Nói thẳng ra, anh không đổ đốn như Thiên Thiến.

Tính cách, một phần là do thiên bẩm, phần còn lại mới là do nuôi dưỡng mà

thành.

Ông cụ đảo mắt, không khách khí ruồng bỏ anh: “Cháu cho rằng cháu tốt đẹp lắm hả?”

Phó Đình Viễn: “…”

Nhà ba mẹ Phó Đình Viễn.

Sau khi cúp máy, Đồng Văn Huệ an ủi Thẩm Dao đang khóc thảm thiết như mưa: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, dì đã quở trách nó rồi.”

“Đợi một lúc nữa thằng bé bình tĩnh lại, nhất định sẽ gọi điện cho cháu.”

Thẩm Dao vẫn rơi nước mắt: “Dì Huệ, Đình Viễn thật sự sẽ không quan tâm đến cháu nữa, đúng không?”

“Làm sao có thể chứ!” Đồng Văn Huệ nói: “Hai đứa chỉ tạm thời xích mích cãi nhau thôi, hai người ở bên nhau nào có chuyện không bao giờ gặp trở ngại? Bình tĩnh lại là ổn ngay thôi.”

Phó Thiến Thiến nằm trên sô pha bên cạnh, nghịch điện thoại di động, vừa chơi vừa nói: “Anh của em cũng thật quá quắt, vì Du Ân mà cãi nhau với Dao Dao như vậy, có phải bị điên rồi không?”.

Đồng Văn Huệ suýt chút nữa bị lời nói của cô ta chọc tức chết, cô ta không phải đang thêm dầu vào lửa sao?

Vạch rõ rằng anh cô ta vì Du Ân mà cãi nhau với Thẩm Dao, khiến Thẩm Dao không biết giấu mặt vào đâu?

Đổng Văn Huệ hung hăng lườm Phó Thiến Thiến, lại an ủi Thẩm Dao lần nữa: “Đình Viễn làm sao có thể vì Du Ân mà cãi nhau với cháu? Nó là vì hình tượng của cháu, cũng là vì hình tượng của nhà họ Phó chúng ta, không phải

sao?”

Câu “nhà họ Phó chúng ta” của Đồng Văn Huệ khiến tâm trạng của Thẩm Dao tốt hơn một chút, nếu không có thực sự có thể đã bị Phó Thiên Thiên chọc cho giận dỗi.

“Đình Viễn kết hôn với cô ta ba năm cũng không thèm nhìn thẳng vào cô ấy lấy một cái, làm sao sau khi ly hôn lại có thể ra mặt vì cô ta được? Như thế thì nó.” Nói đến đây, Đồng Văn Huệ lập tức dừng lại. Bà ta suýt chút nữa thì buột miệng, nói con trai của mình thật ti tiện.

Nhưng không phải sao? Nếu như con trai bà ta sau khi ly hôn thực sự lại nhớ nhung Du Ân, thì thực sự vô cùng ti tiện.

Thẩm Dao lau nước mặt, tâm trạng đã bình ổn được vài phần: “Xin lỗi dì Huệ, tối nay cảm xúc của cháu có chút mất kiểm soát.”

Đổng Văn Huệ vỗ về tay cô ta: “Có gì đâu? Trong lòng dì, cháu cũng giống như Thiên Thiến, đều là bảo bối của dì.”

“Chỉ cần cháu và Đình Viễn hòa hợp, nhanh chóng kết hôn, sinh cho dì một đứa cháu mập mạp, dì sẽ chẳng còn bận tâm gì nữa.”

Thẩm Dao hơi thẹn thùng mỉm cười.

Đồng Văn Huệ lại nói: “Thời gian không còn sớm, dì phải lên lầu nghỉ ngơi rồi, cháu và Thiên Thiên cứ ngồi chơi thêm chút nữa nhé.”

Sau khi Đồng Văn Huệ lên lầu, Phó Thiến Thiến cất điện thoại di động và thì thầm với Thẩm Dao: “Du Ân kia không phải có một người anh bất hòa và một người ba yêu cờ bạc như mạng sống sao?”

“Chị hà tất gì phải tự mình ra tay xử lý cô ta? Để hai người bọn họ quấy rầy Du Ân không phải đủ rồi sao?”

“Hai người họ gây rối là đủ để gây phiền toái Du Ân rồi. Tới lúc đó cô ta nào còn suy nghĩ đi câu dẫn anh của em.”

Phó Thiến Thiến đã từng trông thấy ba và anh trai của Du Ân mặt dạn mày dày đến quấy rối. Năm đó, nếu hai người bọn họ không quấy nhiễu như vậy, thì ông cụ Phó có lẽ đã không đồng ý cho Du Ân gả vào đây.

Thẩm Dao kinh ngạc ngước mắt nhìn Phó Thiến Thiến, cô ta không ngờ Phó Thiến Thiến còn chủ đích như vậy.

Phó Thiên Thiên mà không nhắc đến chuyện này thì Thâm Dao đã quên, lông mày của cô ta lập tức thoải mái giãn ra: “Thiên Thiến, còn có em nữa.

Phó Thiên Thiên lại nói: “Lần này chúng ra đều không lộ diện, tìm một số lạ giời tin nhắn cho bọn họ, nói cho bọn họ biết chỗ ở hiện giờ của Du An.

“Còn lại chỉ cần xem bọn họ làm loạn.” Phó Thiến Thiến nói xong đắc ý lại độc ác bật cười.

Thẩm Dao gật đầu chấp nhận để nghị của Phó Thiến Thiến: “Chủ ý này hay thật! Thiến Thiến, cảm ơn em đã giúp chị.

Phó Thiến Thiến lại nằm xuống ghế sô pha: Ơ kia, đến khi chị và anh của em kết hôn, nhất định chị phải giúp em nói tốt một chút nhé”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện