Ông cụ nhất thời tức giận đến trừng mắt, thằng cháu khốn nạn này còn cả khóa ông!
Uống một ngụm canh, ông không tức giận mà thành thật đi thẳng vào vấn đề: “Tìm ông có chuyện gì?”
Lúc này Phó Đình Viễn mới nói: “Ông sắp xếp buổi xem mắt cho Du Ân, mặt mũi của con để đâu?”
Ông cụ không hề khách khí: “Cháu thích để đầu thì để.”
Phó Đình Viên có chút đau đầu.
Ông cụ lại cười khà khà giễu cợt: “Cảm thấy mất mặt sao?”
“Vậy thì không bằng quản lý tốt Thiên Thiến đi, khiến người ta mất mặt, không có ai khác ngoài con bé.”
“Suốt ngày thay bạn trai, thân là con gái mà không tiết chế chút nào.”
“Ông vốn dĩ muốn tìm cho nó một người tử tế cho nó, nhưng bây giờ nhắc đến nó lại xấu hổ, ông không thể nhịn nhục được.”
“Nếu nó còn gây ra vụ tai tiếng phá thai khi chưa kết hôn, cháu xem ông nhất định sẽ đuổi cô ấy ra khỏi nhà!”
Một năm trước tờ đơn mang thai kia của Thẩm Dao quả thực là ghép từ đơn siêu âm của Phó Thiến Thiến, Phó Thiến Thiến không cẩn thận mang thai, chỉ có thể lén lút tới bệnh viện làm phẫu thuật.
Thẩm Dao đi cùng cô ta, hai người đã hợp tác với nhau, quyết định dùng tờ đơn kia để công kích Du Ân.
Đương nhiên, chuyện này chỉ có Thẩm Dao và Phó Thiên Thiến biết.
Du Ân cũng biết chuyện này, nhưng cô không vạch trần trước mặt Phó Đình Viễn, cho nên những người khác trong nhà họ Phó đều không biết.
Phó Đình Viễn tiếp tục nói như thể chuyện không liên quan đến mình: “Cháu không quản nổi nó.”
Cũng không muốn quản.
Những gì cần nói anh đều đã nói đi nói lại với Phó Thiên Thiên rồi, nhưng cô ta vẫn làm theo ý mình, thay người yêu như thay áo, anh có thể nào gì được?
Ông cụ vô cùng tức giận: “Không quản được em gái của mình, nhưng có thể quản được vợ trước của mình, có thể quản được ông nội của mình hả?”
Phó Đình Viễn: “…”
Khả năng ăn nói của ông cụ lúc này còn không tốt bằng mọi khi, mà Phó Đình Viễn đã bị ép đến nghẹn ngào không nói lên lời.
Trong lúc bất lực, anh chỉ có thể quay sang nói: “Vậy trước khi giới thiệu bạn trai cho Du Ân, ông có định hỏi cô ấy có bằng hay không không?”
“Nếu như cô ta không muốn, ông cứ giới thiệu cho cô ta, đó không phải là làm khó người ta sao?”
Phó Đình Viễn chắc chắn rằng Du Ân sẽ không bằng lòng chấp nhận sự sắp xếp của ông cụ. Nhưng đối với người dễ mềm lòng như cô ta, nếu ông cụ kiên quyết thì cô ta sẽ không từ chối.
Ông cụ dứt khoát nói: “Con bé tất nhiên bằng lòng, nhất định sẽ bằng lòng”
Phó Đình Viễn im lặng nhìn ông cụ một hồi lâu, sai đó dùng lời nói sắc bén: “Ông không cần phải công kích cháu, hành hạ cháu như vậy.”
“Ai công kích cháu? Ông công kích cháu làm cái gì? Cháu cũng có yêu nó đâu.” Ông cụ cứng họng hét lên vài câu.
Được rồi, ông thừa nhận, nguyên nhân một phần là vì muốn công kích cháu trai mình, nhưng một phần lý do cũng quả thực hy vọng Du Ân có thể tìm được một tổ ấm tốt.
Đương nhiên, nếu như có thể tái hợp với cháu trai ông, hai người hòa hợp bên nhau, thì điều đó thật tốt biết bao.
“Không phải công kích cháu thì tốt.” Phó Đình Viễn liếc nhìn ông cụ đầy ẩn ý, sao đó lại nói: “Ăn thôi, nếu không sẽ nguội mất.”
Anh nói xong cầm đũa lên, thường thức các món trên bàn, ăn hết miếng này đến miếng khác, trông rất hường thụ.
Ông rất bất mãn với dáng vẻ bình tĩnh thong dong của anh, tứ đến nỗi ăn không nổi vài miếng.
Một bàn thức ăn ngon vốn dĩ chuẩn bị cho ông, kết quả lại lọt vào bụng thẳng nhóc này.
Đánh tâm lý với thằng cháu trai này, ông có chút lực bất tòng tâm.