nhàn nhạt nói: “Con đã nhờ người quét dọn vệ sinh, cũng đã mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, sau này nếu mẹ cảm thấy cần gì thì có thể tự đi mua.”
“Nếu như cảm thấy sống quá cô đơn, có thể tìm bảo mẫu giúp mẹ làm việc nhà, nhân tiện tán gẫu với mẹ.”
Đổng Văn Tuệ cảm kích trả lời: “Được.”
Lần này bà ta thật sự rất hài lòng, qua Mỹ lâu như vậy, tâm tính của bà ta cũng được rèn giũa rất nhiều.
Chỉ cần có thể trở về nước, bà ta sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Phó Đình Viễn lại nói: “Dọn dẹp và nghỉ ngơi đi, con đi trước.”
Đổng Văn Tuệ giữ anh lại: “À… con có muốn ở lại và ăn cơm với mẹ không?”
“Không cần.” Khuôn mặt của Phó Đình Viễn lộ ra vẻ mệt mỏi, anh không có tâm trạng để ăn tối với Đổng Văn Tuệ.
Đối với người mẹ này, bây giờ anh vẫn cảm thấy rất xa lạ.
Vì vậy, sau khi từ chối, anh lại ngồi lên xe và yêu cầu tài xế lái xe chở anh đi.
Phó Đình Viễn không yêu cầu tài xế lái xe trở lại Giang Thành, mà là vào khách sạn.
Tài xế cũng đã lái xe mấy tiếng đồng hồ, cũng đã mệt lắm rồi.
Anh vội vã đến Mỹ, đón Đổng Văn Tuệ và vội vã trở về, anh lại càng mệt mỏi hơn, chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Sở dĩ anh đi đi về về vội vàng như vậy là vì anh muốn hoàn thành những việc này càng sớm càng tốt và nhanh chóng dành thời gian cho Du Ân.
Vào nhận phòng khách sạn, tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ, Phó Đình Viễn gọi điện cho Du Ân để thông báo anh đã trở về an toàn và Đổng Văn Tuệ đã ổn định.
Phó Đình Viễn ban đầu muốn thực hiện một cuộc gọi video, nhưng Du Ân đã dập máy và gọi lại cho anh một cuộc gọi thoại: “Xin lỗi, em đang ở bên ngoài, không tiện gọi video.”
Phó Đình Viễn có thể hiểu được, Du Ân có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, cảm thấy rất đau lòng: “Anh ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừm.” Phó Đình Viễn cảm khái nói: “Cuối cùng cũng trở về.”
Anh lại thấp giọng nói: “Chờ anh, anh nghỉ ngơi xong sẽ tìm em.”
Sau vài ngày xa cách, anh cảm thấy mình sắp phát điên nếu khi nghĩ về cô rồi.
Nếu không phải thân thể anh thật sự chịu không nổi, hiện tại anh rât muốn bay thẳng đến Bắc Kinh tìm cô.
“Được.” Du Ân đáp lại, nói: “Anh mau nghỉ ngơi đi, em còn có việc ở chỗ này, cúp điện thoại trước nhé.”
Phó Đình Viễn cầm chiếc điện thoại đã bị cúp máy, cảm thấy rất mất mác.
Cô có chuyện gì quan trọng mà không thể trò chuyện với anh chứ?